Ngày đầu tiên không có tiết học, sau khi dọn dẹp ký túc xá, hai người chuẩn bị về nhà, mang theo rèm che đi giặt, lúc chuẩn bị ra ngoài, Kiều Thanh Viễn đề nghị: "Có muốn đến căng tin trường em thử không?"
Lâm Việt Nhiên từng ăn ở căng tin thứ hai của trường Kiều Thanh Viễn vài lần, nhưng anh chưa bao giờ đến nơi khác.
"Em nghe nói rằng căng tin số 3 đã được cải tạo trong những ngày lễ, và thêm một số quầy phục vụ mới, họ nói rằng đồ ăn ở đó cũng rất ngon." Lòng bàn tay Kiều Thanh Viễn vẫn còn hơi ấm, hắn lau hai lần lên quần không dấu vết rồi mới nắm lấy vai Lâm Việt Nhiên, "Thế nào"
Hắn muốn Lâm Việt Nhiên hoàn toàn tiến vào thế giới của hắn, hoàn toàn nằm trong vòng bảo vệ của hắn.
Giống như lãnh địa trong vòng tròn của sói tuyết, hắn muốn đưa Lâm Việt Nhiên đến từng ngóc ngách mà hắn đã đặt chân đến, để mỗi nơi Lâm Việt Nhiên đến, mỗi suy nghĩ của anh đều có dấu ấn của hắn, để trong ký ức sau này của Lâm Việt Nhiên, từ trên xuống dưới đều là tên của hắn.
Ý tưởng của anh ta độc đoán và bướng bỉnh, với ham muốn và sở hữu không thể nói ra, nhưng hắn không dám để lộ cho Lâm Việt Nhiên biết.
"Được rồi." Lâm Việt Nhiên hoàn toàn không để ý đến sóng ngầm ẩn giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Thanh Viễn, thản nhiên đáp: "Những nơi em từng đi qua, anh cũng muốn ghé qua 1 chút."
Kiều Thanh Viễn hỏi: "Chỉ một chút thôi sao?"
Lâm Việt Nhiên làm vẻ nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên cười: "Còn phải xem có được hay không."
Kiều Thanh Viễn gần như buột miệng thốt ra, hắn tự nhiên muốn điều tốt nhất Lâm Việt Nhiên.
Nhưng lúc này, hắn chỉ giơ tay sờ sờ sau gáy Lâm Việt Nhiên, sau đó lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng ít nói: "Đi thôi."
-
Không phải trong giờ cơm nên cũng không có quá nhiều người trong nhà ăn.
Sau khi được cải tạo, căng tin số ba vẫn giữ lại một phần chức năng cơ bản của một căng tin, nhưng thực sự đã tăng thêm không ít bầu không khí giải trí
Bàn ăn tròn bằng gỗ kết hợp với những chiếc ghế cao màu bạc, mỗi nhóm ghế được kê so le, có cây xanh chắn giữa ở giữa, trông không giống một căn tin của trường đại học mà giống một nơi trú ẩn tâm hồn, tránh xa sự ồn ào, náo nhiệt.
Kiều Thanh Viễn dẫn Lâm Việt Nhiên qua một cửa sổ, sau đó đưa người đến một góc bao quanh cây xanh, "Anh muốn ăn gì?"
Lâm Việt Nhiên lẳng lặng ngồi chờ ở chỗ ngồi, nhìn Kiều Thanh Viễn quẹt thẻ sau khi nói chuyện với người phục vụ trước quầy đồ ăn.
Trong khi chờ lấy cơm, Kiều Thanh Viễn lại chạy đến khu vực nước uống.
Bảng hiệu trong khu vực nước uống trông hơi cũ, có lẽ là có sẵn từ trước.
"Đây là cái gì?", Lâm Việt Nhiên hỏi, chỉ vào một ly rượu.
"Hoàng hôn tuổi mười tám." Kiều Thanh Viễn chỉ vào một ly khác, "Trăng đầu xuân."
Lâm Việt Nhiên mỉm cười hỏi hắn: "Có ngon không?"
Anh không hỏi Kiều Thanh Viễn tửng thử hay chưa, cũng không hỏi hắn có uống với người khác không. Sự xuất hiện của hai đồ uống có nồng độ cồn thấp trong một góc của nhà ăn đại học mang theo một chút không trung thực.
Cho nên Lâm Việt Nhiên không muốn đào sâu, chỉ hỏi hắn có ngon hay không.
Kiều Thanh Viễn nói: "Em cũng lần đầu tiên uống, chỉ là cảm thấy anh sẽ thích."
Câu trả lời để tránh cái bẫy đã xoa dịu một cách kỳ diệu sự khó chịu mà Lâm Việt Nhiên đang che giấu trong lòng, và ngay cả anh cũng không nhận ra điều đó.
Lâm Việt Nhiên gật đầu: "Anh muốn cái này."
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như nó được trộn lẫn với hương thơm của hoa nhài, hòa quyện hoàn hảo với bạc hà mát lạnh, khiến anh hơi rùng mình.
"Anh thích sự kết hợp giữa hoa nhài và bạc hà." Lâm Việt Nhiên hỏi: "Em thì sao?"
Kiều Thanh Viễn nghiêng người, nhấp một ngụm rồi mới nói: "Em cũng vậy."
Ánh mắt Lâm Việt Nhiên quét qua hai ống hút trong ly, hất cằm nhìn Kiều Thanh Viễn.
"Anh, có chuyện gì vậy?" Kiều Thanh Viễn có chút lo lắng, còn tưởng rằng mình đã nói sai.
Lâm Việt Nhiên lắc đầu, cúi đầu uống một ngụm.
Kiều Thanh Viễn vô thức nhìn môi Lâm Việt Nhiên, sau đó phát hiện hai ống hút đan xen vào nhau.
Kiều Thanh Viễn: "!!".
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Lâm Việt Nhiên qua ánh mắt vừa rồi, bọn họ vừa mới hôn nhau một cách gián tiếp.
Trước khi thỏa thuận kết hôn, cả hai cũng chia sẻ thức ăn với nhau, chẳng hạn như cùng một hộp takoyaki và cùng một chuỗi bầu đường. Nhưng loại súp và nước này lại chưa bao giờ.
Kiều Thanh Viễn giữ bình tĩnh suốt chặng đường, hắn ho nhẹ, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn đổi hoàng hôn tuổi mười tám?"
Lâm Việt Nhiên hiểu suy nghĩ cẩn thận của hắn, trong lòng cười tủm tỉm, tiếp tục trêu chọc em trai.
"Cái này ngon." Anh mỉm cười hỏi: "Không phải em đã quen uống cùng ly với anh sao? Anh còn chưa chạm vào ly đó, em có thể thoải mái uống."
Kiều Thanh Viễn vội vàng lắc đầu: "Không, không, em không có ý đó."
Hắn đổi hai ly rượu, "Em, em thích như vậy." "
Kiều Thanh Viễn di chuyển chiếc cốc quá mạnh, hai ống hút va chạm vào thành cốc, xung quanh quá yên tĩnh, âm thanh tinh tế này càng giống như cười nhạo sự liều lĩnh của hắn.
"Em, bình thường em không có trẻ con như vậy." Kiều Thanh Viễn nóng lòng muốn giải thích, sợ rằng tính cách kiên định và đứng đắn trước mặt Lâm Việt Nhiên sẽ không ổn định, hắn quên mất mình thật sự đang ở tuổi của một thằng nhóc.
Trong lòng Lâm Việt Nhiên hoàn toàn vui vẻ, anh thích tuổi trẻ và sự nông nổi của Kiều Thanh Viễn thỉnh thoảng vô tình thể hiện ra trước mặt anh. Điều này khiến sự thất vọng vì đã bỏ lỡ sự trưởng thành của Kiều Thanh Viễn của anh cũng vơi đi dần.
"Nào có? Rất đáng yêu!" Lâm Việt Nhiên khẽ cười đáp.
Kiều Thanh Viễn sững sờ nhìn vào đôi mắt tươi cười này, nhưng tính khí nóng nảy đanh xung đột trong hắn cũng được trấn an một cách kì lạ.
Anh không nói dối, cũng không cố ý nói ra để an ủi Kiều Thanh Viễn.
Anh thực sự hài lòng.
Lâm Việt Nhiên đôi khi cảm thấy một Kiều Thanh Viễn trưởng thành và điềm tĩnh cách mình quá xa, giống như trong chớp mắt, người này đã trở thành người xa lạ mà anh quen thuộc nhất.
Bản thân anh lúc trước cũng sẽ âm thầm nghĩ, chẳng lẽ trong nửa năm hắn cố ý xa cách có thể làm cho một người thay đổi nhiều như vậy? Hay là trước khi anh kịp nhận ra, Kiều Thanh Viễn đã trưởng thành như bây giờ ở một nơi anh không biết.
Lâm Việt Nhiên lại một lần nữa vui mừng vì trời xui đất khiến hai người bọn họ kết hôn, cho nên anh thật sự không bỏ lỡ chàng trai mà mình thích.
-
Hai người rời khỏi trường học, không ngờ lại bị chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường, vốn dĩ đã có rất nhiều tin đồn huyên náo vây quanh Kiều Thanh Viễn, bởi vì Lâm Việt Nhiên đang trên đà phát triển, đêm đó, ảnh của hai người được đăng lên diễn đàn bát quái, lại không biết bị thế lực nào thúc đẩy, đến một giờ đêm, bắt đầu lên men Weibo.
Tại thời điểm này, ngoại trừ cú đêm, không ai có thể nhìn thấy. Kiều Thanh Viễn và Lâm Việt Nhiên cũng ngủ từ sớm, mãi đến sáng hôm sau, Lâm Việt Nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mới biết mình lại lên hot search.
#Bạn đời của Lâm Việt Nhiên#
#Lâm Việt Nhiên chuyển chính thức hay người thứ ba?#
#Lâm Việt Nhiên Q Đại giáo thảo#
"Em đây là có thể chất chiêu hắc* à?" Lâm Việt Nhiên cau mày, dựa vào đầu giường, anh ngủ không đủ giấc, không giữ được tinh thần, cho nên tự cười nhạo chính mình.
*Chiêu hắc: đại loại kiểu người thu hút vận đen, ý anh Nhiên ở đây là thu hút việc bị hắc í, ai hiểu rõ giải thích giúp Q chứ Q không biết diễn giải sao =))
Anh Lưu bên kia hỏi: "Cậu định trả lời thế nào? Trực tiếp giải thích rằng người trong ảnh là Kiều Thanh Viễn, người đã xuất hiện trước ống kính? Nếu còn lo lắng ảnh hưởng đến hắn, giải thích mơ hồ cũng không tệ. Chỉ là có chút khó khăn, bây giờ lại có người sau lưng dẫn dắt cậu xen vào hôn nhân có người khác, loại chuyện không chính đáng này, nếu cậu không làm rõ, người khác sẽ không tin. "
Lâm Việt Nhiên nói: "Tôi......".
Đương nhiên, anh đương nhiên biết lợi và hại trong đó, đang định nói thì bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
Kiều Thanh Viễn đẩy cửa vào, hắn đi thẳng đến chỗ Lâm Việt Nhiên, cầm điện thoại trong tay Lâm Việt Nhiên nói: "Tôi sẽ giải quyết." "
- ---------------
Chào cạ nhà iuu, tui comeback gòi đâyyy
Nay sinh nhật tui nên up chương làm quà cho mng nheee ><