Tuyết San ngắm Gia Phong một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đi lấy áo khoác của mình đắp lên cho hắn rồi ngồi đó vươn tay chạm nhẹ lên mặt hắn ngón tay vén mái tóc hắn lên rồi từ từ di chuyển xuống lông mi "lông mi dài ghê" rồi lại đi chuyển xuống mũi tay cũng trượt xuống thêm chút nữa... , chợt bàn tay nó không cử động được nữa bởi bàn tay hắn đã trọn vẹn nắm cả bàn tay nó
-Khoẻ rồi ? ._Gia Phong vẫn nằm yên đó , bộ dạng lười biếng vẫn úp mặt xuống , dầu nghiêng qua một bên mắt mình Tuyết San , tay vẫn còn nắm chặt tay nó
-Ừm ._Tuyết San gật đầu , liếc sang đôi bàn tay vẫn được nắm kia mà đỏ mặt
Gia Phong thấy vậy liền buông cánh tay , ho vài tiếng , đưa tay lên trán Tuyết San
-Tạm thời ,vẫn ngủ ,sáng liền quay về , không thể ở đây thêm được nữa ._Bàn tay nhận được nhiệt độ bóng bừng của cái trán nhẵn nhịn ấy liền đứng dậy nói
-Tôi hiểu rồi ._Tuyết San cảm giác được bàn tay kia mát lạnh "Bàn tay này ....."
-Vậy tôi về phòng ._Gia Phong quay người đi
-Khoan đã ._Tuyết San liền gọi lại , giọng nó có phần run run vì vẫn chưa khỏe hẳn ,mưa như vậy không cảm mới là lạ
Gia Phong quay người lại nhìn Tuyết San
-Phong à .....à không , ngủ ngon ._Tuyết San lúng túng rồi liền nằm uống giường úp mặt vô gối trùm chăn lên kín đầu
Hắn ngạc nhiên ,mang theo vị ngọt trong lòng "Phong à ?"
-Sẽ rất khó ngủ ._Bước ra ngoài , hắn nhắc nhở . Đi về phòng mình , liền mỉm cười
Đúng vậy, là sẽ rất khó ngủ ,chiếc chăn Tuyết San bung ra, trở mình thồng thộc vì úp mặt lên gối. Tức giận liền lấy tay đánh lên gối "Tại mày mà tao nói không được với anh ta " =))))))) Quăng chiếc gối đi , rồi một lát sau lại đi lụm về (năng lượng dư thừa :v tác giả thành thực xin lỗi vì đã tạo ra cái bà có cái đầu thiếu không khí như vậy *cúi đầu*) liền ôm gối lăn qua lăn lại trên giường , một lúc nào không hay lại rơi vào giấc ngủ.