Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 46



Lúc trước Yến Tình nói sẽ lưu ý tới những nghệ sĩ có mặt trong chương trình, Hòa Vi căn bản không nghĩ đến Tô Mộc.

Hôm nay chuyện trong WC để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc, hình tượng Tô Mộc chợt sụp đổ, hoàn toàn không chút dính dáng đến hình ảnh trong sạch ôn nhuận như ngọc trước công chúng.

Tô Mộc cũng gần ba mươi tuổi, mối quan hệ với phụ nữ trước giờ cũng hết sức bình thường.

Hòa Vi lý giải là do nhu cầu của đàn ông, nhưng không thể lý giải được anh ta lại ở trong WC cùng người khác làm loại hành vi này.

Nếu Yến Hoài dám ở nơi công cộng làm xằng bậy với cô——

Hòa Vi nhíu mày, cô nhẹ nhàng suy nghĩ, chỉ nửa giây thất thần, màn hình di động đột nhiên bị một bàn tay che khuất.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay sạch sẽ thon dài, che kín mít hai chữ “Tô Mộc” trên màn hình.

“Đừng nhìn.”

Yến Hoài kéo chăn lên trên vai cho cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh còn không biết xấu hổ mà bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.

Hòa Vi khẽ hừ một tiếng, không để ý tới anh, lấy lại di động từ tay anh.

Mới vừa tách được một ngón tay, người nọ đột nhiên cầm di động của cô.

Yến Hoài nâng tay giơ cao giữa không trung.

Hòa Vi chỉ có thể xoay người sang với lấy, cảm giác về thăng bằng của cô không được tốt, lại xoay người chuyển gấp, không cẩn thận liền lăn vào trong lồng ngực anh.

Yến Hoài duỗi tay tiếp được cô, rượu đã giải, nhưng loại chuyện này qua đi, đàn ông so với phụ nữ nhẹ nhàng đi không ít, anh dịu dàng hôn lên khóe môi Hòa Vi, thanh âm cũng nhẹ nhàng: “Nghe lời, ngày mai lại xem.”

Rốt cuộc sau gần nửa giờ Hòa Vi đã nói câu đầu tiên, thanh âm không cao, mang theo nửa phần giận dữ: “Em đang xem chính sự đấy!”

Cô vừa nói vừa muốn duỗi tay cầm di động, còn chưa kịp đụng tới, Yến Hoài liền trở mình đè cô ở dưới thân, “Ngủ, hoặc là ——”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Hòa Vi nhanh chóng quyết định nhắm mắt lại: “Ngủ.”

Đôi mắt cô đóng lại một cách cực kỳ lưu sướng thống khoái, hàng mi dài rũ xuống, ánh sáng ấm áp nơi đầu giường chiếu tới, kéo thành những mảnh nhỏ kéo dài, khóe miệng Yến Hoài cong lên, thay cô khóa di động, sau đó tắt đèn bàn.

Rèm cửa đã kéo, đèn bàn cũng tắt, trong phòng nháy mắt duỗi tay không thấy năm ngón.

Hòa Vi cảm giác được Yến Hoài từ trên người cô nằm xuống bên cạnh mới mở mắt ra, tầm nhìn đen nhánh một mảng, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm.

Nguyên chủ không có bệnh quáng gà, nhưng thời điểm buổi tối không có nửa điểm ánh sáng, thứ gì cũng đều thấy không rõ.

Người khác có thể thích ứng luôn với bóng tối, nhưng cô không được, mặc kệ bao lâu, không rõ ràng vẫn là không rõ ràng.

Giống như đột nhiên mắt bị cận thị.

Hẳn là phải ăn nhiều trái cây và cà rốt hơn, Hòa Vi nghĩ thầm.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà một cách mơ hồ vài giây, mới vừa nhắm mắt, tay phải lại đột nhiên bị người nhẹ nhàng nắm lấy.

Ngón tay người đàn ông dịu dàng lướt qua lòng bàn tay cô, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, giọng nói của anh rất thấp rất nhẹ, trong ban đêm yên tĩnh nó hoàn toàn không đột ngột.

Anh hỏi: “Tay còn đau không?”

Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.

Chính cô cũng không biết mình đang hờn dỗi cái gì.

Có lẽ bởi vì cô có chút cảm giác khi cô giúp anh, cũng có thể là bởi vì vừa rồi anh ép buộc cô khiến tay cô đến giờ vẫn mỏi.

Nguyên nhân cụ thể thì không thể hiểu hết.

Giọng Yến Hoài càng ngày càng thấp: “Lần sau anh sẽ tận lực dịu dàng hơn.”

Cái gì gọi là “Tận lực”?

Hòa Vi phiền muộn nói: “Đem từ ‘tận lực’ xóa đi.”

Khóe miệng Yến Hoài vẫn còn cong.

Hôm nay tuy rằng mệt, nhưng tâm tình không tồi, mỗi tế bào trên cơ thể đều trở nên hưng phấn, mỗi một lỗ chân lông cũng đều mở ra.

Thực thoải mái.

Ngón trỏ anh hơi hơi gập lên, ở giữa khe hở các ngón tay Hòa Vi nhẹ nhàng vuốt ve, anh gằn từng chữ một: “Không được.”

“…”

Hòa Vi nghĩ muốn đá anh xuống giường.

Nhưng cơn buồn ngủ đánh úp lại, cô lười nói tiếp, chứ đừng nói đến nhấc chân.

Cô ngáp một cái, tuy rằng sự tức giận còn chưa tiêu hết, nhưng lại không tự chủ được chui vào trong ngực Yến Hoài.

Bên tai yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Hòa Vi điều chỉnh một tư thế thoải mái, sau đó liền ngủ say.

-

Chương trình 《 Cùng đi du lịch 》 đang trong thời gian quảng bá.

Không quá mấy ngày, bởi vì tìm kiếm những vị khách quý mà lên đầu hot search.

Nhóm Account marketing phỏng đoán tên các vị khách quý như thể họ biết hết, ngay cả  poster cũng làm xong và họ tuyên bố rằng họ đã nhận được tin nội bộ.

Hòa Vi nhìn thêm một lượt, nhóm Đại V đưa ra 5 tên khách quý, có hai người là trùng khớp với thông tin mà Yến Tình nhắn cho cô.

Có một cặp đôi minh tinh đã công khai tình cảm trước giới giải trí.

Ba người kia, Hòa Vi không chắc chắn.

Cô chia sẻ Weibo cho Yến Tình.

Không tới năm phút đồng hồ, Yến Tình nhắn tin lại đây: 【 Ba người kia đều là giả, bộ phim Tô Mộc hợp tác cùng cô cuối tuần đóng máy, ngày hôm qua anh ta đã nhận chương trình này, hiện tại còn hai vị trí, Vi Vi cô nghĩ thế nào? 】

Hòa Vi chần chờ vài giây, nhưng mà cũng chỉ vài giây, cô liền nhanh chóng trả lời Yến Tình: 【 Nhận đi. 】

Cơ hội như vậy chỉ có một lần, tổng không thể bởi vì hình tượng của Tô Mộc ở trong cảm nhận của cô sụp đổ, mà cô lại phải chắp tay tặng cho người khác.

Yến Tình hoàn toàn không có dị nghị.

Cô vốn dĩ cũng hướng cho Hòa Vi nhận chương trình này, nguyên nhân rất đơn giản—— cô muốn hấp dẫn sự chú ý của công chúng.

Sự chú ý của công chúng không phải chỉ dựa vào việc đóng mấy bộ phim mà đạt được.

Hiện tại giới giải trí chưa bao giờ thiếu người mới, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới hiện ra cả đám, nếu không liều mạng nỗ lực, rất nhanh chóng sẽ chết ở bên bờ cát.

Yên lặng rất dễ dàng, nhưng nghĩ muốn nổi bật trở lại đã khó càng thêm khó.

Yến Tình nhanh chóng trả lời đạo diễn.

Đạo diễn bên kia đã quen thuộc với cô, còn chưa đến nửa ngày, liền cho cô đáp án xác định.

Năm vị khách quý cũng hoàn toàn được quyết định, trừ bỏ Hòa Vi Tô Mộc và đôi tình lữ mẫu mực kia, còn có một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.

Ngôi sao ca nhạc đó tên Phó Thừa Ngọc, chỉ lớn hơn Hòa Vi hai tuổi.

Hòa Vi không quá quan tâm tới giới ca sĩ, cho nên hiểu biết đối với anh ta chỉ là một chiều, giới hạn ngẫu nhiên trong hot search trên Weibo.

Hình tượng của nam ca sĩ này khác hoàn toàn với Tô Mộc, Tô Mộc người đàn ông săn sóc, mà người này là một người đàn ông nam tính thẳng thắn.

Hòa Vi đương nhiên có ấn tượng tốt với loại người này.

Thẳng thắn rất tốt, sẽ không đùa cợt loạn.

Yến Tình cũng không giới thiệu những người này với cô, chỉ bảo cô có gì không hiểu có thể hỏi Baidu, còn lại mới hỏi cô ấy.

Bên kia Yến Tình đã nhận được kịch bản đầu tiên, sau khi xem qua một lần mới gửi cho Hòa Vi.

Yến Tình: 【 Kỳ đầu tiên được quay ở DuBai, năm người khách quý tập hợp tại sân bay thủ đô. 】

Trên đó viết thời gian cùng hành trình cụ thể, Hòa Vi trả lời Yến Tình xong, dùng máy tính mở văn kiện, đọc kỹ từng trang.

Thật ra nội dung chương trình này không quá nhiều, chủ yếu là đi du lịch các nơi, thông qua các thử thách để khen thưởng hoặc trừng phạt.

Có thể là vì hiệu quả của chương trình, nội dung thử thách chỉ viết quy tắc đại khái.

Năm người bọn họ là khách quý cố định, mỗi một kỳ sẽ mời một số nghệ sĩ làm khách quý.

Hòa Vi kéo xuống dưới cùng.

Trong kỳ đầu tiên không thấy tên các khách quý, nhưng thật ra có thể nhìn thấy một hàng chữ phía dưới: Bởi vì kỳ đầu tiên yêu cầu khách cố định phải làm quen với nhau, cho nên không có vị khách nào khác được mời, hy vọng các vị khách quý sẽ có hai ngày tốt đẹp!

Lúc này Hòa Vi mới khép máy tính lại.

Thời gian quay kỳ đầu tiên là vào hai ngày 21 và 22 tháng 5.

Hai ngày này không bao gồm thời gian đi máy bay.

Thật ra cũng không xung đột với thời gian quay phim của cô, nhưng Yến Hoài bên kia ——

Hòa Vi nghĩ nghĩ, vẫn nên nhắn tin WeChat cho Yến Hoài.

Hòa Khẩu: 【 Cuối tuần em phải xuất ngoại mấy ngày. 】

Yến Hoài không trả lời.

Chắc là đang họp.

Sau khi Hòa Vi gửi tin nhắn, cũng không cố tình chờ anh trả lời, cô đi phòng bếp làm cơm tối, cho đến khi chậm rì rì ăn xong một chén mì, Yến Hoài mới nhắn tin trả lời: 【 Đi làm gì? 】

【 Quay gameshow. 】

【 Với ai? 】

【 Vài người. 】

【 Ai. 】

Hòa Vi: “…”

Cô đã dự kiến trước, lập tức gửi tên 4 người khách quý kia qua.

Rất nhanh chóng, Yến Hoài đã gửi một dấu chấm hỏi lại đây.

Đại khái là vì Tô Mộc.

Hòa Vi không nói.

Hai bên trầm mặc vài phút, Yến Hoài gọi điện thoại lại đây.

Hòa Vi không hiểu sao có chút chột dạ, ban đầu thậm chí không dám nhận, cho đến khi chuông điện thoại tự động cắt đứt, sau đó lần thứ hai vang lên, cô mới ấn nghe.

Đầu kia trầm mặc.

Hòa Vi cũng trầm mặc theo.

Đại khái qua nửa phút, Hòa Vi nghe thấy anh nói hai chữ—— “Tan họp”.

“…”

Đang trong thời gian họp anh vậy mà còn điện thoại cho cô.

Hòa Vi càng không dám lên tiếng, cô nghe thấy bên đầu kia vang lên tiếng ghế xẹt qua sàn nhà, ngay sau đó chính là tiếng bước chân thưa thớt, sau đó là tiếng mở chốt cửa.

Hơi yên tĩnh lại, Yến Hoài mới mở miệng: “Cách anh ta xa một chút.”

Hòa Vi “À.” một tiếng.

“Đừng để cho anh thấy anh ta chạm vào em.”

“…”

Thời điểm cô và Tô Mộc hợp tác, còn từng diễn cảnh ôm đấy… Nếu không dứt khoát sẽ bị Trình Diễm bắt làm lại.

Hòa Vi miết nhẹ khóe miệng, tâm không cam tình không nguyện mà lên tiếng.

Yến Hoài nghe ra cảm xúc của cô, thanh âm cũng theo đó mà chậm lại nửa phần, “Đi mấy ngày?”

“Ba bốn ngày ạ.”

Yến Hoài “Ừ.” một tiếng, lại hỏi: “Chị anh cũng đi cùng?”

“Chị Yến Tình không đi.”

Yến Tình làm gì có thời giờ mà theo cô chạy đông chạy tây, chỉ có Phùng Ninh đi cùng cô thôi.

Yến Hoài nhíu mày, “Anh bảo chị của anh——”

“Đừng, ngàn vạn đừng.” Hòa Vi lập tức cự tuyệt nói, “Yến Tình còn chính sự khác cần phải làm.”

Dừng một chút, cô lại gọi tên anh: “Yến Hoài.”

“Ừ.”

“Nếu như anh——”

“Như thế nào?”

Lỗ tai Hòa Vi nóng lên, cô mím môi, phảng phất như sợ người khác nghe lén, nhỏ giọng nói: “Lần sau cũng đừng mong em giúp anh… cái kia.”

Cái loại cảm giác này thật sự không được tốt, như là cán sủi cảo thật lâu, lòng bàn tay bị chày cán bột ép tới vừa ngứa vừa tê.

Hòa Vi thấy anh không lên tiếng, còn căng da đầu mà hỏi lại một câu: “Được không?”

“Không được.”

Yến Hoài đè thấp thanh âm, cảm xúc rõ ràng, “Đêm nay tới nhà anh.”

Phi.

Hòa Vi cắt đứt điện thoại.

-

Kỳ thật Yến Hoài cũng thuận theo ý của Hòa Vi.

Hòa Vi không muốn, mấy ngày nay anh đều tự mình giải quyết.

Bởi vì anh quá nghe lời nên thật ra Hòa Vi cảm thấy băn khoăn, hiện tại cô dù sao cũng là bạn gái của Yến Hoài, vẫn luôn như vậy cũng không phải chuyện hay.

Hòa Vi rối rắm vài ngày, cũng không nghĩ ra được cách nào hay.

Đảo mắt một vòng, bộ phim thanh xuân 《 Rốt cuộc cũng chờ được người đến 》 đúng hạn khởi động máy.

Bộ phim này cũng không có diễn viên nổi tiếng, ngoại trừ đề tài về đạo diễn ở ngoài là một phú nhị đại, căn bản không có đề tài nào khác, ngày khởi động máy ấy toàn bộ Weibo không hề có chút động tĩnh.

Một viên đá rơi vào trong biển ít nhất còn có cái vằn nước, bọn họ quay bộ phim này nửa điểm bọt nước cũng chưa thấy.

Mấy cảnh quay đầu chủ yếu là giải thích bối cảnh nhân vật, không có xung đột lớn, nên việc quay phim cũng tương đối thuận lợi.

Hòa Vi mấy ngày đều mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa, khi đứng dưới ánh mặt trời, thậm chí so với các nữ sinh cao trung chân chính có chút trong sáng thanh thuần hơn.

Đạo diễn đối với cô rất vừa lòng, tổng cảm thấy cô gái này vừa đứng ở nơi đó, liền đại biểu cho toàn bộ thanh xuân.

Anh ta nghĩ thầm, không khiến cho bộ phim này nổi tiếng, anh liền thực xin lỗi mấy diễn viên này.

Có mấy người chưa từng đóng phim, tuy rằng kỹ thuật diễn còn tồn tại rất nhiều thiếu sót, nhưng lại chịu khó và tích cực, nhanh chóng thích nghi và hòa nhập.

Tập đầu tiên quay đặc biệt thuận lợi, thậm chí còn quay xong sớm hơn dự kiến nửa ngày.

Vốn dĩ đạo diễn định mời cơm, nhưng Hòa Vi không có cách nào qua được.

Đêm nay cô phải lên máy bay.

Sau khi về nhà đổi quần áo, sắp xếp tốt hành lý, Hòa Vi vừa muốn bước ra khỏi cửa, liền nhận được một tin nhắn.

Đến từ dãy số xa lạ——【 Cùng đi sao? 】

Hòa Vi cho rằng nhắn nhầm, không tính trả lời.

Kết quả sau khi ra khỏi chung cư, mới vừa ngồi lên xe taxi, dãy số kia lại nhắn một tin nữa: 【 Anh là Tô Mộc. 】

Hòa Vi sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn điện thoại.

Tô Mộc: 【 Em cũng lên máy bay lúc 8h30? 】

Hòa Vi biết vì sao anh ta hỏi như vậy.

Bởi vì năm vị khách quý phải hội họp ở sân bay thủ đô, từ Đồng Thành đến thủ đô, buổi tối cũng chỉ có một chuyến này.

Hòa Vi không biết trả lời như thế nào.

Nếu từ chối, bọn họ vẫn sẽ gặp nhau trên máy bay, nếu không từ chối… trong lòng Hòa Vi lại thật sự không có cách ứng phó.

May mắn duy nhất chính là, buổi tối hôm nay Yến Hoài có xã giao, không có biện pháp đưa cô đi.

Bằng không anh mà gặp phải Tô Mộc… Hòa Vi không dám tưởng tượng.

Cô nhìn chằm chằm mấy tin nhắn trên màn hình, cuối cùng dứt khoát làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách.

Nửa giờ sau, Hòa Vi đã tin câu người tính không bằng trời tính.

Hòa Vi mới vừa tiến vào sân bay, liền thấy được cách đó không xa Tô Mộc đang ký tên cho fans.

Cô che mặt, vừa muốn đi đăng ký, Tô Mộc liền nhìn thấy cô, anh ta giống như cảm thấy hai người trong sạch, cho nên cũng không tránh tị hiềm, khóe miệng giương lên hướng bên này gọi: “Hòa Vi?”

Hòa Vi: “…”

Đám fans đang vây quanh anh kia trong nháy mắt đều quay đầu nhìn qua.

Hòa Vi hoàn toàn trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Cô muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không kịp nữa rồi, liền chào hỏi: “Sư huynh, thật trùng hợp ạ.”

Tô Mộc đã nhấc chân đi tới đây, anh ta thân cao chân dài, bước chân lớn, vài bước liền đến trước mặt cô, rất có phong độ thân sĩ mà nhận vali trong tay cô, “Anh giúp em.”

“Không cần.” Hòa Vi liếc mắt nhìn các fan đang như hổ rình mồi một cái, vội vàng cự tuyệt nói, “Cũng không phải quá nặng, em tự mang được.”

Tô Mộc lại không để ý tới lời này của cô, ngược lại nói với cô một câu: “Anh giúp em đi đăng ký.”

“Không cần…”

“Em là con gái, lại là sư muội.” Tô Mộc quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Giúp đỡ em là chuyện đương nhiên, đừng nghĩ quá nhiều.”

Hòa Vi: “…”

Cô đã nghe thấy anh ta cùng người phụ nữ khác làm như vậy, sao có thể không nghĩ nhiều?

Nhưng Hòa Vi cũng không tiếp tục cự tuyệt.

Cự tuyệt nhiều lần, lại có vẻ cô đang lạt mềm buộc chặt dục cự còn nghênh, cô gật đầu quy quy củ củ nói cảm ơn, sau đó đi cách Tô Mộc nửa bước đến đăng ký.

Có thể là do vé máy bay hạng sạng, nên rất đúng giờ hiệu suất làm việc cũng cực cao.

8 giờ rưỡi cất cánh, đúng 8 giờ, các hành khách đã đăng ký xong.

Trên máy bay có nhiều người, có người lớn và trẻ em, cho nên không tính là quá yên tĩnh.

Hòa Vi không nói một lời mà ngồi xuống ghế của mình. Ở trong tiếng ồn ào mà buồn bực hạ tay xuống.

Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Uống nước không?”

Hòa Vi vội vàng lắc đầu, vừa lắc đầu vừa nghĩ, duyên phận đúng là kỳ diệu.

Ngay cả chỗ ngồi trên máy bay, vẫn có thể ngồi cạnh Tô Mộc.

Hòa Vi thầm thở dài một hơi, vừa muốn mắt không thấy tâm không phiền mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cách một lối đi nhỏ, liền có người ho nhẹ một tiếng: “Vi Vi?”

“…”

Giọng nói này vô cùng quen tai, Hòa Vi phản ứng lại, vô thức quay đầu lại.

Sau một khoảng thời gian không gặp,  Trình Diễm đang an vị ở đầu kia lối đi nhỏ cách hơn một mét, khóe miệng anh khẽ cong, hướng cô chớp mắt, “Thật sự đúng là em.”

Hòa Vi thấy trong tay anh vẫn còn cầm di động, lúc này đang đặt ở sườn tai.

Máy bay còn chưa có cất cánh, nên  chắc hẳn anh đang gọi điện thoại.

Tuy rằng không xác định được đầu kia điện thoại là ai, nhưng Hòa Vi vẫn không rõ ngọn nguồn mà khẩn trương.

Cô nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, cố gắng che dấu nhịp tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, giây tiếp theo, cô nghe thấy Trình Diễm nói với đầu kia điện thoại một câu: “A Hoài, tôi vậy mà lại đi cùng một máy bay với Hòa Vi.”

Trình Diễm: “Cậu hỏi cô ấy ngồi cùng ai sao?”

“Tô Mộc …” Trình Diễm đưa mắt nhìn Hòa Vi, lại đưa mắt nhìn Tô Mộc, “Chỗ ngồi của hai người bọn họ rất gần nhau.”

Khóe miệng Hòa Vi giật giật, cô nghĩ thầm——

Cmn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.