Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 96



CHƯƠNG 96

Xe chạy suốt bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến Long Ngự Thịnh Cảnh.

Hai người vào nhà, Cố Mặc Đình lập tức ôm chằm lấy Tiêu Diệp Nhiên, bắt đầu hôn.

Nụ hôn của anh có vẻ dồn dập, giống như đã kiềm nén rất lâu, cho nên vừa mới bắt đầu đã điên cuồng xâm chiếm.

Tiêu Diệp Nhiên ôm lấy vai anh, nhiệt tình đáp trả, bởi vì đã bị mất sạch lý trí, hai mắt cô dần mơ màng.

Hai người liên tục hôn sâu, Cố Mặc Đình cũng dần mất đi lý trí, hai mắt anh dần đỏ lên, ánh mắt như có lửa, có vẻ đã ý loạn tình mê.

Sau đó, ngay lúc Tiêu Diệp Nhiên mềm mại dựa vào người anh, anh ôm cô lên, lên lầu, vào phòng.

Cố Mặc Đình đặt Tiêu Diệp Nhiên lên giường, lại một nụ hôn sâu rơi xuống, mà lúc này, anh cũng không kiêng dè nữa, hai tay không nhịn được sờ soạng vào trong quần áo của cô.

Cơ thể mềm mại của Tiêu Diệp Nhiên run lên, chỉ cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể, cảm giác nóng bỏng kia, giống như đốt cháy da thịt của của cô, rất nóng.

Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên cũng đã khôi phục lại chút lý trí, cô muốn cản Cố Mặc Đình lại, nhưng mà người đàn ông này đã mất bình tĩnh rồi.

Sau đó, anh cởi quần áo cô ra, lại gặp phải cản trở.

Lúc này Cố Mặc Đình mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

Anh nhìn cô vợ dưới người mình, chỉ thấy cô mặt mày ửng hồng, môi mím chặt, cơ thể lại đang run nhẹ, có khẩn trương, cũng có sợ hãi.

Cố Mặc Đình giống như bị đổ một chậu nước lạnh, tất cả lý trí cũng đã quay về.

Anh nhanh chóng lùi lại, cầm chăn lên che khuất cơ thể cô, mặt mày đầy vẻ buồn bực và tự trách: “Xin lỗi vợ, anh có hơi mất lý trí.”

Tiêu Diệp Nhiên cũng có chút không đành lòng, an ủi anh: “Không sao, em không trách anh.”

Thật ra lúc nãy thiếu chút nữa cô cũng đã rơi vào loại điên cuồng này rồi, nếu không phải vì cơn đau nhắc nhở cô, có lẽ cô cũng đã sa vào.

Cố Mặc Đình hít sâu một hơi, cố gắng đè nén xao động trong cơ thể, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: “Anh hứa, sẽ không có lần sau, trừ khi được em cho phép.”

“Ừm.”

Tiêu Diệp Nhiên đỏ bừng mặt gối đầu lên vai anh, nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô không mặc quần áo trước mặt anh, trong mắt vô cùng ngượng ngùng.

Lần này, Cố Mặc Đình cũng không làm gì thêm nữa, anh chỉ ôm cô, lúc thì ôm cô yên lặng vuốt ve, mãi đến khi Cố Thanh Chiêu gõ cửa phòng thì hai người mới tách ra.

Hai vợ chồng một trước một sau bước ra, lập tức nhìn thấy Cố Thanh Chiêu đang nhàm chán đứng dựa vào tường hành lang, cười kỳ quái nhìn bọn họ.

Mặt Cố Mặc Đình trầm như nước, không chút sợ hãi.

Tiêu Diệp Nhiên bị nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên, hai má đỏ bừng trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”

Cố Thanh Chiêu cười mập mờ, không nói gì.

Tiêu Diệp Nhiên thấy anh cười thì càng xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn anh rồi xoay người xuống lầu.

Cố Mặc Đình nhìn theo bóng lưng cô biến mất rồi mới nhìn Cố Thanh Chiêu hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tìm hai người đi ăn cơm, em đặt bàn ở nhà hàng rồi, sẵn tiện báo cáo chuyện của chị dâu luôn:

“Ừ, đi lái xe.”

“Được.”

Bảy giờ tối, ba người vào một nhà hàng Trung xa hoa ở trung tâm thành phố, chọn một phòng bao chữ Thiên rồi gọi món, vừa chờ món ăn vừa trò chuyện.

Trong lúc ăn, Cố Thanh Chiêu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Đình, có thâm ý nói: “Mấy hôm nay có người đang điều tra thân phận của em.”

Tay đang gắp gan ngỗng của Cố Mặc Đình khựng lại, ánh mắt lạnh đi: “Kết quả?”

Cố Thanh Chiêu cười lạnh: “Đương nhiên là gặp phải khó khăn khắp nơi, cậu ba em đây xuất thân giàu có, thân phận tôn quý, làm sao có thể để cho người ta muốn tra là tra được chứ?”

“Ừ, chú ý chút, nếu như bị phát hiện thì đừng làm cho đối phương tra đến chỗ anh.”

Cố Mặc Đình khôi phục vẻ mặt như cũ, dặn dò một câu.

Cố Thanh Chiêu vỗ ngực bảo đảm: “Em đã làm việc thì anh cứ yên tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.