Tần Thận hôn cô.
Người con gái cười tránh đi đôi môi kề sát của anh, đứng dậy múc một muỗng kem.
Cô muốn trêu anh một chút.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, bỗng nhiên cô vươn ra chiếc lưỡi thơm hồng, màu xanh nhạt của kem đọng ở trên đầu lưỡi. Ý vị ở giữa không nói cũng hiểu.
Từ trong cổ họng của anh phát ra tiếng khàn khàn xen lẫn dục vọng: “Em biết anh không thích đồ ngọt.”
Tần Diệp Tân đương nhiên biết. Anh không thích ngọt cũng chẳng thích cay. Khẩu vị ăn của anh không giống Diệp Tình hay Tần Khánh, các món ăn anh thích khẩu vị cực kỳ nhạt, gia vị thường chỉ là một chút dầu và muối.
Trước khi xuất ngoại, cô có học ở nhà cách làm một vài món ăn, lại nhân dịp anh đến thăm cô ở bên Mỹ, đã làm cho anh thưởng thức một lần. Sau khi anh nếm thử món ngô nướng xong, bỏ thìa xuống, mày nhíu thật sâu. Anh hỏi, sau mà ngọt thế này. Tần Diệp Tân đã nếm thử, vị ngọt rất vừa miệng cô, thậm chí cô còn làm nhạt hơn một chút.
Tiếp đó, anh cũng nếm thử các món ăn khác. Nếu không phải nể mặt cô, anh chắc chắn sẽ không động đũa, dù sao ở nhà anh cũng hiếm khi động đũa đến mấy món ăn này trên bàn ăn. Tuy nhiên, theo mỗi động tác của anh, nếp nhăn giữa hai lông mày của người đàn ông lại càng sâu hơn. Điều đó khiến cô buồn bực không thôi. Cô bận rộn một mình trong căn bếp lớn cả nửa ngày, mỗi một món ăn đều dành hết tâm ý vào đó, vì muốn nhận được lời khen của anh, Tần Diệp Tân còn cố ý nếm thử hương vị trước khi mang ra bàn ăn.
Bỏ ra công sức mà không nhận lại được thành quả thích đáng, đổi lại là ai trong lòng cũng có uất ức thôi.
Chính sự miễn cưỡng thưởng thức đồ ăn của anh đã chọc giận cô, Tần Diệp Tân rời khỏi bàn ăn, rầu rĩ không vui ngồi trên sofa.
Anh cũng buông bát cơm, đi theo ngồi vào sofa, ôm người nào đó đang buồn bực lên vào lòng, rồi nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô.
Nhưng anh càng dỗ dàng càng khiến cô bực bội. Bởi chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể thoải mái lộ ra một mặt giương nanh múa vuốt như mèo con này của mình.
Hai mắt cô đỏ lên, hỏi anh là hòa thượng sao. Không muối không dầu, không phải là khẩu vị của hòa thượng thì là gì?
Lời này thành công làm anh thay đổi sắc mặt. Tần Thận một tay nhấc cô đem tới bên giường, dùng hành động thực tế chứng minh cho cô xem.
Cô gái nhỏ mềm nhũn thân mình nhưng vẫn hết sức cố chấp. Thật ra, Tần Thận không muốn cô bận tâm chuyện này quá nhiều, tương lai bọn họ kết hôn, anh cũng sẽ thuê đầu bếp về nấu ăn, họ là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ đem lại hiệu quả cao hơn.
Tần Thận có thể không gặp bất lợi trong lĩnh vực kinh doanh nhưng anh lại nhanh chóng bị đánh bại trước mặt người con gái này. Bởi cô nói, cô nguyện vì anh mà sẵn sàng hao phí tâm tư.
Cuối cùng, hai người trở lại bàn ăn hâm lại thức ăn, biểu hiện của Tần Thận đã khá hơn lúc trước rất nhiều.
Mẩu chuyện này tuy nhỏ nhưng lại khắc sâu trong lòng cô rất lâu.
Giờ phút này nhớ lại, Tần Diệp Tân không phải muốn thay đổi khẩu vị của anh rồi ép buộc anh thành ngươì khác. Chỉ là cảm thấy đôi lúc trêu chọc người yêu một chút sẽ rất vui, huống chi đối với người nào đó khiếu hài hước gần như ở mức âm như anh.
Lúc đầu cô cũng không định để anh nếm vị ngọt trong miệng, nhưng thoáng nhìn thấy Parfait trong cốc tan ra, liền nổi lên một suy nghĩ tinh quái.
Cô đang định rụt lưỡi lại liếm phần kem, đột nhiên một đầu lưỡi khác chen vào trong miệng cô. Nhiệt độ vừa đủ, kem tan trong miệng chỉ trong chốc lát. Vị ngọt của sữa và mật ong tràn ngập trong khoang miệng khi răng môi quấy quýt.
Nụ hôn này vừa sâu vừa khẩn trương. Nó chứa đựng sự trêu chọc của người con gái và sự trả thù ngọt ngào của người đàn ông.
Nụ hôn dài kết thúc, hai người đều khó kìm lòng nổi, hai tay Tần Diệp Tân nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, đôi môi đỏ mọng, khóe mắt cũng đỏ. Tần Thận cũng không khá hơn là bao. Bạc môi mỏng mím chặt, áo sơ mi trên người hơi nhăn càng khiến anh thêm gợi cảm.
Anh biết bản thân không phải người dễ bị khiêu khích. Nhưng từ sau khi gặp cô gái nhỏ, chỉ cần một cái liếc mắt, một động tác nhỏ của cô cũng đủ khơi dậy dục vọng trong anh rồi. Nhưng nụ hôn từ một người đàn ông trưởng thành rất dễ bén lửa. Cả hai đã trải qua chuyện tình cảm, có một số việc một khi đã làm thì khó kiềm chế lại.
Tần Thận hít một hơi, hai tay ôm lấy vai của cô, kéo cô hướng ra xa một chút.
Gương mặt cô ửng hồng vì ý xuân dạt dào, khẽ liếc nhìn xuống dưới. Hừm, nơi nào đó đã ngẩng cao đầu rồi mà còn…
Cái liếc mắt này khiến cơ thể cô như thiêu đốt.
Người đàn ông kiềm chế nói: “Đừng nhìn.”
Lúc bấy giờ Tần Diệp Tân mới phát hiện cái nhìn lén lút của cô giờ đã biến thành cách thể hiện dục vọng trần trụi. Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng anh trai. Sau đó lo lắng hỏi, một lát nữa có đến công ty được không?
Tần Thận rót nước trà đã nguội lạnh vào cốc mấy lần, không ngừng áp chế con thú dữ trong lòng. Lúc này, giọng nói mềm mại quyến rũ của người con gái truyền vào tai anh, bàn tay cầm cốc càng thêm siết chặt.
Anh nói với cô, gọi anh thêm lần nữa thì đừng hòng rời khỏi đây.
Vì thế người nào đó ngoan ngoãn trở về ngồi trên tấm đệm. Trái tim nặng trĩu cũng vì thế dịu đi rất nhiều.
Cô cẩn thận nhớ lại những lời trước đây của anh. Thực ra, cô có thể lựa chọn ích kỷ. Nếu tình cảm của hai người đủ sâu đậm, thì dù có bất cứ trở ngại cũng không ngăn được bọn họ ở bên nhau, buông xuống những cố chấp, vì nhau mà vun đắp hạnh phúc này. Nhưng tình yêu như vậy thật là cằn cỗi. Ngược lại, càng yêu nhiều, họ càng không muốn làm đối phương thất vọng, không muốn người ấy mệt mỏi vì mình.
Tần Diệp Tân nhớ tới mẹ ruột của mình, lúc trước bất chấp sự phản đối quyết liệt của gia đình dù phải cắt đứt quan hệ, mang theo tài sản được thừa kế chạy trốn cùng một gã đàn ông quen chưa đến nửa năm. Bà ấy yêu ông ta đến điên dại và cuồng loạn, u mê đến mức mất đi khả năng phán đoán tình huống, để rồi nhận lại là cái chết dưới dao của người đàn ông bà yêu.
Còn lựa chọn của cô là giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, không trốn tránh bất kì điều gì. Hơn hết đối với cô, trên đời này, được người thân yêu thương quan tâm chăm sóc là một sự may mắn quý giá. Điều cô có thể làm không phải là khiến ông bà nội và Tần Thận xích mích, mà là cố gắng khiến cho ông bà chấp nhận cô. Nếu hai người họ thực sự không thể chấp nhận được cô, cô cũng sẽ không từ bỏ anh, vẫn sẽ quan tâm đối xử với họ như những vị trưởng bối trong gia đình.
Nếu tình yêu không thể mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người thì hãy hạn chế tổn thương đến mức thấp nhất.
Nghĩ thông suốt được như vậy, tâm trạng của Tần Diệp Tân cũng thoải mái không ít.
Thấy người con gái trước mặt đã khôi phục lại thần sắc lúc trước, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú từ lâu cuối cùng cũng có thể an tâm rời khỏi gương mặt xinh đẹp ấy.
Tới gần hai giờ, hai người mới từ nhà hàng đi ra.
Vừa đến công ty, bằng thang máy chuyên dụng cho giám đốc lên thẳng đến tầng làm việc của Tần Thận.
Cửa thang máy vừa mở, ngay lập tức có một nam một nữ đi tới, dường như đã đợi rất lâu. Người phụ nữ cao gầy mặc váy công sở là trợ lý thực tập của Tần Thận tên là Cao Hân, còn người đàn ông còn lại trông sắc sảo và đầy chuyên nghiệp là thư ký của anh, Lý Cách.
Tần Diệp Tân đối với Lý Cách tương đối quen thuộc, khi Tần Thận đi công tác ở New York, hai người có gặp qua vài lần.
Cô trợ lý tên Cao Hân kia nhìn thấy Tần Diệp Tân phản ứng lúc đầu là nhướng mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái cũ.
Tần Diệp Tân bắt gặp ánh mắt của người con gái xa lạ này, chợt nhận ra một điều sâu xa.
Về phía người đàn ông nào đó, anh không chú ý chuyện này.
Hai người bước ra khỏi thang máy, người thư ký liền tiến lên trước, đầu tiên là cùng Tần Diệp Tân chào hỏi, rồi sau đó lại vội vã thuật lại công việc Tần Thận cẩn xử lí trong hôm nay.
Sau khi Lý Cách dứt lời, Tần Thận dặn dò Tần Diệp Tân: “Lát nữa Lý Cách đưa em đi làm quen với công ty, anh còn có việc phải xử lí, chiều nay về nhà sẽ muộn hơn một chút, nên anh sẽ dặn dì Lưu phần cơm cho chúng ta.”
Dứt lời, từ trong cổ họng anh phát ra âm thanh “Hửm?” tỏ ý dò hỏi.
Người đàn ông này thực sự rất bận, làm việc từ sáng đến chiều muộn, thấy Tần Diệp Tân gật đầu đồng ý liền vội vàng rời đi. Ngay sau đó, Cao Hân cũng cúi đầu đi theo sau anh.
Tần Thận bước đi rất nhanh, đương nhiên không phát hiện ra cô trợ lý của anh đã đỏ mặt kể từ khi nghe thấy giọng nói âm trầm gợi cảm từ cổ họng anh. Nhưng Tần Diệp Tân nhạy cảm hơn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra cô gái tên Cao Hân này có gì đó khác lạ.
Lý Cách đã đi vào trong thang máy trước, lúc này nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đứng ở đó, nghi hoặc nói: “Tần tiểu thư, cô không vào sao?”
“Đi thôi.” Tần Diệp Tân khịt mũi quay người vào thang máy.
Cô đây muốn thử thách xem anh có vượt được cám dỗ này không.