Dưới tác dụng của tình dục, gương mặt cô càng trở nên mỹ lệ.
Khuôn mặt của anh cách cô chưa đầy một khuỷu tay, bởi vậy cô có thể thoáng nhìn thấy nốt ruồi nhàn nhạt ở đuôi mắt anh.
Vẻ mặt lạnh như băng của Thần Thận luôn khiến người ta cảm thấy anh là một người nghiêm túc, cấm dục nhưng tràn đầy gợi cảm, huống hồ anh còn ưu tú như vậy. Và phụ nữ dễ bị rung động trước một người đàn ông như thế.
Suy nghĩ vẩn vơ khiến cô nhớ tới bóng dáng cô trợ lý khóc lóc chạy ra bên ngoài lúc nãy, không khỏi cúi đầu liếc nhìn chiếc quần mà Tần Thận đã mặc vào.
Có một số việc, mặc dù cô tin tưởng, mặc dù đã được Tần Thận giải đáp, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được đưa ra phỏng đoán.
“Anh trai Tần Thận, quần của anh…”
Còn chưa kịp hết câu, Tần Thận đã nắm trọn một bên ngực mềm mại của cô, cười thành tiếng.
“Diệp Tân, cô bé ngây thơ của anh,” anh nói “Thế mà còn dám hỏi?”
Người con gái trước mặt gương mặt thanh tú, tính cách ngoan ngoãn, nhưng lại rụt rè trong một số chuyện, quả thực ngây thơ đến cực điểm.
Nghe được lời đánh giá của anh, cô mở to mắt, trong lòng có chút giật mình. Chỉ trừ người bạn thân duy nhất từ nhỏ là Thiệu Tuyết, không có người nào dùng từ ngây thơ để miêu tả cô, huống chi chuyện này thì liên quan gì đến thuần khiết hay ngây thơ gì đâu.
Không đợi cô phản ứng lại, Tần Thận bóp eo cô rồi bắt đầu công cuộc chinh chiến.
“A ~~~” Cây gậy bị đẩy sâu vào trong khiến cô có chút không thoải mái, oán trách nói, “Ra ngoài… anh đi ra ngoài đi…”
Ngược lại, anh càng tăng thêm sức lực, cánh tay rắn chắc nổi lên đầy gân xanh, giữ chắc mông nhỏ của cô để chuyển động ra vào, tốc độ nhanh và mạnh khiến cơ thể cô run rẩy không ngừng.
Anh lạnh giọng cảnh cáo: “Em nói thử xem anh đã từng làm chuyện thân mật với người phụ nữ nào khác chưa?”
Cơn sóng tình lay động mãnh liệt, Tần Diệp Tân khó khăn nắm lấy tay của anh, miệng nhỏ không ngừng ngâm nga.
Cô càng kêu, Tần Thận đâm càng nhanh, thâm nhập càng thêm sâu.
Tần Diệp Tân không thể hình dung động tác của anh bạo liệt đến mức độ nào, cô chỉ cảm nhận được thể xác và linh hồn dần tan rã theo chuyển động tiến vào lùi ra.
Nhiệt độ trong phòng mát lạnh vừa đủ nhưng mà trên trán người đàn ông vẫn chảy đầy mồ hôi.
Phảng phất giống như trong cơ thể đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, Tần Thận chỉ cảm thấy nóng bừng.
Anh cúi đầu xuống, liều mạng mút đỉnh đào trước ngực cô, tần suất va chạm phía dưới vẫn không chậm lại.
Vùng đất phía dưới của cô thật tuyệt vời, anh chỉ nhẹ nhàng động một chút liền có thể khiến cô ngập trong sung sướng cùng hung phấn, anh thoáng chơi xấu, cô liền mềm giọng xin tha. Dù là ở mặt nào cũng khiến anh điên cuồng mê đắm.
“Diệp Tân, cục cưng.” Tần Thận lẩm bẩm gọi tên cô trước khi thả chậm lại tốc độ
Động tác nhẹ nhàng như gió xuân tạo cơ hội cho hai người hít thở.
Một lúc sau, hốc mắt của cô đã đỏ quạnh, nhẹ giọng nói: “Anh trai, em sợ.”
“Đã làm nhiều lần rồi em còn sợ gì nữa.” Anh chống tay lên ghế sofa, đôi môi buông ra đỉnh nhũ kiều diễm đã dựng thẳng, chống người cười hôn lên môi run rẩy của cô gái nhỏ.
Động tác giao nhau nhẹ nhàng, tràn đầy ý vị an ủi.
Tần Diệp Tân biết rõ, Tần Thạn lúc nào so với dĩ vãng càng phóng đãng hơn rất nhiều, những năm tháng bên nhau đã cho cô chứng kiến một mặt khác của người đàn ông này. Không giống như một Tần Thận nghiêm túc, quanh thân luôn tỏa ra hơi thở cấm dục, anh trong tình yêu giống như dã thú nhìn thấy con mồi, không ngừng giày vò người ta.
Cô không biết phản ứng của những người đàn ông khác khi làm chuyện tình cảm như thế nào, cô chỉ biết mỗi lần vận động anh sẽ khiến cô trải qua cảm giác ngây ngất, chết mê chết mệt.