Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 3: Kết hôn với tôi



Đã một tuần kể từ đêm cô và Lâm Hành Hành bị kẹt ở ngọn núi hoang vu, từ sau ngày đó anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt cô dù chỉ một lần. Vu Đằng tưởng rằng chuyện này là dấu chấm kết thúc cho sự trừng phạt của Lâm Hành Hành, từ nay về sau bọn họ không ai nợ ai.

Nhưng cô không ngờ rằng oan gia ngõ hẹp đâu đơn giản chỉ là câu nói suông.

Tối nay Khai Tư giao nhiệm vụ cho Vu Đằng đi theo dõi một tiểu minh tinh mới nổi, cô vất vả bám theo suốt đoạn đường, cuối cùng tiểu minh tinh đi vào quán bar, Vu Đằng cũng đánh bạo đi vào.

Vào quán bar không thể mang theo máy ảnh, một khi bị phát hiện thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Vu Đằng cất máy ảnh trong tủ đồ ở trung tâm thương mại gần đấy, sau đó nghênh ngang trà trộn vào bên trong. Ai biết rằng ngay bước đầu tiên đã bị chặn lại, bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ của Vu Đằng thì lạnh lùng nói:

“Trẻ vị thành niên nên về nhà ngủ cho sớm sủa.”

Vu Đằng đang định lấy thẻ căn cước để chứng minh thân phận của mình, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì bên cạnh đã vang lên tiếng cười nhạo:

“Cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên này con cái nhà ai mà lại đến quán bar lúc nửa đêm? Cẩn thận bị mấy chú già xấu xa bắt nạt.”

Lâm Hành Hành thật sự không nghĩ tới đến quán bar giải trí cũng gặp được Vu Đằng. Tối nay anh có uống mấy chén, say thì không say, tinh thần vẫn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy cô gái này là anh lại nổi tâm tư muốn chà đạp.

Tin tức về tiểu minh tinh kia rất quan trọng, Vu Đằng không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài, lúc ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Hành Hành, Vu Đằng nhíu mày rồi lấy thẻ căn cước đưa cho bảo vệ: “Để tôi vào.”

Bảo vệ nhìn thẻ căn cước rồi nhìn sang Vu Đằng, anh ta không biết có nên cho cô vào hay không.

Tuy nhiên cánh tay Lâm Hành Hành lại cản cô tiến về phía trước.

Vu Đằng nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang giam cầm mình giống như kìm sắt, cô tránh không thoát nên hơi tức giận: “Tôi còn có việc, anh tìm nơi nào đó để tỉnh rượu đi, đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Tôi làm mất thời gian gì của cô?” Lời này của anh giống hệt kẻ say rượu.

Tay kia của Lâm Hành Hành còn đang cầm điếu thuốc, nghe thấy mấy lời của Vu Đằng, anh lập tức khom lưng cúi đầu kề sát vào cô.

Khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần động nhẹ là có thể chạm vào môi đối phương. Lâm Hành Hành tự nhiên nhả khói thuốc, giọng nói của anh nghe như nỉ non:

“Đi theo tôi, đừng đứng ngây ở đây.” Sau câu nói kia, giọng nói của anh vô cùng tỉnh táo, không hề giống như người say rượu. 

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Lâm Hành Hành, trong lòng Vu Đằng cũng hơi chùn bước. Nhưng nếu bỏ qua tối nay, e là sau này sẽ khó có được cơ hội như vậy.

Vu Đằng tránh sang một bên, cô vẫn quyết định đi vào trong.

Nhân viên bảo vệ quán bar vẫn luôn nhìn về phía hai người, tầm mắt để ý nhất cử nhất động của bọn họ. Lâm Hành Hành tăng lực đạo trên tay, anh kéo Vu Đằng áp sát vào lồng ngực mình, sau đó xoay người đè cô lên cửa xe ô tô.

Buổi tối trước cửa quán bar, người đàn ông cao lớn đè người con gái lên xe ô tô, giữa hai người không hề có khe hở, dù tưởng tượng theo chiều hướng nào thì cũng thấy vô cùng mờ ám.

Bảo vệ không nhịn được mà huýt sáo vang dội, Lâm Hành Hành cúi đầu kề sát vào Vu Đằng, cằm anh chạm vào làn da trắng mịn chỗ gáy của người con gái, giọng nói thủ thỉ bên tai cô: “Tối nay không thể vào chỗ này, đi theo tôi.”

Vu Đằng vừa xấu hổ vừa bực mình, cô còn chưa yêu đương bao giờ, vậy mà lại bị Lâm Hành Hành ôm chặt cứng như thế này… nhưng dáng vẻ Lâm Hành Hành không giống như đang nói dối.

Vu Đằng nắm cổ áo sơmi của anh, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh không được lừa tôi.”

Lâm Hành Hành đáp lại cực kỳ đơn giản, anh khiêng cô lên rồi ném thẳng vào ghế sau của xe, chính anh cũng chui vào, sau đó mới ra hiệu cho người ngồi phía trên lái xe.

Lúc này Vu Đằng mới thấy phía trên còn có người, vừa nãy Lâm Hành Hành suýt chút nữa thì ném chết cô.

Tần Liệt vui vẻ nhìn hai người qua gương chiếu hậu, anh ho nhẹ một tiếng:

“Đêm xuân một khắc?”

Một chiếc gối ôm bay tới từ phía sau, Tần Liệt dễ dàng tiếp được, “Cậu đừng có dỡ hàng và giết lừa(*).”

“Cậu cũng biết mình là con lừa sao?”

Tần Liệt lái xe chạy tới biệt thự của Lâm Hành Hành, sau đó anh cũng đẩy cửa xe và bước xuống dưới. Khi Vu Đằng nhìn thấy gương mặt của Tần Liệt, trong lòng cô ngập tràn lo âu… trốn việc ngay trước mặt boss lớn, cô chết chắc rồi, hu hu.

“Boss boss boss…” Vu Đằng bị doạ đến nỗi nói lắp, tuy cô không nhớ tên của boss lớn, nhưng gương mặt anh ta thì cô không thể nào quên được. Hình nền máy tính của công ty đều là ảnh chụp nghệ thuật của boss lớn, cô không muốn nhớ cũng khó, “Boss, tôi sai rồi.”

Có trò hay để xem rồi… Tần Liệt liếc mắt nhìn Lâm Hành Hành, sau đó mới nhướng mày nhìn về phía Vu Đằng: “Cô tên là gì?”

“Vu… Vu Đằng.”

Tần Liệt khá là có ấn tượng với cái tên Vu Đằng, đây chính là nhân viên mới mà Khai Tư đang hướng dẫn, hơn nữa tin hot của Lâm Hành Hành cũng do người mới này viết.

Biết rõ Vu Đằng đến quán bar làm gì, Tần Liệt thật sự dở khóc dở cười. Khai Tư đúng là láu tôm láu cá, biết anh và tiểu minh tinh kia từng mập mờ một khoảng gian, cô liền chỉ huy đồ đệ của mình đi điều tra anh.

Tần Liệt chui vào trong xe rồi xua tay với Vu Đằng: “Không sao, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Tần Liệt khởi động xe và nhanh chóng rời đi, Vu Đằng khổ sở đứng trước nhà Lâm Hành Hành, có vẻ xung quanh đây không có xe bus hoặc xe taxi, vậy cô phải làm thế nào để về nhà?

“Có bản lĩnh thì cô tự mình về đi.” Lâm Hành Hành dựa người vào lan can của khu vườn nhỏ, tâm trạng vui vẻ như mở cờ trong bụng, “Tôi uống say nên không thể lái xe, dù có thể lái xe thì tôi cũng sẽ không đưa cô về.”

Vu Đằng hỏi anh: “Vậy từ nãy tôi bảo anh cho tôi xuống, tại sao anh lại không cho?”

Đoạn đường vừa đi qua có giao thông vô cùng thuận tiện, muốn đi đâu cũng được, nhưng Lâm Hành Hành lại không dừng xe cho cô xuống… đây không phải là cố ý thì là gì???

Ha ha, cô ấy không biết rằng có thể qua đêm ở nhà anh hay sao? Lâm Hành Hành mở cửa, sau đó quay sang nói một câu với cô nàng ngốc nghếch, “Quanh đây hay xuất hiện sói hoang vào ban đêm.”

Vu Đằng: “…..”

Vu Đằng đi theo Lâm Hành Hành vào cửa, cô phát hiện bên trong biệt thự đèn điện sáng trưng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Trác Trác thường xuyên được gửi ở chỗ anh, cho nên Lâm Hành Hành sắp xếp chị Vương phụ trách hết thảy mọi chuyện liên quan đến cậu bé. 

Vì thế trong nhà có tiếng nói chuyện cũng không phải là chuyện gì kinh ngạc, nhưng ngay giây tiếp theo anh lại thầm nói không ổn!

Anh quên mất hôm nay ông nội cũng đến đây.

Ông nội Lâm chống gậy xuất hiện đầy uy nghiêm, nghỉ ngơi mấy hôm nên thân thể ông đã khoẻ hơn rất nhiều. Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng khí thế trên người ông vẫn không hề thuyên giảm.

Thấy Vu Đằng tiến vào, ông hài lòng nheo mắt lại: “Thằng nhóc xấu xa, dám nói không có gì với Đằng Đằng, không có gì mà đêm muộn lại đưa con gái nhà người ta về nhà!”

Lời nói mập mờ này làm Vu Đằng đỏ bừng cả mặt, cô đang định giải thích thì ông nội Lâm đã lên tiếng nói tiếp: “Đằng Đằng lại đây, cháu ăn gì chưa? Hôm nay ông có mang đến đây một ít bánh bao rất ngon.”

Khi Vu Đằng ngồi ăn bánh bao nhỏ nóng hầm hập thì Trác Trác cũng ăn xong bữa tối, bây giờ là thời gian cậu bé được hoạt động tự do. Trác Trác chạy như bay xuống dưới tầng, nhìn thấy trong nhà xuất hiện một người phụ nữ xa lạ, cậu bé hưng phấn chạy tới: “Em chào chị xinh đẹp!”

Vu Đằng lại một lần nữa đỏ mặt vì mấy lời ngọt ngào của cậu bé.

Chị Vương bận bịu trong phòng bếp, còn Lâm Hành Hành ngồi ở một góc nhìn ba người cả già cả trẻ chơi đùa vui vẻ trong phòng khách, dường như có rung động rất nhỏ xuất hiện nơi trái tim anh. 

Đêm nay quán bar kia thực sự có chuyện, Lâm Hành Hành biết cảnh sát sẽ điều tra vụ án buôn bán và sử dụng trái phép chất ma tuý. Tuy nữ minh tinh ấy không liên quan đến vụ án này, nhưng nơi đó nhiều người phức tạp, nên ngay thời khắc nhìn thấy Vu Đằng, anh lập tức ngăn cản cô theo bản năng. Ai ngờ cản được rắc rối này thì rắc rối khác lại đến, Lâm Hành Hành vô cùng hối hận, đáng lẽ anh nên đưa Vu Đằng về nhà.

Theo như kế hoạch thì ông nội Lâm sẽ về khu nhà lớn bên kia, nhưng sau khi nhìn thấy Vu Đằng, ông lập tức sửa lại kế hoạch. Ông nói với Lâm Hành Hành là muốn ngủ ở chỗ này một đêm.

Lâm Hành Hành thầm nghĩ ngủ thì ngủ thôi, dù sao biệt thự nhà anh cũng không thiếu phòng.

Nhưng tại sao ông nội lại nhất quyết phải để Vu Đằng ngủ trong phòng của anh???

Trác Trác nghịch nhiều nên đã sớm buồn ngủ, cậu bé gật gà gật gù ôm chân Lâm Hành Hành.

Ông nội Lâm nhanh chóng kéo chắt nhỏ lại gần mình: “Đêm nay Trác Trác ngủ cùng cụ nội nhé, hai chúng ta sẽ chơi đuổi hình bắt chữ.”

Trác Trác chưa đi nhà trẻ, cậu bé cực kỳ thích thú và tò mò trò đuổi hình bắt chữ nên dễ dàng bị lừa gạt. Ông nội Lâm ra sức ra hiệu với Lâm Hành Hành, ý bảo anh phải nắm chắc cơ hội.

Vì không thể lay chuyển ý ông nội, Lâm Hành Hành đành kéo Vu Đằng về phòng mình.

Cửa phòng đóng lại, Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành như nhìn biến thái: “Anh dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Lâm Hành Hành lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh, anh vặn nắp rồi đưa cho Vu Đằng một chai: “Tôi có một đề nghị, cô có muốn thử không?”

Vu Đằng ngồi ở trên ghế sô pha, cô ngửa đầu nhìn anh và thuận tiện uống một ngụm nước.

“Kết hôn với tôi.”

Lâm Hành Hành vừa nói dứt lời, nước trong miệng Vu Đằng lập tức phun ra ngoài, cô che miệng ho khù khụ, hành động thực tế này đã biểu đạt suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

Lâm Hành Hành hít một hơi thật sâu, sau đó bất đắc dĩ nhìn Vu Đằng: “Ý tôi là kết hôn giả.”

Bác sĩ đã nói với gia đình anh, cho dù lần này có khôi phục thì thân thể của ông nội cũng không thể như trước, không ai tránh được cái chết khi về già. Ví dụ như hôm nay, ông nội chống gậy đi đường nhưng tay lại hơi run run, bước chân cũng không còn nhanh nhẹn. 

Rất ít người được như Vu Đằng, chỉ cần xuất hiện đã khiến ông nội nheo mắt cười vui vẻ. Lâm Hành Hành biết ông nội thật sự thích cô nàng paparazzi này.

“Cô nghĩ mà xem…” Lâm Hành Hành suy tư nửa phút rồi nghĩ ra lý do thuyết phục tuyệt vời, “Cô không thể làm paparazzi cả đời, hơn nữa chi phí sinh hoạt ở Hải Thành lại đắt đỏ, nếu như bắt cô phải đưa ra lựa chọn, vậy thì cô không thể một mình gánh vác các khoản phí kia. Cô kết hôn với tôi, ít nhất sẽ có nơi ăn nơi ở, sau đó cô có thể từ từ suy nghĩ nghề nghiệp thích hợp cho tương lai sau này của mình, cô thấy có đúng không?”

Mấy lời của Lâm Hành Hành… thật sự khiến Vu Đằng hơi dao động. Nói thẳng ra thì cô không thể gắn bó lâu dài với công việc hiện tại, mà lúc ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là phải kiếm việc gì đó để làm, hơn nữa cơ hội lựa chọn trong đợt tuyển dụng khi đó cũng không nhiều lắm. 

Hiện tại đã làm được một tháng, tuy cô không thoải mái khi Lâm Hành Hành có suy nghĩ không hay về nghề nghiệp của mình… Nhưng trong sâu thẳm nội tâm, cô không thích công việc này.

Thấy Vu Đằng hơi dao động, Lâm Hành Hành tiếp tục thuyết phục: 

“Tôi có thể trả lương cho cô, cô và tôi kết hôn là để ông nội vui vẻ. Chỉ cần cô khiến ông nội vui vẻ thì tăng lương không thành vấn đề.”

Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành.

Lâm Hành Hành cảm thấy mình bị rượu làm cho úng não nên mới có thể nói ra mấy lời như vậy: “Dù sao cô chỉ cần làm cho ông nội vui vẻ, ngoài ra không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cuộc mua bán này quá có lời còn gì.”

“Anh nói kết hôn giả…” Vu Đằng liếm liếm môi, hành động này chứng tỏ cô đã bị lung lay, “Vậy chúng ta chỉ cần đi làm giấy đăng ký kết hôn giả phải không?”

Vu Đằng nói dứt lời, Lâm Hành Hành cười cười nhìn cô: “Không được, ông nội vô cùng cáo già, chắc chắn ông sẽ đến Cục dân chính để kiểm tra chúng ta. Giấy đăng ký kết hôn là thật, nhưng tôi có thể ký hiệp ước với cô.”

Hiệp ước cực kỳ đơn giản.

Điều thứ nhất: Thời gian hôn nhân sẽ duy trì một năm. Trong khoảng thời gian ấy, Lâm Hành Hành có trách nhiệm phụ trách cuộc sống sinh hoạt của Vu Đằng.

Điều thứ hai: Trong thời gian kết hôn, Vu Đằng không được có bất cứ hành vi quyến rũ nào với Lâm Hành Hành. Ngoài ra Vu Đằng phải có nghĩa vụ tận hiếu với gia đình Lâm Hành Hành đến thời gian kết thúc hiệp ước. Lâm Hành Hành sẽ trả lương hàng tháng cho Vu Đằng dựa trên cơ sở này. Mức lương không được phép thấp hơn mức phí sinh hoạt bình quân đầu người ở Hải Thành.

Điều thứ ba: Sau khi kết thúc hiệp ước, hai bên sẽ ly hôn trong hoà bình, đặc biệt là phía Vu Đằng — không được tìm lý do để ràng buộc Lâm Hành Hành.

Chữ Lâm Hành Hành rất đẹp, chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã viết xong hai bản hiệp ước và ký tên ở góc dưới. Anh lấy thỏi son trong túi xách của Vu Đằng rồi bôi choe choét lên ngón trỏ, sau đó ấn dấu tay vào bản hiệp ước.

Vu Đằng nhìn anh hành hạ thỏi son môi của mình thì lòng đau như cắt.

Không đợi cô kịp do dự, anh đã kéo tay cô rồi bôi son lên trên: “Nào, cô cũng điểm chỉ đi.”

“Chỉ thế này thôi hả?” Vu Đằng nhìn bản hiệp ước trong tay mình, “Anh không sợ tôi đòi phân chia tài sản khi ly hôn à?”

Lâm Hành Hành bật cười: “Cô có thể đấu lại tôi sao?” Nói dứt lời, anh lập tức cất bản hiệp ước vào trong két sắt.

Thôi được rồi, cô đúng là không phải đối thủ của anh ta, cho nên cô cứ thực hiện đúng theo bản hiệp ước là được.

Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành: “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

“Tất nhiên là ngủ ở phòng của tôi.” Lâm Hành Hành nhìn về phía giường lớn, “Từ giờ trở đi, cô chính là bạn gái của tôi. Nếu tối nay không ngủ cùng nhau thì chúng ta sẽ bị ông nội phát hiện.”

Không biết Lâm Hành Hành lấy đâu ra thêm một cái chăn, anh ném một cái ở giữa để chia đôi giường, còn cái đáng thương kia bị anh ném ở một bên. 

Anh chỉ vào vị trí bên cạnh và nói với Vu Đằng: “Cô ngủ ở chỗ này, tối ngủ không được quấy rầy tôi.”

____

(*)Dỡ hàng và giết lừa: Đây là một câu nói dùng phép ẩn dụ, câu này xuất phát từ “thần đồng” văn học Lưu Thiệu Đường. Nó mang ý nghĩa loại bỏ người đã từng vất vả giúp đỡ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.