Trình Trạm liếc nhìn tin nhắn, nhưng không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh cầm chiếc điện thoại không một động tĩnh, thầm nghĩ tên này không muốn nói chuyện với cô hay đang là đang bận đây.
Cô buồn chán nằm trên sô pha, xoay xoay điện thoại, tỏ vẻ không quan tâm.
Sơ Hạ đang nói, miệng khô khốc mới nhận ra cô hoàn toàn không thèm lắng nghe.
“Tiểu Nguyệt!”(*)
(*) đều là tên gọi khác của Hướng Nguyệt Minh
Cô hét lên: “Em có nghe chị nói gì không?” Cô bực tức nói: “Em nói mình hiền lành mà, sao em lại vô tình như vậy?”
Hướng Nguyệt Minh nói “A” với giọng điệu kéo dài, nhìn người quản lý với vẻ ủy khuất: “Chị Hạ, em đã học được cách nói này từ tổng giám đốc Trình. Chị cũng biết mà.”
Sơ Hạ: “…”
Cô vô cảm nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt Minh: “Đừng lấy Trình tổng ra để gây khó dễ với chị.”
Hướng Nguyệt Minh nhếch môi cười, nhưng miệng lại nói trái với lòng: “ Vâng, vâng, lần sau em sẽ chú ý.”
Sơ Hạ tự an ủi mình khi rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, cô biết mình sẽ còn bị châm chọc, mỉa mai nhiều.
Cô ấy suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Về phần người đại diện, hợp đồng của Tống Phi đã được ký kết, chỉ cần thông báo chính thức là được.”
Cô liếc nhìn người đang nằm trên sô pha: “Chị thấy quảng cáo này cũng bình thường, không có gì phải tiếc cả. Chị sẽ cố kiếm cho em một quảng cáo tốt hơn…”
Đang nói chuyện, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên từ trên sô pha đứng lên: “Chị Hạ.”
Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn cô, mí mắt giật giật, trong lòng có dự cảm không lành.
“Làm sao?”
Hướng Nguyệt Minh khóe môi cong cong, cười trào phúng: “Không phải vấn đề tốt hay không, em chỉ cảm thấy cô ta cướp tài nguyên từ tay em, điều này khiến em rất khó chịu.”
“…”
Sơ Hạ không nói nên lời, nhìn cô một cái, bất đắc dĩ hỏi: “Em muốn làm gì.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, cười nhạt: “Không phải chưa có thông báo chính thức sao?”
Trong thế giới showbiz của bọn họ, có rất nhiều quy tắc ngầm. Miễn là không có thông báo chính thức và thương hiệu không sợ phá vỡ hợp đồng, họ có thể thay đổi người theo ý muốn.
Hướng Nguyệt Minh đi theo Trình Trạm hơn một năm, sớm đã nhìn thấu những quy tắc này.
Sơ Hạ có chút khó xử: “Nhưng bên kia đã ký hợp đồng.”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cười lạnh một tiếng: “Em biết.” Cô quay đầu nhìn Sơ Hạ: “Nếu như bên kia có hứng thú với cô ta, tại sao trước đó còn mời chúng ta ăn cơm?”
Khi Hướng Nguyệt Minh nghĩ đến vài ly rượu ngày hôm đó, cô không thể không tức giận.
Cô không thích xã giao, nhưng trong giới của cô, cái vòng tròn này sẽ cứ lặp lại như vậy. Hướng Nguyệt Minh không muốn dựa vào Trình Trạm để có tất cả tài nguyên, cô sẽ tự mình giành lấy nó.
Trình Trạm đã dạy bảo cô cách để trở nên kiêu ngạo và cố chấp, nhưng cô chỉ dám làm vậy trước mặt Trình Trạm. Trước mặt người khác, hầu hết thời gian Hướng Nguyệt Minh đều là một hậu bối khiêm tốn, ngoại trừ hơi độc miệng và đào hoa.
Việc đại diện các sản phẩm chăm sóc da là do Sơ Hạ có được chứ không dựa vào Trình Trạm.
Vào thời điểm đó, Trình Trạm đang đi công tác ở nước ngoài nên Hướng Nguyệt Minh không muốn làm phiền anh. Khi bên kia đưa ra đề xuất ăn tối và nói về việc hợp tác, cô đã đi cùng với Sơ Hạ.
Trên bàn ăn có rất nhiều người, Hướng Nguyệt Minh cố nén sự khó chịu và uống không ít rượu.
Mặc dù trong giới không ít tin đồn cô được bao dưỡng nhưng không ai biết vị kim chủ này là ai.
Bên kia mọi người đã ăn xong chuẩn bị đứng dậy,Hướng Nguyệt Minh chỉ mang theo Sơ Hạ đi theo, ngay cả vệ sĩ cũng không có, bọn họ tự nhiên cho rằng kim chủ là giả, cho dù là thật, hậu thuẫn cũng sẽ không quá lợi hại.
Đêm đó, Hướng Nguyệt Minh cũng bị buộc phải nghe rất nhiều trò đùa tục tĩu.
Một đám đàn ông bụng phệ đáng khinh thảo luận về dáng người, mùi v.v. của các nữ minh tinh.
Khi ngồi vào ghế chính, một móng heo còn có ý đồ chạm vào đùi cô nhưng cô không đổi sắc mặt mà tránh né.
Thoát khỏi bàn tay vô duyên, nhưng cuối cùng vẫn phải tiếp thêm rượu.
Kết thúc bữa tiệc, đối phương không tiếc lời khen ngợi Hướng Nguyệt Minh, nói cô là người khéo léo lại uống rượu giỏi, hai ngày nữa sẽ gửi hợp đồng, chờ cơ hội lại ăn tối cùng nhau.
Khi đó, Hướng Nguyệt Minh gượng cười đồng ý với nụ cười công nghiệp, thậm chí còn nịnh nọt vài lời hay.
Kết quả lại ngược lại, người đại diện đã được thay đổi một cách lặng lẽ, hơn nữa còn không thông báo một lời nào với cô.
Việc thay đổi đại diện là điều bình thường, nhưng Hướng Nguyệt Minh rất khó chịu.
Cô không thực sự muốn sự chứng thực này, nhưng cô sẽ không để cho bọn họ thuận lợi như vậy.
Sơ Hạ đương nhiên cũng nghĩ đến tình huống đêm đó, Hướng Nguyệt Minh không phải là một nghệ sĩ dễ quản. Nhưng thực ra, cô rất biết điều.
Cô đã xử lý tình huống đêm đó một cách khéo léo. Nếu là người khác, sớm đã đã lật bàn bỏ đi.
Sơ Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chị hiểu ý của em, chúng ta cần tâm sự.”
Hướng Nguyệt Minh nói “A”, “Có gì để tâm sự sao ạ?”
Sơ Hạ đưa tài liệu bên cạnh cho cô: “Hai kịch bản truyền hình, em thích cái nào.”
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn hai lần rồi hỏi: “Nam nữ chính đã chốt diễn viên chưa?”
Sơ Hạ liếc cô một cái: “Kịch bản này đã định sẵn nữ chính, còn cái này thì không, nếu em hứng thú thì chị có thể tranh cho em.”
Hướng Nguyệt Minh hiểu rõ, cầm lên:“ Em về nhà nghĩ rồi quyết định sau.”
Sơ Hạ gật đầu.
Hướng Nguyệt Minh đứng lên, “Vậy em đi về trước.”
–
Sau khi lên xe, Tiểu Hi quay đầu nhìn cô: “Chị, bây giờ chị mới về sao?”
Hướng Nguyệt Minh đã làm xong công việc của ngày hôm nay, cô liếc nhìn chiếc điện thoại di động không một động tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị vẫn chưa về, còn định đi mua sắm với bạn.”
Tiểu Hi nói “ah” và nhìn cô lo lắng.
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt cô và an ủi cô nàng: “Đừng lo lắng quá, chị không ngu ngốc đến mức để bị nhận ra đâu. “
“Có thể, nhưng mọi người đều biết mặt của chị.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Nghe điều này, Hướng Nguyệt Minh không biết mình nên vui hay buồn.
Cô vào nghề hơn một năm nhưng tác phẩm để lại rất ít, đặc biệt là điện ảnh và truyền hình.
Ngũ quan Hướng Nguyệt Minh sắc xảo, nhưng cảm giác lạnh lùng trên người quá mạnh, cộng thêm khí chất lãnh đạm, rất nhiều người đều không có thiện cảm.
Ngoài ra, kỹ năng diễn xuất của cô chỉ ở mức trung bình nên không có vai diễn nào được yêu thích. Người hâm mộ thích cô chủ yếu là vì khuôn mặt của cô.
Khi dân mạng khen ngợi cô, hầu hết đều cho rằng cô là tiên nữ giáng trần. Về kỹ năng diễn xuất, v.v., về cơ bản đều là điểm trừ
Nghĩ về điều đó, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy hơi u sầu: “Tiểu Hi.”
“Sao ạ?”
Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Em thấy chị có nên thử đóng một vai trái ngược với bản thân của hiện tại không?”
Tiểu Hi: “…Một cô gái nóng bỏng?”
Hướng Nguyệt Minh: ” Chị hiện tại khó có thể…”
“Thực ra.” Tiểu Hi nghiêm túc nói: “Chị, chị có biết mọi người đánh giá chị như thế nào không?”
Hướng Nguyệt Minh: “ Đánh giá như thế nào?”
Tiểu Hi suy nghĩ một lúc, tận lực nói: “Mọi người đều nói chị là một tiên nữ không dính phàm tục, khói lửa nhân gian.”
“…” Hướng Nguyệt Minh trầm mặc chốc lát, thẳng thắn nói: “Có nghĩa là diễn xuất của chị không có cảm giác chân thực đúng không?”
Tiểu Hi: “…ừm.”
Cô nhìn khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh, nhanh chóng biện hộ: “Chỉ là vai diễn chị đóng không có hào cảm thôi.”
Hướng Nguyệt Minh cười nhìn cô nàng: “Chị không tức giận, lời mọi người nói đều là sự thật.”
Tiểu Hi “à” một tiếng, trầm giọng nói: “Chị, em có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.”
“Em cứ nói đi.”
Tiểu Hi không sợ cô nổi giận, Hướng Nguyệt Minh luôn đối xử tốt với những người xung quanh. Cô sắp xếp lại lời nói, nghiêm túc nói: “Thật ra, khi chị ở trước mặt Trình tổng, đều khiến người ta cảm thấy có hào cảm.”
Đang nói chuyện, hai mắt Tiểu Hi sáng lên: “Chị, em nghĩ ra rồi! Chị thử đóng vai một cô gái mềm yếu có thể làm nũng, khóc lóc các kiểu trước mặt anh ấy đi! Anh ấy nhất định sẽ không thể kiềm chế được bản thân.”
“…”
“Chắc chắn không?”
Tiểu Hi gật đầu: “Em chắc chăn, em dám khẳng định khả năng làm nũng của chị trước mặt tổng giám đốc Trình, trong làng giải trí không có nữ minh tinh nào sánh được với chị, kể cả vai diễn trong những bộ phim truyền hình trước đó.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Tại sao cô lại cảm thấy khi cô làm nũng trước mặt Trình Trạm, cô lại rất giả tạo, có lệ lại còn khoa trương.
Bây giờ mọi người dều thích điều này sao?
Cô gật đầu: “Chị sẽ suy nghĩ.”
Hướng Nguyệt Minh thực sự nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Tiểu Hi.
Suy nghĩ một hồi, cô đã gửi một tin nhắn cho Trình Trạm.
Hướng Nguyệt Minh: 【Trình tổng, tối nay anh có cần sự phục vụ của một tiểu mỹ nữ không? 】
Trình Trạm:【 VCER tạm thời không thể cho em. 】
Hướng Nguyệt Minh đảo mắt, lẩm bẩm: 【 Anh có thể dùng ngón chân của mình để suy nghĩ không, đấy là em nói đùa thôi. Em là tuyến 18 đâu dám đòi hỏi gì to như thế. 】
Trình Trạm: 【Vậy em muốn hỏi gì? 】
Hướng Nguyệt Minh:【 Em muốn anh về nhà sớm, anh trai. 】
Trình Trạm: 【Nói hay đấy. 】
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, nghĩ rằng anh đang giả vờ:【Em chỉ muốn nói vậy thôi. 】
Trình Trạm:【 Hôm nay có tiệc, anh sẽ rất muộn. Em không bận công việc? 】
Hướng Nguyệt Minh: 【À, công việc em đã bị huỷ, em có thể nghỉ ngơi nửa ngày hôm nay. 】
Trình Trạm: 【Ừ. 】
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn tin nhắn, không thèm nhắn nữa.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó hô lên: “Tiểu Hi, đưa chị về nhà.”
“Đã rõ.”
–
Sau khi về đến nhà, Hướng Nguyệt Minh ngủ một giấc thoải mái trước, sau đó mới nhớ đến những gì Tiểu Hi đã nói.
Cô rối rắm hai giây, đi vào phòng làm việc và bật máy tính lên, tìm kiếm trên Baidu— cách làm nũng!
Hướng Nguyệt Minh bị lóa bởi đa dạng các câu trả lời.
Cô nhớ lại và thấy rằng những gì cô đã làm với Trình Trạm trước đây còn kém xa so với mấy người này.
Hướng Nguyệt Minh đem viết ra tất cả các câu trả lời, đảo mắt và bắt đầu có một ý tưởng đặc biệt.
Khi cô xuống lầu, dì Hứa vừa lúc đang làm cơm chiều cho cô.
“Dì Hứa.”
Dì Hứa gật đầu cười: “Con dậy rồi à?”
“Vâng.”Hướng Nguyệt Minh vươn tay ôm lấy bà, nhỏ giọng hỏi: “Dì Hứa, con nhớ dì lắm.”
Dì Hứa bị cô chọc cười, sờ sờ đầu cô: “Làm sao vậy, tự nhiên làm nũng với dì Hứa.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Hữu dụng sao?”
Dì Hứa không hiểu nên nhìn cô: “Hả?”
Hướng Nguyệt Minh không giấu giếm, trực tiếp hỏi: “Dì Hứa, dì nói đi, sau này con làm nũng như vậy với Trình Trạm có được không ạ?”
Dì Hứa cười: “Tất nhiên là được rồi, Tiểu Minh nhà chúng ta làm nũng là vô địch.”
“Thật ạ.” Hướng Nguyệt Minh tự ái nói: “Tại sao trước kia con không phát hiện ra nhỉ, như vậy vai diễn làm nũng của con có phải khá hơn so với các vai diễn trước đây không?”
Dì Hứa đã từng xem phim của cô, vì vậy có thể nói rằng bà là fan của Hướng Nguyệt Minh.
Cho dù là tác phẩm điện ảnh và truyền hình hay quảng cáo, dì Hứa đều đã xem, hơn nữa bà cũng có thể nhớ một cách trôi chảy.
Dì Hứa nghiêm túc suy nghĩ, hai người nhìn nhau: “Sao con không thử so sánh chút?”
“Vâng.”
Hai người vào phòng khách bật TV lên.
Trong TV, Hướng Nguyệt Minh đã đóng vai một tiểu mỹ nhân trong trang phục cổ trang, đầy vẻ tiên khí trong bộ quần áo trắng. Đáng tiếc duy nhất là tiểu mỹ nhân không có biểu cảm gì, thậm chí ánh mắt cũng đờ đẫn, giống như người máy không có cảm xúc, không có chút nào nhanh nhẹn.
Sau khi xem xong, Hướng Nguyệt Minh tự ngẫm lại: “Kỹ năng diễn xuất của mình quá tệ.”
Dì Hứa: “…”
Bà dở khóc dở cười: “Sẽ không có ai nói con như vậy đâu.” Dì Hứa an ủi cô: “Chỉ là vai diễn này không thích hợp với con.”
Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Vậy cái nào thì thích hợp ạ?”
Dì Hứa: “Vừa rồi làm nũng thì đặc biệt tốt.”
“Vậy dì Hứa, dì nghĩ con sẽ đảm nhận vai một cô gái mềm yếu làm nũng như thế nào?”
Dì Hứa không chút do dự gật đầu: “Ừ, dì cảm thấy rất thích hợp.”
Hướng Nguyệt Minh không chút gật đầu: “Vậy đợi Trình Trạm trở về, cháu liền hỏi ý kiến của anh ấy.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, dì Hứa không hiểu sao lại có dự cảm không lành.
–
Trình Trạm đi dự tiệc sinh nhật của một trưởng bối, lúc kết thúc thì trời đã tối.
Anh ngồi ở ghế sau, xoa xoa thái dương.
Đột nhiên, điện thoại rung lên. Trình Trạm nhấp vào nó, đó là tin nhắn từ Hướng Nguyệt Minh.
Hướng Nguyệt Minh: 【Mấy giờ anh về? 】
Trình Trạm mí mắt giật giật: 【Đang trên đường. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Bao lâu nữa thì về? 】
Trình Trạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: 【Hai mươi phút. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Được, em đợi anh về nhà. 】
Trình Trạm xuyên qua màn hình, có thể thấy dáng vẻ của Hướng Nguyệt Minh. Trong mắt hiện lên ý cười, Trình Trạm nhìn Đinh Thuyên: “Đồ đâu?”
Đinh Thuyên đưa đồ trong xe cho Trình Trạm: “Đây là sợi dây chuyền mà Hướng tiểu thư trước đây rất thích.”
Trình Trạm mở ra, thấy trước mặt là một dây chuyền được đính một viên đá quý màu đỏ như rượu, rất chói mắt.
Đó là màu yêu thích của Hướng Nguyệt Minh.
…
Sau khi nghe thấy tiếng xe, Hướng Nguyệt Minh bước nhanh xuống lầu.
Khi cô đến cầu thang, cửa vừa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông mặc vest và đi giày âu.
Không chút suy nghĩ, Hướng Nguyệt Minh đã chạy về phía anh. Chiếc váy đỏ bắt mắt lướt qua.
Giây tiếp theo, cô lao vào vòng tay của Trình Trạm.
Trình Trạm còn chưa kịp phản ứng, Hướng Nguyệt Minh đã treo mình lên người anh, móc cổ anh hôn một cái, tế nhị gọi: “Anh à, sao anh về muộn thế?”
Trình Trạm sững người.
Hắn cụp mắt nhìn người trong lòng: “Em…”
“Tiệc tối anh có ăn không? Anh lại uống rượu rồi, mùi rượu khá dễ chịu.” Cô vùi đầu ngửi cổ Trình Trạm, nhẹ giọng nói: “A, em sai rồi, trên người anh cái gì cũng thơm.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không chớp mắt, chỉ nhìn anh chằm chằm. Cô có đôi mắt hút hồn, cô cũng có một kỹ năng nhất định khi muốn dụ dỗ mọi người.
Trình Trạm ánh mắt có chút tối sầm lại: “Đêm nay không muốn ngủ?”
Hướng Nguyệt Minh giả tạo một tiếng “A”, nháy mắt với anh: “Vậy anh có muốn em ngủ không?”
Hướng Nguyệt Minh ôm lấy anh cọ cọ: “Anh uống rồi, em cũng muốn.”
Trình Trạm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nhéo cằm cô cúi người hôn xuống.
Anh tiến công thần tốc, không một chút khách sáo.
Một lúc sau, khoang miệng của Hướng Nguyệt Minh nồng nặc mùi rượu.
“Thích?”
Giọng nói trầm ấm của Trình Trạm vang lên bên tai cô.
Hướng Nguyệt Minh nức nở đẩy nhẹ vai anh: “Em không muốn cái này.”
Trình Trạm đối với cô không có biện pháp, vì vậy anh ôm cô đến tủ rượu.
“Em muốn cái nào?”
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn một lượt: “Cái kia.”
Trình Trạm nhìn theo hướng tay cô chỉ, anh rất giỏi trong việc lựa chọn, liền chọn chai đắt nhất.
Nhìn anh mở chai rượu, Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhướng mày. Chai rượu đó, nếu cô nhớ không lầm, là quà của một người bạn của Trình Trạm, anh rất nâng niu, luôn giữ nó ở đó, không cho ai đụng vào.
Trình Trạm rót cho cô một ly, nói: “Thử xem.”
Hướng Nguyệt Minh cúi đầu, nhấp một ngụm rồi nhấp một ngụm khác. Rượu có vị rất ngọt, ngay cả một người không thích uống rượu như cô cũng cảm thấy nó khá ngon.
Uống rượu xong, Trình Trạm ôm cô trở lại phòng.
Khi anh cúi xuống, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, hỏi: “Trình Trạm.”
Trình Trạm hôn lên má cô một cái, hầu yết lăn lăn: “Hửm?”
Hướng Nguyệt Minh câu lấy cổ anh: “Anh thấy vừa rồi biểu hiện của em thế nào?”