Trong thư phòng.
Trong không gian phòng làm việc rộng lớn vang lên tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng đứt quãng, theo động tác trên tay, dòng suy nghĩ của Tần Diệp Tân cũng ngừng lại, cuối cùng cô lắc đầu sắp xếp suy nghĩ của mình lại từ đầu. Mấy hạng mục giao cho cô quả thực có chút đau đầu.
Ngay vào lúc cô đang rối tung với dòng suy nghĩ của mình, cửa thư phòng bị người bên ngoài kéo ra.
Tần Thận vừa mới tắm xong nên đã thay quần áo ngủ, trong tay cầm đĩa trái cây, trong khung cảnh như vậy, người đàn ông giờ phút này hơi thở thập phần mê người quyến rũ.
Áo ngủ rộng thùng thình ẩn hiện vòm ngực cường tráng phía sau, phía dưới lộ ra bắp chân rắn chắc, vừa tuấn tú khôi ngô vừa không mất đi vẻ lực lưỡng của người đàn ông.
Cảnh đẹp tuyệt mỹ như vậy cũng không khiến ánh mắt Tần Diệp Tân nán lại lâu hơn, cô ngước mắt nhìn mấy giây rồi lại cúi đầu tập trung vào màn hình máy tính cùng đống giấy tờ tài liệu trên bàn. Việc hôm nay cô muốn giải quyết cho xong, ngày mai còn có công việc của ngày mai. Huống chi, cô nhìn thấy ánh mắt thâm đen của người nào đó, trong lòng cũng không dễ chịu.
Trên trán Tần Thận mơ hồ xuất hiện một vạch đen. Bị người đẹp ngó lơ, anh đặt đĩa trán cây lên bàn trà. Từ lúc vào cửa đến giờ, toàn bộ quá trình anh vẫn luôn chú ý đến cô, vậy mà một ánh nhìn âu yếm cô cũng không cho anh.
Anh vắt chéo chân ngồi xuống sofa, mấy ngày này anh bận tối mặt tối mũi vì muốn sớm về gặp cô, còn vì lo cô sẽ nhớ anh quá nhiều.
Hơn nữa đặt người con gái xinh đẹp của anh vào giữa đám đàn ông háo sắc như hổ đói kia làm anh không yên tâm. Hai người tuy rằng vẫn liên lạc qua lại, nhưng anh không chịu nổi muốn gần gũi mà yêu thương cô.
Anh biết cô muốn san sẻ công việc ở Tần thị, nhưng biết lúc này trong lòng cô, anh xếp sau công việc khiến anh không thoải mái lắm. Hơn nữa đã có anh ở đây rồi, cô cần gì phải vất vả như vậy.
Tần Thận ngồi một lúc, trong phòng cũng chỉ có tiếng lật giấy sột soat cùng tiếng bàn phím lách cách. Anh điều chỉnh lại giọng, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi một lúc, lại đây ăn trái cây.”
“Đợi em chút.” Cô đáp lại nhưng đầu cũng không ngẩng lên.
Người nào đó đã nhịn không được, đứng dậy, trực tiếp đi đến ghế xoay bế cô lên. Anh thấp giọng nói: “Ba nói với anh, mấy ngày này vất vả cho em rồi.”
Tiếp theo, anh lấy một miếng dâu tây đưa vào trong miệng cô. Người con gái không từ chối, trong miệng vị ngọt ngọt chua chua hòa quyện khiến cho tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Trong lòng cô còn vấn vương công việc thế nhưng thân thể lại vì hoa quả hấp dẫn mà kiệt sức rúc vào trong lòng anh, đợi anh cho ăn.
Sau khi nuốt dâu tây, anh cho cô ăn các loại trái cây khác trong đĩa bằng nĩa nhỏ. Cô ăn được khá nhiều, lúc này mới vòng tay ôm cổ anh, đáp lại: “Cũng mệt thật nhưng còn chưa đến mức hư hỏng.”
Trong khoang mũi của người đàn ông tràn ngập hương thơm trên tóc cô, cúi đầu hôn cổ cô, tiếp tục nói: “Bắt đầu học thói làm lơ anh, còn không hư sao?”
Thân thể được hôn rấy lên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, cô đẩy đẩy người anh, thủ thỉ: “Đừng mà, anh mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh không mệt.” Anh nói, một tay kéo áo sơ mi của cô lộ ra bộ ngực đẫy đà, kiềm lòng không được duỗi tay âu yếm nó.
“Đừng như vậy, anh làm bằng sắt sao?” Làm tình là việc tiêu hao thể lực nhất, anh vừa vào cửa, cô đã cảm nhận được tín hiệu cầu hoan của anh, chỉ là cô không muốn anh mệt mỏi thêm nữa.
Người đàn ông khẽ cười, môi mỏng di chuyển dọc theo vành tai cô, tiếng cười khàn khàn giống như mang dòng điện, truyền vào tai khiến cô tê dại.
“Anh có phải làm bằng sắt không, em thử là biết.”
Tần Diệp Tân bị ý tứ trong lời nói của anh làm cho xấu hổ đỏ mặt, ngược lại anh vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng mơn trớn rặng đỏ trên gương mặt khả ái, cười: “Sao lại đỏ thế này?”
Không đợi cô trả lời, anh hôn lên, nói: “Càng nhìn càng quyến rũ, anh thực thích.”
Nói xong, anh hung hăng chặn môi cô, áo sơ mi trên người cô cũng bị anh cởi bỏ sau khi mới kéo ra một nửa, tùy ý ném ở một bên.
Kỳ kinh nguyệt của cô vừa qua, thân thể nhớ nhung Tần Thận khôn nguôi bị môi lưỡi và đầu ngón tay anh làm cho rung động, chỉ trong chốc lát cô liền rên rỉ nói: “Đừng, đừng ở trong phòng làm việc mà.”
Anh hít sâu một hơi, hỏi cô: “Bé cưng, ở đây thì làm sao?”
“Trong phòng có camera.” Dứt lời, cô lại khẽ rên lên.
Tần Thận đành phải rút ngón tay ra, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc tắt camera. Trên đường trở lại sofa thuận tay cởi áo ngủ, cả người trần như nhộng đi về phía cô.
Người con gái một tay chống trên sofa, cơ thể nghiêng ngả ngã về sau, tóc đen trải ra sofa, khóe miệng bị hôn đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ chết người.
Thấy người nào đó trần trịu đi tới, cô bỗng nhiên cười khanh khách ra tiếng, cô nhớ tới kinh nghiệm Thiệu Tuyết đã từng truyền thụ cho cô.
Người đàn ông thời điểm tao* cũng thật muốn mạng người.
*Tao (骚): Lẳng lơ, khêu gợi.
Tần Thận hai tay chống trên sofa, hỏi cô cười cái gì.