Nuông Chiều Riêng Em

Chương 3: Ghen



Mệt mỏi cả ngày, Tần Diệp Tân không có lựa chọn tắm bồn. Sau khi gội rửa cơ thể bằng vòi hoa sen, cô ngồi trước bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc ở dưới tầng cô không cảm thấy mệt mỏi, vậy mà trở về phòng, thân thể được thả lỏng, sự mệt mỏi cả ngày như bắt đầu dồn xuống.

Cô xốc lại tinh thần, dự định đắp xong mặt nạ sẽ đi ngủ.

Vừa muốn đứng lên liền bắt gặp Tần Thận đang đi vào. Anh vừa tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng tắm đen thuần, mái tóc đen bị thổi lên một nửa, tự nhiên rũ xuống bên tai, lộ ra toàn bộ trán.

Cổ áo ngủ mở rộng, người đàn ông này không chỉ chân dài, còn có vai dày rộng cùng bộ ngực to lớn, áo ngủ bình thường mặc trên dáng người hoàn mĩ của anh gợi cảm vô cùng.

Tần Diệp Tân nhìn anh, sau đó không lên tiếng dịch chuyển tầm mắt.

Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông cuối cùng cũng không chịu được.

Anh bước nhanh đến cầm tay người con gái và kéo cô vào lòng. Tần Diệp Tân giãy giụa không được, mặc anh ôm ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Tần Thận nhìn chằm chằm người con gái mặt mộc trong gương. Cô có đuôi mắt cong cong, đôi mắt vừa to lại vừa sáng long lanh, giống đôi mắt tiểu yêu tinh mê người, ngược lại tính tình lại ngoan ngõan nghe lời, nên cả người như một con cáo trắng nhỏ. Khi cô ấy ngưỡng mộ bạn, khi cô ấy yêu bạn, dù là người đàn ông mạnh mẽ hay lạnh lùng cũng khó ngăn được cám dỗ.

Anh nâng cằm của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng xoa nốt ruồi đen nho nhỏ trên đó, “Em định cả đời này đều không để ý đến anh sao?”

Nốt ruồi ở khóe miệng hợp nhất với làn da của cô, vừa phải đúng chỗ, lại càng làm cô thêm phần mị hoặc.

Tần Diệp Tân mỉm cười có chủ ý, “Ở dưới tầng có nói với anh đó, không tính sao?”

Người đó trầm giọng nói: “Không tính.”

Giọng nói của anh nguyên bản hơi lạnh, mỗi khi hạ giọng trầm thấp lại càng gợi cảm vô cùng.

Tần Thận tiếp tục hỏi: “Em xác định cứ như vậy tiếp tục giận dỗi anh sao?”

Đối mặt với ngữ điệu nghiêm túc của anh, cô buồn cười, “Chẳng lẽ không phải do anh ghen tuông rồi còn không chịu nghe em nói sao?”

Nụ cười còn chưa phai, Tần Diệp Tân xác thực tức giận khi Tần Thận mặc kệ không thèm hỏi cô, nhưng nhớ đến cơn ác mộng đêm hôm trước, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cằm anh, nói: “Anh trai Tần Thận, anh đừng ghen, em thích anh đã lâu rồi.”



Tần Diệp Tân thích Tần Thận đã lâu, nhưng cũng không thể nói là bắt đầu từ lúc nào.

Khoảng thời gian vừa đến Tần gia, tên cô là Phương Dịch, nơi này như là mộng, giống như một thế giới tốt đẹp khi chạm vào sẽ tan vỡ. Nhấc con dao cái nĩa bạc trên bàn ăn lên, sợ trong lúc vô tình sẽ làm rơi xuống bàn ăn bằng sứ, chỉ cần ầm một tiếng, sẽ quay trở lại khung cảnh ngôi nhà u ám đáng sợ kia.

Sau khi bố ruột Phương Cao Dịch bị phán ngồi tù, cô không biết cuộc sống sau này của cô sẽ trở nên thế nào, đến khi dì Diệp Tình nói muốn nhận nuôi cô, ngày ấy cô trốn trong chăn và khóc suốt đêm.

Diệp Tân, Tần Diệp Tân, cái tên này chứa cả tên cha và tên mẹ mới của cô, gia đình mới, còn có khởi đầu mới của cô.

Ngay từ đầu, ngoại trừ người mẹ Diệp Tình hiền từ cùng chú Trịnh đã cứu cô ra, cô không dám tiếp xúc với người khác.

Ba Tần có gương mặt nghiêm khắc, cô không dám giống như kêu mẹ Diệp Tình mà kêu ông ấy một tiếng ba, chỉ xưng hô ông ấy là chú. Tần Thận cũng vậy, lúc nào cũng trưng khuôn mặt lạnh, cô chỉ dám thận trọng gọi một tiếng anh trai Tần Thận.

Tần Thận lớn hơn cô sáu tuổi, khi cô vừa đến Tần gia, Tần Thận học đại học Phách thị và sống ở kí túc xá trường, rất ít khi về nhà. Còn chú Tần thì bận rộn ở công ty, cũng ít khi về, vậy nên trong nhà thường thường chỉ cô cùng mẹ Diệp Tình.

Cô rất sợ hai người đàn ông của nhà họ Tần, khi hai người họ về nhà, cô gái nhỏ tận lực tránh trong phòng không ra khỏi cửa.

Đám người giúp việc trong nhà có rất nhiều đề tài để nói, có người cảm thán cô đáng thương, có kẻ đố kỵ cô mệnh tốt. Tần Diệp Tân nhớ rõ, có một lần, người giúp việc nào đó nói mẹ cô nhặt về một đứa trẻ bị bỏ rơi, khó nghe một chút chính là Diệp Tình nhặt về một sủng vật, càng hơn nữa là, nói diện mạo cô không tốt, mặt mày hồ ly toàn yêu khí xấu, không chừng tương lai gây tai họa cho Tần gia, uy hiếp địa vị độc nhất của đại thiếu gia.

Cô ủy khuất không thôi, bất quá không phải cho chính cô mà là Diệp Tình. Người phụ nữ thiện lương cưu mang cô lúc khó khăn nhất không thể bị người khác coi thường. Đám người đó chỉ là đứng ở ngoài cuộc mà phán xét, làm gì có đủ tư cách đánh giá nhân phẩm của Diệp Tình.

Tần Diệp Tân lúc ấy nổi giận đùng đùng mà đi vào phòng bếp, đứng trước mặt đám người hầu cao hơn cô, giận dữ mà phản bác lại.

Cô đứng đó nói lời bảo vệ Diệp Tình, nói cô sẽ không cùng Tần Thận tranh đoạt bất cứ thứ gì, nếubcó cơ hội, cô muốn dùng cả cuộc đời sau này báo đáp ân tình mà Tần gia đã mang đến cho cô. Cô vừa đến Tần gia một năm, mọi cảm xúc giấu kín trong lòng lần đầu tiên được giải phóng qua lời nói. Xấu hổ chính là, Tần Thận vừa về nhà đã lắng nghe hết tất cả những tiếng lòng của cô. May mà cô cùng anh ấy chỉ ngẫu nhiên cuối tuần mới gặp mặt thôi.

Tần Thận về sau không nhắc lại sự kiện kia lần nào nữa, nhưng từ sau lần đó, những tin đồn nhảm nhí như thế không còn tồn tại nữa, còn người giúp việc chế giễu cô cũng không thấy xuất hiện nữa.

Thiếu nữ đến tuổi trổ mã, qua thời gian, Tần Diệp Tân không dám xuất hiện nhiều trước mặt Tần Thận, cô biết chính mình diện mạo yêu mị, một chàng trai đường hoàng như anh chắc chắn chướng mắt cô, nếu không cũng sẽ không đối xử lạnh lùng với cô như vậy.

Trong giới thượng lưu có rất nhiều nam nữ cận tuổi chướng mắt xuất thân của cô, ra ngoài tham gia yến tiệc thường bị cười nhạo vì khuôn mặt như cô dễ được đám doanh nhân lớn tuổi yêu thích, giống ba bọn họ ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, chỉ là vận khí tốt được nhặt về Tân gia.

Thừa nhận thích Tần Diệp Tân đồng nghĩa với việc thừa nhận chính mình thích những thứ rác rưởi. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, Dịch Dương chính là một ví dụ.

Dịch Dương cùng tuổi, học cùng lớp với cô, là một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, cậu ta lúc nào cũng thích trêu chọc Tần Diệp Tân, ban đầu cô còn cho rằng cậu ta cùng những người khác giống nhau đều không chào đón cô, thẳng đến khi vào lớp 12, người mấy năm quen biết là Dịch Dương bỗng nhiên tỏ tình với cô. Tần Diệp Tân hoảng sợ, trực tiếp cự tuyệt.

Lúc ấy cô đã bắt đầu chuẩn bị việc du học, khoảng thời gian đó cô cũng mới biết, trước khi cô đến Tần gia, cấp ba Tần Thận từng yêu đương với chị gái của Dịch Dương là Dịch Hi, sau khi cô ở Tần gia, hai người đã chia tay, và cho đến hiện tại Tần Thận cũng không có thêm người bạn gái nào khác nữa.



Tần Diệp Tân cùng Dịch Hi là hai kiểu người khác nhau, sự thất vọng của cô đã khiến cô thúc đẩy việc du học nhanh hơn.

Năm lớp 12 ấy, dù đã bị từ chối nhiều lần nhưng Dịch Dương vẫn không từ bỏ ý định, biết cô sẽ đăng ký vào đại học Columbia, cậu ta cũng làm theo và nộp đơn đến Mỹ du học.

Cô đã hạ quyết tâm, Tần gia ở New York có một số xí nghiệp nhỏ, cô đến Đại học Columbia học ngành kinh doanh, cũng hi vọng có thể ở nước Mỹ học tập, quản lí tài sản của gia đình ở đó, báo đáp lại công ơn dưỡng dục của họ. Rồi một ngày nào đó Tần Thận sẽ cưới vợ sinh con, đến lúc đó Tần Khánh cùng Diệp Tình sẽ có cháu nội cùng con dâu, sự xuất hiện của cô sẽ gây cho mọi việc thêm rắc rối.

Ấy vậy, cố tình vào ngày sinh nhật thứ 19 của cô, Tần Thận lấy cớ đi công tác bay đến New York gặp cô. Trên đường từ nhà hàng trở về chung cư, hai người đều đã uống rượu nên ngồi phía sau, Tần Diệp Tân ngắm nhìn sườn mặt tuấn tú của người đàn ông ngồi cạnh, tình cảm ẩn giấu trong tim như muốn bộc lộ ra bên ngoài, đồng thời còn có sự chua chát trong năm đầu tiên ở nước ngoài.

Trở lại chung cư, trai đơn gái chiếc, lại có tâm tư, bầu không khí càng thêm ái muội. Mượn rượu, Tần Diệp Tân bắt đầu giãi bày tình cảm. Rồi người cô thích chủ động hôn cô. Dần dà, trên sofa là hai bóng hình nam nữ quấn quýt đan chéo vào nhau, Tần Diệp Tân là lần đầu tiên, niềm sung sướng cùng đau đớn thân thể khi được dung nhập vào Tần Thận khiến cô không thể nào quên.

Số lần Tần Thận đến thăm cô ngày càng nhiều hơn, nhưng vẫn không thắng nổi khoảng cách của việc yêu xa.

Chính là lúc này Dịch Dương xuất hiện ở cạnh Tần Diệp Tân. Cậu ta theo học ở đại học New York, rồi còn ở chung một thành phố. Vừa đến New York, Dịch Dương đã nhiều lần liên hệ với cô, nhưng lúc ấy cô còn chưa thích ứng được với cuộc sống ở bên Mỹ. Cùng với đó, cô cũng không muốn quan tâm đến cuộc sống của cậu ta, kể cả lời tỏ tình giữa hai người. Sau đó, cô gặp lại cậu ta trong buổi tụ tập bạn bè và đi ăn chung cả nhóm vài lần.

Những người Tần Thận gặp trước đó chính là bạn bè của cô ở New York, biết cô sắp phải rời khỏi nước Mỹ nên vào ngày sinh nhật thứ 22 của Tần Diệp Tân, tổ chức cho cô bữa tiệc sinh nhật chia tay. Dịch Dương cũng ở đó. Các cô quậy tưng bừng đến muộn, cô cũng uống chút rượu. Ban đêm trên đường phố không thiếu những kẻ xấu, thấy cô về nhà một mình không an toàn, Dịch Dương tiện đường lái xe đưa cô đến dưới tầng. Tần Thận ở chung cư muốn cho cô niềm vui bất ngờ, nhưng khi thấy cô cùng Dịch Dương tối muộn còn ở cạnh nhau, không nói lời nào liền khó chịu cáu giận. Mặc cho Tần Diệp Tân dỗ dành nửa ngày cũng không lay động được anh, cô tức giận, hai người chia tay không vui.

Sau một tháng xa cách, Tân Diệp Tân lại được ôm chặt trong vòng tay của người đàn ông.

Trước đây, khi hai người ở hai nước, thời gian gặp mặt nhau không có nhiều, nhưng chưa từng không liên lạc chia sẻ với nhau.

Nghĩ đến đây, cô mềm mại xoay người ôm eo của anh, nũng nịu.

Tần Thận vốn muốn mở miệng nói, nhưng trông thấy dáng vẻ của này của người con gái, yết hầu giật giật, mạnh mẽ đứng dậy từ ghế trang điểm di chuyển đến trên giường.

Cô được anh đặt trên giường lớn, sau đó cơ thể cao lớn của anh áp sát người cô đầy ái muội, tình yêu tựa như bùng cháy trong không gian.

Trong mắt cô gái nhỏ, một người đàn ông cấm dục lạnh lùng bỗng nhiên động tình là một điều cực kì đáng sợ.

Con ngươi đen của Tần Thận dần dâng lên tình dục, sâu không thấy đáy.

“Ngồi máy bay mệt mỏi một ngày, anh trai giúp em xoa bóp.”

Hai người ngã trên giường, cùng lúc đó, cha mẹ Tần cũng trở về phòng, bởi vì quan hệ khó hiểu của hai đứa con mà tràn đầy lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.