Nuông Chiều Riêng Em

Chương 37: Đút canh



Tần Thận trở về nước một tháng này so với lúc trước bận rộn hơn rất nhiều. Nhưng dù bận thế nào, anh cũng sắp xếp thời gian về nhà nghỉ ngơi.

Việc này khiến Diệp Tình buồn vui lẫn lộn, điều đáng mừng chính là con trai bà hồi trước có khi mấy tháng không thấy mặt nay đã về nhà thường xuyên hơn, nhưng điều khiến người làm mẹ lo lắng là công việc thì nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe của Tần Thận, càng thương xót khi nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt thằng bé ngày càng đậm lên.

Công ty lớn như vậy, gánh nặng sẽ càng nhiều, việc phải làm càng lớn gấp bội. Mặc dù phía trên hội đồng quản trị đã có Tần Khánh lo liệu nhưng công việc phía dưới cũng nhiều, các vấn đề liên quan đều do một tay Tần Thận phụ trách. Hơn nữa, đối với một công ty tầm cỡ như Tần thị, việc lập kế hoạch và chiến lược phát triển thị trường không phải môt sớm một chiều, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được ngay. Một khi xảy ra sự cố, nó không đơn giản chỉ liên quan đến tình hình kinh tế của cả công ty mà còn liên lụy đến nhiều yếu tố khác nữa.

Tần Thận bận bịu, Tần Diệp Tân cũng nhìn thấy. Công việc của cô quả thực không dễ dàng nhưng đối với anh cũng chỉ là một hạt cát nhỏ. Năng lực xử lí công việc của anh được rèn luyện ngày càng được nâng cao, ngày anh trở về nước, sau hồi ân ái nồng nhiệt, khi cô không thể hiểu rõ được mục đích của đống tài liệu kia, lời nói của anh ngắn gọn xúc tích đã giảng giải cặn kẽ cho cô.

Thấy anh làm việc vất vả, cô càng thêm dịu ngoan hiểu chuyện. Mặc dù chính bản thân cô không nhận ra, nhưng ở trong mắt anh, cô rất giống cô vợ nhỏ đức hạnh.

Mấy ngày gần đây, không chỉ bận rộn làm việc đến tận tối mịt, ngay cả thứ bảy Tần Thận vẫn tiếp tục xử lí văn kiện trong phòng làm việc ở nhà.

Trên bàn làm việc, café đã nguội lạnh, Tần Thận ngửa đầu xoay cổ, hai tay xoa xoa huyêt thái dương, đúng lúc này, Tần Diệp Tân mang cho anh món canh do dì Lưu nấu.

Thấy gương mặt người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, Tần Diệp Tân dùng thìa khuấy nước canh trong bát, đặt lên bàn trà, đau lòng nói: “Anh trai Tần Thận, mẹ nhờ dì Lưu nấu canh bồi bổi cho anh, anh uống đi, để nguội sẽ không tốt đâu.”

Dựa theo khẩu vị ăn uống của anh, món canh được nêm gia vị rất nhạt. Đáng tiếc, sự chú ý của người nào đó toàn bộ đều đặt trên người con gái tên Tần Diệp Tân.

Cô mặc quần áo ở nhà, mái tóc được buộc lên. Người con gái lớn lên xinh đẹp động lòng người, gương mặt trẻ trung tràn đầy sắc xuân nhưng cử chỉ và điệu bộ lại giống một cô vợ nhỏ ngoan hiền, sự tương phản như vậy tụ lại trên người con gái ấy, quả thực là cào vào tim phổi đối phương. Sau khi Tần Thận nhận ra điều này, đến cả bản thân anh cũng không khống chế được.



Tần Diệp Tân không nhận ra điều đó, nhìn thấy anh vẫn không nhúc nhích càng thêm đau lòng, vội vàng cầm bát canh đưa tới bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Anh, tí nữa lại bận, anh tranh thủ uống đi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ quyến rũ rót vào tai cuối cùng cũng khiến anh phản ứng lại, một tay ngựa quen đường cũ nắn bóp eo nhỏ mềm mại của cô, một tay tiếp nhận bát canh đặt lên bàn.

Tuy vậy, anh cũng không vội uống ngay mà dùng sức trên eo cô khiến cô ngã vào vòng tay anh.

Trong lúc nhất thời cô luống cuống tay chân, tư thế ngã vào lòng anh cũng không tao nhã cho lắm, vội vàng hớt vài cọng tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai, bám vào đôi chân rắn chắc của anh đứng dậy. Nhưng người nào đó đâu dễ thỏa hiệp, anh lần nữa ôm eo cô, giúp cô tạo tư thế thoải mái nhất ngồi trong lòng anh, còn trộm hôn cô một cái.

Người con gái cũng không tránh, cô thuận theo ngã vào lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt anh, hỏi: “Anh có mệt không?”

Tần Diệp Tân biết thời gian này anh bận chết đi được. Số lần làm tình trong tháng này cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần dã chiến, anh đều vồ vập như sói đói, vừa chạm vào người con gái anh yêu mọi lí trí như sụp đổ, âu yếm đến khi cô mềm nhũn thân người mới thôi. Hậu quả của việc ân ái quá độ là một vài lần khiến chân cô ngày hôm sau mềm đến mức gần như không thể đi được, ngay cả sau khi ăn trưa xong, Tần Thận cũng phải nhờ thư ký Lý Cách đưa cô xuống tầng.

“Không mệt.”

Tần Thận là một người đàn ông có sự nghiệp và mang trong mình trọng trách rất lớn, trước đây sống ở ngoài một mình, tuy bận rộn, anh cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ khi trở về nhà, có mẹ suốt ngày cằn nhằn, có sự chăm sóc dịu dàng của Tần Diệp Tân, tự bản thân anh cảm thấy một chút vội vàng bận rộn này càng trở nên có ý nghĩa hơn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thận chợt dâng lên phong vị ngọt ngào. Anh ôm lấy người con gái, vùi môi lưỡi lên xương quay xanh xinh đẹp của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát canh bốc khói trên bàn, thanh âm khàn khàn phả vào cần cổ ấm áp của cô, anh nói: “Bảo bối đút canh cho anh nhé.”

Tần Diệp Tân xoay người bưng bát canh lên, bát vẫn còn ấm thích hợp để uống. Đối với việc đút canh cho anh, cô không thấy có gì ái muội hay tâm tư quyến rũ nào hết, ngược lại cô càng thích cảm giác được chăm sóc anh hơn, so với việc rụt rè trong chuyện nam nữ, việc này khiến cô thoải mái hơn nhiều.



Một thìa đầy, hết thìa này đến thìa khác đút vào miệng người đàn ông, thấy anh uống canh vui vẻ, Tần Diệp Tân không khỏi cong mắt cười: “Ngon đúng không anh? Mẹ thích nhất là canh do dì Lưu nấu.”

Nói đến Diệp Tình, anh khẽ nhắm mắt, nói tiếp: “Mẹ cũng thích một cô gái ngoan ngoãn như em làm con dâu.”

Tần Thận nói xong, Tần Diệp Tân đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của anh rằng cha mẹ đều rất hài lòng về cô, nhưng lúc đó cô chỉ coi đó là một lời dỗ dành ngọt ngào. Lúc này nhắc lại, người con gái nghiêng đầu nghi hoặc.

Người nào đó ho nhẹ một tiếng để che giấu việc ba mẹ đã biết hai người yêu nhau, anh giải thích: “Trước đây, những người mà mẹ giới thiệu với anh đều có tính cách giống nhau. Tất nhiên, tất cả đều dựa trên những gì mẹ nói.”

Thật ra, dù cho Tần Diệp Tân có tính cách như thế nào, cô được nuôi dưỡng ở Tần gia nhiều năm, trong nét tính cách sớm đã nhiễm sắc của nhà họ, cho nên trong mắt người nhà họ Tần cô rất tốt. Chỉ là Tần Thận muốn xoa dịu tâm trạng hồi hộp của cô nên mọi việc anh nói đều hướng về cô.

Nhưng Tần Diệp Tân vẫn còn do dự, cô lo lắng mở miệng: “Nhưng…”

Đợi đến lâu sau mà vẫn không thấy cô nói tiếp, anh hỏi: “Nhưng cái gì?”

Người con gái lại múc một thìa canh đưa tới bên miệng anh, sắc mặt cô hơi đỏ, bất an nói: “Em lớn lên không tốt, mọi người đều nói em là yêu tinh mang tai họa, ba mẹ sẽ yên tâm sao, sẽ thích một người con dâu như vậy chứ?”

Cô biết làm con gái và làm vợ là hai việc khác nhau. Từ khi còn nhỏ, mẹ ruột của cô đã hết lần này đến lần khác lo lắng cho cô. Khi cô chạm mặt đám lưu manh du côn, bọn họ đều nói cô không giống một cô gái tốt và rất lẳng lơ. Khi dự tiệc người khác nói về cô, một số ông chú hay bà cô nào đó đánh giá cô với ánh mắt xem thường, họ nói cô lớn lên trông rất giống nhân tình của một gã có tiền. Rốt cuộc, ông nội Tần vì điều này nên mới không thích cô.

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi, nhà người khác thì anh không biết nhưng ba mẹ chúng ta sẽ không như vậy,” Tần Thận chạm vào khóe môi cô, “Quyến rũ một chút thì không tốt sao? Giống như hiện tại khiến anh mê đắm em đến vậy, ba mẹ hẳn cũng yên tâm. Ngốc, không cần nghe những gì người khác nói linh tinh, hãy cứ là chính mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.