Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 31



Thành công theo đuổi được người thương, tâm tình Lâm Hành Hành cực kỳ vui vẻ, ngày hôm sau anh vừa chống nạng vừa ngâm nga một khúc hý kịch trong phòng khách, mẹ Lâm thấy thế bèn mắng anh hai câu, Lâm Hành Hành cười nói:

“Mẹ, vợ con còn chưa ghét bỏ con đâu.”

Mẹ Lâm cũng cười theo, “Đằng Đằng nhà người ta lười so đo với anh.”

“He he, mẹ không hiểu rồi, đây là thú vui nhỏ của vợ chồng con đó.” Lâm Hành Hành nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn người nào đó đang ngồi bóc hạt thông trên sô pha.

Vu Đằng yên lặng đỏ mặt.

Vợ chồng son tình cảm ngọt ngào, tuy nói sẽ ở đây một tuần, nhưng mới có ba ngày mà Lâm Hành Hành đã không chịu nổi. Ngày nào cũng có bóng đèn to đùng, làm gì có ai tân hôn mà như này, thế là Lâm Hành Hành lấy lý do bận việc ở đoàn làm phim, để đưa Vu Đằng về nhà.

Lần này Trác Trác và cậu nhỏ đã bàn bạc trước với nhau, vì để nhanh chóng có em gái xinh đẹp, cậu bé sẽ ở lại nhà bà ngoại.

Gần đây Vu Đằng không phải đi làm, hơn nữa nhìn đôi chim cu đang rất muốn về thế giới riêng của hai người, mẹ Lâm bèn bảo chị Vương ở lại, không cần về khu biệt thự.

Vừa về đến nhà, Vu Đằng mới bước một chân vào cửa, áo khoác còn chưa kịp treo lên thì cả người đột nhiên bị đẩy vào tường, tuy nhiên cô không hề đau đớn như trong tưởng tượng.

Lâm Hành Hành duỗi tay giữ sau gáy Vu Đằng, sau đó người anh đè lên người cô.

Vu Đằng chưa kịp kêu lên đã bị anh ăn tươi nuốt sống.

Lâm Hành Hành cắn môi Vu Đằng, anh nhẹ nhàng vân vê, hơi thở nóng rực dường như đang lan toả xung quanh hai người. Mấy ngày nay bọn họ tuy ở cùng một chỗ, nhưng vì mới xác định quan hệ nên cũng chỉ ôm hôn rồi sờ mó chút thôi.

Nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông trước mặt khiến Vu Đằng hô hấp khó khăn, cô theo bản năng ôm lấy eo anh, đầu dựa vào lồng ngực của anh.

“Ngốc quá”, Lâm Hành Hành hơi lùi về phía sau, anh cúi đầu hôn lên khoé môi cô, “Thở cũng không biết thở.”

Sắc mặt Vu Đằng đỏ như trái cà chua, một phần là do xấu hổ, một phần là bị ngạt thở. Vu Đằng lườm người trước mặt, ý tứ trách móc rất rõ ràng. Tất cả là tại anh, lần nào cũng hôn hùng hục như tiều phu lên núi đốn củi, hoàn toàn không cho cô không gian học tập.

Hôm nay tuyết lại rơi khắp Hải Thành. Trên đường về nhà, Vu Đằng có đeo bao tay nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh lẽo.

Lâm Hành Hành vui phơi phới nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô vợ nhỏ, anh kéo tay cô lại gần rồi hà hơi thổi thổi, sau đó nhét tay cô vào áo khoác lông của mình.

Vu Đằng muốn tránh thoát nhưng bị anh đè lại: “Đừng động đậy.”

Vu Đằng lập tức đứng yên không nhúc nhích.

Lâm Hành Hành vừa lôi kéo tay cô vừa oán giận, anh nói cô không ngoan ngoãn mặc quần áo giữ nhiệt để giờ bị lạnh, nói xong anh còn cắn lên vành tai cô giống như trừng phạt, “Về phòng, về phòng thôi, sắp lạnh chết rồi.”

Vu Đằng đi theo anh, tay cô bị người đằng trước nắm chặt, ở góc độ này cô có thể nhìn thấy vành tai anh đang ửng đỏ… Vu Đằng khẽ cười, hoá ra người này cũng có lúc ngượng ngùng.

….

Lâm Hành Hành nói bận việc ở đoàn làm phim chỉ là lấy cớ, nhưng anh không ngờ buổi chiều trong nhà mình lại có vị khách không mời mà đến.

Nguỵ Hạc Trường đi cùng Vu Tinh Không, anh ta thong dong nói với anh việc quay phim đã hoàn tất, giờ đến công đoạn biên tập chỉnh sửa.

Kỹ năng biên tập của Lâm Hành Hành thuộc dạng lão làng, cho nên trọng trách này đương nhiên rơi xuống vai anh. Còn Vu Tinh Không có vẻ như muốn đi theo anh để học tập.

Lâm Hành Hành thấy nhức cả đầu, anh liếc mắt nhìn Vu Đằng chạy tới chạy lui tưới hoa thì hận đến ngứa răng, “Ok!”

Anh không phải người vì tình cảm mà bỏ bê công việc, anh cũng không phải người làm chậm tiến độ của mọi người chỉ vì chuyện cá nhân, hơn nữa bộ phim này phải kịp chiếu trong tết Nguyên Đán, lúc ấy công việc sẽ càng bận rộn hơn.

Vu Tinh Không cực kỳ hào hứng, dáng vẻ tham công tiếc việc, ánh mắt đầy trông mong nhìn về phía Lâm Hành Hành, cậu chỉ hận không thể bắt đầu công việc ngay lúc này.

Còn vị vua màn ảnh ngồi bên cạnh thì lại hơi mất tập trung. Từ lúc Nguỵ Hạc Trường bước vào nhà anh, Lâm Hành Hành yên lặng đếm được đây là lần thứ 32 anh ta “vô tình” nhìn về phía Vu Đằng.

Lâm Hành Hành ho một tiếng rồi gọi người: “Đằng Đằng, lại đây anh bảo.”

Vu Đằng vừa cởi tạp dề thì nghe thấy Lâm Hành Hành gọi mình, cô bèn nhanh chóng đi tới.

Vì hai ngày nay đã quen thân mật với nhau, Vu Đằng liền ngồi xuống bên cạnh anh theo thói quen, nhưng ở đây còn có người ngoài nên cô không ngồi quá gần anh.

Tuy nhiên khoảng cách này đã đủ để Lâm Hành Hành khoe khoang, anh mỉm cười, tay choàng qua vai cô, “Tối nay mọi người thích ăn gì, vợ chồng bọn tôi muốn mời hai người ăn bữa cơm.”

Vu Đằng cũng lên tiếng, “Hai người thích ăn gì cũng được.” Ý tứ là sẽ chiều lòng theo khẩu vị của khách.

Vu Tinh Không vô tư vô tâm, cậu cười hớn hở nói, “Đạo diễn Lâm mời thì em ăn gì cũng được, em dễ nuôi lắm.”

Ngụy Hạc Trường nheo mắt, vẻ mặt gượng gạo ban đầu nhanh chóng biến mất, sau đó anh đọc ra một cái tên nhà hàng, nhà hàng này chuyên về các món Tứ Xuyên, khá nổi tiếng ở Hải Thành.

Nguỵ Hạc Trường vừa nói xong, hai người còn chưa nói gì thì Vu Tinh Không đã lên tiếng trước.

Do người đưa ra ý kiến là vua màn ảnh nên cậu không dám nói quá mức thẳng thừng, “Hương vị của nhà hàng này có cay nồng quá không?”

Cậu nhớ rõ đạo diễn nhà mình không ăn được cay, hơn nữa anh ấy còn đang trong giai đoạn dưỡng thương.

Vu Đằng cũng muốn đổi nhà hàng khác, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Lâm Hành Hành đã gõ bàn đồng ý, “Vậy quyết định nhà hàng này đi, Đằng Đằng nhà tôi thích ăn là được rồi.”

Bầu không khí xung quanh Ngụy Hạc Trường lập tức giảm xuống vài độ.

Lúc bọn họ đến nơi, nhà hàng không có mấy người, do hiện tại chưa đến giờ cao điểm nên bên ngoài chỉ có vài bàn đang ngồi, còn phòng riêng đều đã được người ta đặt trước.

Nhưng Nguỵ Hạc Trường lại quen biết ông chủ, vì thế bọn họ nhanh chóng được sắp xếp một phòng riêng trên tầng.

Trước khi ăn cơm thì phải gọi món, thấy nhóm bọn họ có bốn người nên nhân viên phục vụ đưa tới hai quyển thực đơn.

Nguỵ Hạc Trường cầm một quyển, Vu Tinh Không cầm một quyển, theo nguyên tắc ưu tiên phái nữ, cậu bèn đưa quyển của mình cho Vu Đằng.

“Cá sốt cay”, Nguỵ Hạc Trường gọi món đầu tiên, anh lơ đãng nhìn về phía Vu Đằng rồi trực tiếp nói với cô, “Món này khá ngon, lát nữa em ăn nhiều vào.”

Vu Đằng sững người, sau đó quyển thực đơn trong tay bị Lâm Hành Hành lấy mất, một tay anh ôm bả vai cô, còn một tay cầm quyển thực đơn để gọi món. Động tác của anh trông thì bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác độc chiếm, “Đằng Đằng, để anh chọn món giúp em.”

“Vâng”, Vu Đằng không có ý kiến gì, cô ngoan ngoãn nghe theo anh.

Thấy cô phối hợp với mình, tâm tình Lâm Hành Hành thoải mái hơn rất nhiều, anh bắt đầu gọi món, “Súp lơ xào thịt, Đằng Đằng nhà chúng tôi thích ăn món ày.”

Ngụy Hạc Trường không chịu yếu thế, anh gọi tiếp món thứ hai, Lâm Hành Hành cũng gọi thêm một món.

Vu Tinh Không nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí khác thường, cậu thông minh chọn cách yên lặng, ngồi yên một chỗ thưởng trà và nhìn hai người đàn ông thi nhau gọi món.

Hai người đấu qua đấu lại, chẳng mấy chốc đã gọi rất nhiều món.

Ông chủ của nhà hàng này là người Đông Bắc, tính tình thật thà chất phác, cho nên nhân viên phục vụ cũng giống như vậy. Thấy bọn họ vẫn muốn gọi thêm, nhân viên bèn lên tiếng nhắc nhở, “Thưa quý khách, ở đây đã có rất nhiều món, tôi nghĩ số lượng như này đã đủ với mọi người rồi.”

Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn qua các món đã chọn. Hả? Tên Nguỵ Hạc Trường gọi nhiều hơn anh một món, anh phải gọi bằng anh ta mới được!

Lâm Hành Hành lại mở thực đơn để chọn món.

Vu Đằng ngồi bên cạnh kéo cánh tay anh, “Được rồi anh.”

Giọng nói mềm mại của Vu Đằng giống như làm nũng, Lâm Hành Hành rất hưởng thụ cảm giác này, anh đóng lại quyển thực đơn rồi đưa cho nhân viên phục vụ, “Thêm một chén chè hoa quỳnh”, sau đó anh quay sang nói với Vu Đằng, “Em ăn thử xem có ngon hơn chè hoa quỳnh mà mẹ nấu không.”

Nghĩ tới mẹ chồng dịu dàng phúc hậu, Vu Đằng vui vẻ gật đầu, “Vâng”.

Nhìn vợ chồng đạo diễn Lâm ngọt ngào không coi ai ra gì, rồi lại nhìn sang vẻ mặt xám xịt của anh Nguỵ, Vu Tinh Không yên lặng hít sâu một hơi, cậu tưởng rằng hôm nay mình sẽ được vui vẻ ăn bữa cơm ngon, ai ngờ lại dính phải tình cảnh sặc mùi thuốc súng thế này.

Ai có thể giải thích cho cậu biết chuyện xảy ra từ lúc nào không? Tại sao anh Nguỵ lại dính dáng tới tình cảm giữa vợ chồng đạo diễn Lâm?!

Bầu không khí trong bữa cơm không quá thoải mái nhưng hương vị món ăn quả thực không tồi. Trên bàn đầy những món ăn yêu thích nên Vu Đằng ăn nhiều hơn bình thường. Lúc ăn chè, cô híp mắt thoả mãn, dáng vẻ hạnh phúc vì được ăn ngon.

Lâm Hành Hành xoa đầu cô, “Ngon không, ngon thì lần sau chúng mình lại đến đây ăn.”

Vu Đằng vui vẻ gật đầu.

Nguỵ Hạc Trường không thể nhìn nổi cảnh này nữa, anh đứng dậy, vẻ mặt tỏ ra bình thản, “Studio có việc đột xuất nên tôi xin phép về trước, mọi người cứ từ từ ăn.”

Vu Tinh Không cũng đứng bật dậy, “Anh Nguỵ… Nguỵ…..”

Bởi vì căng thẳng nên cậu không biết mình nên lựa chọn đi theo cơn áp suất thấp là anh Nguỵ, hay ở lại làm bóng đèn thì tốt hơn… cũng vì không biết phải lựa chọn thế nào nên cậu mới bị nói lắp.

Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Tinh Không: “Cậu cũng có việc bận à?”

Vu Tinh Không lập tức cười hì hì: “Em đưa… đưa anh Ngụy về studio.”

Hai người kia đều đi ra ngoài, Lâm Hành Hành chống tay lên cằm nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu ăn chè.

“Ái chà chà, anh không ngờ sức quyến rũ của phu nhân Lâm lại lớn như vậy.”

Vu Đằng không phải đồ ngốc, đương nhiên cô nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa Lâm Hành Hành và Nguỵ Hạc Trường, nhưng cô vẫn không thể tin là Nguỵ Hạc Trường lại thích mình!

Là do người đẹp trong giới giải trí khó coi, hay là do ánh mắt Nguỵ Hạc Trường có vấn đề? Riêng việc Lâm Hành Hành thích cô đã đủ khiến cô kinh ngạc đến bàng hoàng rồi.

Tuy nhiên Vu Đằng sẽ không chịu yếu thế trước mặt Lâm Hành Hành, “Vậy anh có thấy lo lắng không?”

“Có chứ”, ngoài mặt Lâm Hành Hành vẫn vui vẻ, nhưng trong lòng lại hơi bực bội vì hành động trắng trợn của Nguỵ Hạc Trường. Lâm Hành Hành châm điếu thuốc, ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt cô, “Người còn chưa được ăn nên anh đâu dám lơ là, thiếu cảnh giác.”

Trước lời nói thẳng thừng của người bên cạnh, Vu Đằng bất ngờ tới mức bị sặc chè.

“Anh sẽ về mách mẹ rằng em đi ăn ở ngoài bị sặc chè mất hết hình tượng, ở nhà đâu có ăn như vậy.” Lâm Hành Hành vừa nói vừa lấy giấy ăn lau vệt nước dính bên môi cô.

Vu Đằng vươn tay đánh anh.

Lâm Hành Hành lập tức túm lấy cánh tay Vu Đằng và kéo cô vào lòng mình. Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh hút một hơi thuốc rồi cúi đầu hôn lên môi người con gái, khói thuốc lá nhanh chóng xen lẫn răng môi hai người

Vu Đằng không hút thuốc, tuy cô đã quen với mùi thuốc lá khi ở bên anh, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp như này, hốc mắt cô đỏ ửng rồi không nhịn được mà ho khan.

Lâm Hành Hành ôm chặt cô vào lòng, sau đó lại tiếp tục hôn sâu, “Thích không?”

Vu Đằng hờn dỗi nói, “Không thích.”

“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng.” Trước khi buông tha cho đôi môi của Vu Đằng, Lâm Hành Hành còn mút một cái thật mạnh rồi mới buông ra.

“Anh là đồ dê xồm”, Vu Đằng vừa cười vừa đánh anh, “Lần sau không được bắt nạt em.”

Lâm Hành Hành mỉm cười, anh hôn lên mắt cô, “Đây là điếu cuối cùng, anh sẽ bỏ thuốc lá.”

Điếu cuối cùng chính là nụ hôn thuốc lá, cảm xúc này đủ để anh ghi nhớ cả đời, bỏ thuốc lá có là gì đâu.

Vu Đằng bối rối, “Hả???”

Không phải bỏ thuốc lá khó lắm à? Vậy mà người này lại dễ dàng lấy bao thuốc và bật lửa trong túi ném ra ngoài.

Không đợi Vu Đằng phản ứng, Lâm Hành Hành đã tiến đến bên tai cô rồi tiếp tục dùng lưỡi mơn trớn, dáng vẻ của anh như muốn ăn cô vào bụng.

Đáng thương cho cậu chàng trợ lý Vu Tinh Không, đưa anh Nguỵ mặt lạnh trở về, còn chưa kịp ăn bát chè đã phải chứng kiến đạo diễn Lâm ôm hôn Vu Đằng, tư thế của bọn họ….

Tại sao cậu lại quay về đây làm gì? Là do mùa đông chưa đủ lạnh hay sao?!:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.