Trong bữa cơm tối, mấy mẹ con nói chuyện Tần Thận và Tần Diệp Tân dọn ra ở riêng với cha Tần, ông nghe xong cũng không lập tức lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn Tần Thận thêm phần ý vị sâu xa.
Trong thâm tâm Tần Khánh vẫn hi vọng Tần Diệp Tân sẽ ở bên vợ ông nhiều hơn, nhưng thấy thái độ đồng tình của Diệp Tình với việc này, ông không tiện nói gì thêm, chỉ dặn dò Tần Thận chăm sóc cho Tần Diệp Tân thật tốt.
Mấy ngày sau, Tần Thận nhờ người giúp việc thu dọn hết đồ đạc, sau đó đưa Tần Diệp Tân chuyển đến căn hộ trong nội thành.
Trước khi đi, Diệp Tình liên tục giục hai người dù sống ở bên ngoài nhưng ngày thường nên tranh thủ thời gian về nhà ăn tối rồi lái xe trở về căn hộ cũng được.
Diệp Tình tính tình ôn hòa, không thích tham gia những cuộc vui nếu không cần thiết, dù từ nhỏ bà đã lớn lên trong một gia đình êm ấm, nhưng bên cạnh người thân đều bận rộn công việc hết nên rất cô đơn.
Tần Diệp Tân nhìn ra ngoài cửa xe thấy phong cảnh phía sau ngày càng xa dần, trong lòng sinh ra cảm xúc khó diễn tả.
Tần Thận lái xe, anh nhìn qua kính chiếu hậu liền nhận ra cảm xúc của người con gái bên cạnh không tốt, nhẹ nhàng hỏi: “Em nhớ mẹ sao?”
Cô gái nhỏ gật đầu: “Thật ra mẹ rất sợ cô đơn, lúc em mới đến nhà mình, khoảng thời gian lạ lẫm đó đều có mẹ ngủ cùng em, khi đó cả anh và ba đều không có ở nhà. Có một đêm nọ, mẹ nói với em rằng gần như cả năm bà đều ngủ một mình, vì vậy không phải là mẹ ngủ cùng để giúp em đỡ tủi thân hơn mà là ngược lại.”
“Khi đó công ty muốn mở rộng thị trường kinh doanh ra nước ngoài nên ba cũng mất nhiều thời gian bay qua bay lại giữa các nước.” Tần Thận nói.
“Cho nên,” Khóe mắt cô cong lên, “Lúc đó em nghĩ, em muốn đến Tần thị giúp ba san sẻ công việc, để ông có thời gian ở cùng mẹ nhiều hơn.”
Đôi mắt người nào đó tối đi, trầm giọng hỏi: “Từ lúc đó em đã nung nấu ý định ra nước ngoài?”
“Đúng vậy,” Tần Diệp Tân thấy sắc mặt người nào đó thay đổi, vội nói, “Chẳng phải em đã trở lại rồi sao.”
Sắc mặt anh dịu đi rất nhiều, hỏi: “Nếu anh không đuổi theo sang tận Mỹ, em còn muốn về nước?”
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn lồng ngực của Tần Diệp Tân, nhìn nơi phập phồng lên xuống ấy như muốn nhìn thấu tâm can của cô, nhưng ngoài miệng không hỏi sâu thêm.