Trình Trạm không khách khí, anh lái thẳng vào, móc lấy lưỡi cô, đầu lưỡi hai người dây dưa với nhau.
Người đàn ông thở hồng hộc, bá đạo hôn cô.
Hướng Nguyệt Minh đáp lại, người đàn ông càng hôn mãnh liệt hơn.
Mặt trời lặn chiếu xiên qua hai người họ, tạo nên bức tranh thật đẹp.
Hướng Nguyệt Minh ôm lấy cổ anh, nỗ lực đáp lại.
Lúc đầu, cô vẫn ở mức chấp nhận được.
Nhưng có lẽ thật sự là đã quá lâu rồi hai người không hôn nhau, một lúc sau Hướng Nguyệt Minh thở không ra hơi, nức nở đẩy Trình Trạm, muốn anh buông mình ra.
Không ngờ, Trình Trạm không những không buông cô ra mà còn hôn cô mãnh liệt hơn.
Mạnh mẽ lại độc đoán, nhất thời Hướng Nguyệt Minh cảm thấy lúc này Trình Trạm không hề coi cô là bệnh nhân.
…
Gió ngoài cửa sổ tựa hồ trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, Hướng Nguyệt Minh cũng không biết bọn họ đã hôn bao lâu.
Người cô mềm nhũn ra, toàn thân và hô hấp như bị rút hết sức lực, như sắp ngất đi.
Cô mơ mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt cô là bộ dáng người đàn ông đang nhắm chặt mắt.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, thất thần.
Đột nhiên, Trình Trạm cắn môi cô, bất mãn nhắc nhở: “Nghiêm túc một chút.”
Khi hai người tách ra lần nữa, đôi môi của Hướng Nguyệt Minh đỏ thắm như một bông hồng bên cạnh.
Thậm chí còn hấp dẫn hơn cả những bông hồng nở rộ nhất.
Đôi mắt của Trình Trạm tối sầm lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
Hướng Nguyệt Minh không chịu được ánh mắt này của anh, muốn tránh nhưng không tránh được.
Trình Trạm cúi đầu, dịu dàng hôn lên khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: “Nhìn thôi.”
“Ừm?”
Hướng Nguyệt Minh bị anh hôn đến nỗi đầu óc không còn minh mẫn, theo bản năng hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Em.”
“…”
Hai người ôm hôn thêm một lúc nữa mới tách ra, Hướng Nguyệt Minh tách hai chân ngồi ở trên người anh.
Mặt và cổ của cô đỏ ửng, làn da trắng nõn ban đầu bây giờ đã hồng nhuận lại khiến người ta thật muốn cắn.
Trình Trạm cũng muốn làm như vậy.
Anh há miệng ngầm vành tai cô, để lại dấu răng trên đó.
Cơ thể của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên, hoàn toàn không thể chịu đựng được sự trêu chọc của anh.
Cô tức giận hét lên: “Trình Trạm!”
Trình Trạm lười biếng trả lời: “Hửm?”
Anh dùng chóp mũi cọ cọ chỗ đó, thấp giọng hỏi: “Làm sao?”
“…”
Hướng Nguyệt Minh thậm chí không có gan để nói chuyện. Người đàn ông này rõ ràng biết mình vừa là gì, thế nhưng còn không biết xấu hổ hỏi lại cô!
Cô vùi đầu vào cổ Trình Trạm, đập vai anh: “Anh nói gì đi?”
Trình Trạm mỉm cười, ghé vào tai cô, hỏi: “Làm sao?”
Anh dừng một chút, sau đó cố ý nói: “Có phản ứng gì sao?”
“…”
Do câu hỏi quá mức chịu đựng, Hướng Nguyệt Minh lại đấm anh vài cú rất mạnh.
Trình Trạm cố gắng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh thì có.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Hai má cô đỏ bừng, có ảo giác máu phun ra từ lòng bàn chân và xộc thẳng lên não.
Cô biết Trình Trạm không lạnh lùng và lãnh đạm như bề ngoài, anh là người có đầu óc vô cùng đen tối. Nhưng lâu lắm rồi cô mới nghe thấy anh nói những lời thẳng thắn như vậy, Hướng Nguyệt Minh vẫn có chút không chống đỡ nổi.
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc hồi lâu, mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Ngày đầu tiên hẹn hò, anh đừng ép em nói câu chia tay.”
Trình Trạm: “…”
Anh đặt tay lên eo cô, dùng sức xoa mạnh, kiềm chế không phát ra tiếng động nữa.
Hai người ôm nhau rất gần, họ hoàn toàn dính chặt vào với nhau ngoại trừ bộ quần áo ngăn cách họ.
Hướng Nguyệt Minh biết chính xác phản ứng của cơ thể của Trình Trạm.
Tuy nhiên, cô tin Trình Trạm sẽ không đến nỗi cầm thú như vậy, anh sẽ không dám làm gì xằng bậy ở đây.
Hai người cứ như vậy ôm một hồi lâu, sau đó Hướng Nguyệt Minh vươn tay chọc bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Anh định ôm bao lâu?”
Trình Trạm ngừng lại.
Hướng Nguyệt Minh hôn lên má anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Buông em ra, em khó chịu quá.”
Yết hầu của anh lăn lăn, thấp giọng đáp lại: “Ừm.”
Anh dừng một chút, nói: “Đợi một lát nữa.”
Sau khi ôm cô tầm nửa tiếng, cuối cùng Trình Trạm cũng buông cô ra.
Hướng Nguyệt Minh lén nhìn khuôn mặt anh, bình tĩnh không chút gợn sóng, như không có chuyện gì vừa xảy ra hết.
Cô nhướng mày, trộm nở một nụ cười.
Trình Trạm bắt gặp nụ cười của cô, nhưng anh không nói gì.
Anh xoa xoa tóc Hướng Nguyệt Minh, một lúc sau mới hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Anh không dặn dì Hứa nấu à?”
“Không.”
Trình Trạm giải thích: “Anh quên mất, ăn tạm cơm hộp đi.”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh không phản đối, cô dựa trên vai Trình Trạm, thuận miệng trả lời: “Ăn gì cũng được, anh gọi đi.”
Trình Trạm đồng ý.
Nói là cơm hộp, nhưng Trình Trạm vẫn sai Đinh Thuyên đến nhà hàng mua.
Sau khi phân phó xong, anh nhìn theo ánh mắt của đang nhìn ra ngoài của Hướng Nguyệt Minh.
Giờ khắc này, hoàng hôn đã hoàn toàn lặn xuống.
Bầu trời xám xịt, tối tăm. Đèn đường dưới tầng tự động sáng lên, thắp sáng có thứ tự, rất có quy luật.
Trình Trạm nhìn cô hai lần: “Em đang nhìn gì vậy?”
“Hóng gió thôi.”
Hướng Nguyệt Minh nói: “Anh ngốc vậy.”
Trình Trạm: “…”
Hai từ ngốc nghếch này thực sự không thích hợp để miêu tả Trình Trạm.
Anh “Ừm” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Em cứ từ từ mà hóng, anh đi xử lý một ít văn kiện.”
“Vâng.”
Hai người ai bận việc nấy, Hướng Nguyệt Minh đợi Trình Trạm quay người ra chỗ khác, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cô với lấy điện thoại di động của mình rồi mở vào WeChat, nhanh chóng báo cho Ngu Uyển một tin tốt.
Hướng Nguyệt Minh: 【 Mình đang yêu đương. 】
Ngu Uyển: 【…Mình biết thừa rồi. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Cậu biết kiểu gì? 】
Ngu Uyển:【Minh đoán được, Trình tổng làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội tốt này cơ chứ. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【……】
Hướng Nguyệt Minh: 【 Cậu nói có lý, không cãi nổi. 】
Ngu Uyển: 【Chúc mừng, chúc yêu đương vui vẻ! 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Cảm ơn. 】
Cô cất điện thoại đi, ngước mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Hướng Nguyệt MInh nhìn chằm chằm Trình Trạm một lúc, từ tận đáy lòng không khỏi cảm thán—— Trình Trạm thực sự rất đẹp trai.
Khuôn mặt này khiến cô khó mà có thể từ chối.
Xét đến cùng, cô chỉ là một người không thể kiềm chế vì vẻ bề ngoài. Về tính cách thì không cần xuất sắc nhưng cũng không được quá tệ.
Nghĩ kĩ, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy Trình Trạm phù hợp với mấy tiêu chuẩn trên.
Trình Trạm ngoảnh mặt lại nhìn cô.
Cô giả vờ dè dặt nói: “Em đang giám sát công việc của anh, cứ kệ em.”
Trình Trạm: “…”
Anh nhìn vẻ mặt chột dạ của Hướng Nguyệt Minh, anh khó hiểu mà mỉm cười: “Ừm.”
Đối với Hướng Nguyệt Minh, Trình Trạm có thể nuông chiều cô hơn bất kỳ ai khác.
Bất cứ điều gì cô muốn, anh đều có thể thỏa hiệp.
–
Sau khi ăn cơm xong, Hướng Nguyệt Minh vẫn cảm thấy chán nản.
Cô không thể đi lại, chỉ được nằm hay ngồi, trông cô cứ giống như một cây nấm vậy.
Trình Trạm rất bận, về cơ bản anh nghe điện thoại không ngừng nghỉ. Thậm chí lúc đang ăn, anh cũng phải tiếp máy hai lần.
Cơm nước xong, anh còn tổ chức luôn một cuộc họp video ngay trong phòng bệnh.
Hướng Nguyệt Minh nhìn người đang ra lệnh ngồi cách đó không xa, thầm thở dài.
So ra, cô còn nhàn rỗi chán.
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy buồn chán nên chỉ có thể vào trong nhóm nhắn tin với đám người Nhan Thu Chỉ.
Nói ti tỉ thứ linh tinh.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, ba ngày nay Trình Trạm không ra ngoài nhiều.
Về phần Hướng Nguyệt Minh, dù có cho cô chạy, cô cũng không dám chạy.
Hễ cử động một chút thôi, Trình Trạm lại nghiêm mặt nhìn cô đến nỗi cô không dám động đậy.
“Cuối cùng cũng được xuất viện rồi.”
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn Trình Trạm: “Trình tổng, ba ngày nay anh ở bệnh viện có vui không?”
Trình Trạm: “Rất vui.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô “Ồ” một tiếng, giơ một chân lên: “Còn em thì không.”
Trình Trạm liếc nhìn cô, biết cô đang có ý đồ xấu xa gì.
Tiểu Hi và Đinh Thuyên đến cùng nhau, sau khi thu dọn đồ của hai người rồi mang xuống xe, phòng bệnh trở nên dáng vẻ yên tĩnh ban đầu.
Trình Trạm nhìn cô: “Cõng hay bế?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh vài giây, có chút xấu hổ: “Anh đỡ tay em là được, em vẫn còn còn một chân đi được.”
Trình Trạm lẳng lặng nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh đối diện với ánh mắt của anh, sờ sờ chóp mũi: “Cõng đi.”
Trình Trạm liền ngồi xổm trước mặt cô.
Cô cúi đầu xuống, liếc nhìn thấy những đường cong tiêu chuẩn trên lưng của anh, cơ bắp còn ẩn hiện dưới lớp quần áo.
Hướng Nguyệt Minh c ắn môi dưới, có chút ý nghĩ tham lam.
Cô ngoan ngoãn nằm sấp xuống, choàng tay qua cổ anh.
Lưng của Trình Trạm khiến cô cảm thấy an toàn hơn những nơi khác, có thể làm Hướng Nguyệt Minh yên tâm nằm trên đó mà không có bất kỳ lo lắng nào.
Cô cọ cọ người vào lưng Trình Trạm, vô công rồi nghề nói: “Em có nặng không?”
“Bình thường.”
Hường Nguyệt Minh: “… bình thường có nghĩa là nặng.”
Trình Trạm cõng cô đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Đúng rồi đấy.”
“…” Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào, vô cùng phản đối: “Anh nói điêu, làm sao mà em có thể nặng như vậy.”
Trình Trạm cười: “Biết rồi thì đừng hỏi nữa.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, chọc anh: “Đó là bởi vì anh quá nhạt. Nếu em không tám chuyện, thì mối quan hệ của chúng ra không phải là đang giả vờ sao?”
Trình Trạm không nói nên lời với mấy suy nghĩ linh tinh của cô.
Anh khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Sẽ không có đâu.”
“Sẽ.” Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Người khác nói chúng ta chỉ là đóng kịch mà thôi.”
Trình Trạm dừng lại, thấp giọng nói: “Không thể nào.”
Hướng Nguyệt Minh “ừm, ừm” hai tiếng, rất là có lệ: “Chúng ta không nghĩ như vậy không có nghĩa là mọi người cũng sẽ không.”
Trình Trạm còn chưa kịp mở lời, Hướng Nguyệt Minh lại lẩm bẩm một lần nữa: “Nhưng mà không sao, dù sao em cũng không thể kiểm soát miệng người khác, nên cứ mặc kệ đi.”
Trình Trạm: “…”
Anh ngây người cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tại sao trước đây anh không có phát hiện ra em lại rộng lương như vậy nhỉ?”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Đúng vậy. Trước đây anh chưa từng quan tâm đ ến em, anh chỉ muốn cùng em—”
Nửa câu còn lại cô không dám nói thành lời.
Trình Trạm biết cô định nói gì, anh nhướng mày, cố tình hỏi: “Anh chỉ muốn làm gì với em cơ?”
Hướng Nguyệt Minh vùi đầu vào cổ anh, há miệng cắn một cái: “Biết rồi thì im đi.”
Trình Trạm bị cắn đau, nhíu mày nhưng không quát cô. Cõng cô ra bãi đậu xe, rồi cả nhóm người rời khỏi bệnh viện.
Hướng Nguyệt Minh muốn quay lại phim trường ngay lập tức, nhưng một khi đối diện với ánh mắt âm u của Trình Trạm, cô không dám đề cập đến nữa.
Đinh Thuyên biết hai người đã quay lại với nhau nên đưa cô về Minh Uyển luôn.
Hướng Nguyệt Minh cũng không ra vẻ từ chối, dù sao thì nhiều nhất một ngày sau cô phải quay lại phim trường.
Chân cô còn bị thương, Trình Trạm sẽ không cầm thú như vậy.
–
Sau khi về đến nhà, mắt dì Hứa đỏ hoe nhìn chân cô một lúc, nói thẳng: “Buổi trưa dì hầm giò lợn cho con.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Lúc dì Hứa vào bếp, cô mới dựa vào người Trình Trạm, thấp giọng hỏi: “Dì Hứa đang tầm bổ cho em sao?”
Trình Trạm cười khẽ, nhéo má cô: “Chắc vậy.”
Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn anh.
Thành Trạm cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, thanh âm nặng nề nói: “Về phòng đi.”
Hướng Nguyệt Minh tức giận chọc vào vai anh: “Em thấy hình như anh không muốn có bạn gái nữa.”
Trình Trạm mỉm cười, im lặng cong môi: “Không có.”
“Anh có.”
Trình Trạm ôm cô vào lòng và thể hiện bằng hành động rằng anh không muốn đổi bạn gái của mình.
Hướng Nguyệt Minh hừ nhẹ hai lần, không so đo với anh nữa.
Cô trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay anh không đến công ty không bị gì sao?”
Trình Trạm: “Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, nghiêm túc phân tích: “Không đến công ty, anh không sợ người khác nói anh không nghiêm túc sao?”
Trình Trạm liếc nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh hoàn toàn không chột dạ chút nào, nói thẳng: “Đây không phải là chuyện thường sao? Trước đây em có xem phim, vị trí tổng tài bá đạo cũng có thể bị dìm xuống.”
“Rồi sao?”
“Anh không chuyên nghiệp chút nào cả.” Hướng Nguyệt Minh nhìn anh chằm chằm: “Chứ anh còn muốn gì nữa?”
Trình Trạm nhướng mày cười cười, nhàn nhạt nói: “Không sao, anh không sợ.”
Anh nói: “Không lo chức vụ này bị cướp đi đâu.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhìn chằm chằm Trình Trạm một lúc, nắm chặt quần áo của anh, hung dữ nói: “Cái gì của anh thì không đoạt được, nhưng của em thì có. Em rất thích bộ phim này, em không thể để anh hủy hoại tương lai của em được.”
Cô chỉ vào chân mình: “Em có thể đến sân bay, cũng có thể tự quay lại phim trường.”
Hướng Nguyệt Minh không sợ Trình Trạm, lời lẽ chính đáng nói: “Nếu anh không cho em đi, em sẽ khóc cho anh xem.”
Trình Trạm: “…”
Anh thực sự không ngờ khi Hướng Nguyệt Minh đe dọa lại đáng yêu như vậy.
Nhìn khuôn mặt căng thẳng và nghiêm túc của cô, anh muốn cười một chút. Nhưng anh cũng cảm thấy nên giữ chút thể diện cho cô.
Anh giả bộ nghiêm túc gật đầu: “Em nói đúng.”
Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: “Vậy em bảo Tiểu Hi mua vé cho em.”
Trình Trạm cất điện thoại của cô đi, nói một cách bình tĩnh, “Anh bảo Đinh Thuyên đặt rồi, bây giờ vào ăn cơm rồi đi ngủ đi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
“Vậy sao anh không nói trước với em?”
Trình Trạm nhướng mày, rũ mắt nhìn cô: “Em có hỏi đâu.”
“…” Thấy anh như vậy, Hướng Nguyệt Minh vô cùng nghi ngờ anh chính là đang cố ý. Anh chỉ muốn xem cô cầu xin anh như thế nào thôi!
Đúng là phiền phức thật sự.
“Anh đặt vé lúc mấy giờ vậy?”
Dù tức giận nhưng vẫn phải hỏi.
Trình Trạm nhéo nhéo phần da thịt mềm mại trên eo cô, thấp giọng nói: “Hơn năm giờ.”
“…Ồ.” Hướng Nguyệt Minh tính toán, cô vẫn có chút thời gian để chợp mắt.
Cô gật đầu: “Anh nói với đạo diễn Du chưa?”
“Rồi.”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh không còn lo lắng nữa.
–
Sau bữa trưa, Trình Trạm bế Hướng Nguyệt Minh lên tầng nghỉ ngơi. Nhưng cô không buồn ngủ, mấy hôm ở bệnh viện, cô ngủ chán rồi.
Hướng Nguyệt Minh nằm trong lòng Trình Trạm xem Weibo, độ hot của chương trình Vũ Đạo Nhân Sinh đang dần qua đi, nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều người mắng mỏ cô. Hướng Nguyệt Minh mặc kệ.
Cô lướt Weibo một lúc cũng không thấy gì thú vị. Cô chuẩn bị thoát Weibo, bỗng dưng một tài khoản tiếp thị mà cô theo dõi đập vào mắt cô.
Trang cá nhân của cô theo dõi rất nhiều tài khoản.
Hướng Nguyệt Minh chăm chú nhìn, ý nghĩ đầu tiên của cô là chắc lại bị mắng nữa rồi.
Nhiệt độ Vũ Đạo Nhân Sinh đã qua, nhưng đến cuối cô không xuất hiện, nhiều người vẫn ghi thù. Cô cũng có fans cuồng, nhiều người cho rằng không phải tự nhiên mà cô không xuất hiện để nhận giải, chắc chắn có việc gấp gì đó.
Họ bắt đầu suy đoán, có thể là gia đình cô xảy ra chuyện, cũng có thể là cô phải gấp rút quay lại phim trường để quay phim. Fans của Hướng Nguyệt Minh tự nhiên mà suy đoán cô đã trở lại đoàn làm phim. Fans biết chính xác bộ phim cô đang quay và lý do này là hợp lý để lý giải vì sao cô không xuất hiện.
Cũng vì lời này mà người mắng chửi cô cũng ít dần.
Nhưng tin nóng ngay lập tức bị bác bỏ, có người nói cô không trở lại đoàn phim, cũng không có việc riêng gấp gì. Ngay cả thông tin chuyến bay cũng bị kiểm tra, Hướng Nguyệt Minh đã ba ngày không rời khỏi Bắc Thành, nói trong nhà có việc gấp cũng không biện hộ nổi.
Ngay sau khi tin tức về tài khoản tiếp thị được đưa ra, trên Weibo đột nhiên có nhiều lời chửi bới hơn.
【??? Mẹ kiếp, Hướng Nguyệt Minh rời đi sớm như vậy, không phải là trở về phim trường, cũng không phải là ở nhà có việc riêng? Khẳng định là cô ta không muốn tham gia vào sự kiện cuối cùng. 】
【Quá đáng vãi! Tôi còn rảnh rỗi lo lắng cho cô ta phải vội vã trở lại đoàn phim để quay phim, còn không dám trách mắng. Không ngờ là tôi lo cho nhầm người?? 】
【Theo người trong cuộc nói, mấy ngày nay Hướng Nguyệt Minh đang ở nhà nghỉ ngơi, nói rằng quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. 】
【Mới đóng được một phần ba bộ phim đã kêu mệt??? Đúng là bệnh công chúa! 】
【Phát ghét! Có người chống lưng cái là oai hẳn. 】
【666 Loại người này đúng là không có đạo đức nghệ sĩ, tại sao vẫn tồn tại được trong giới giải trí nhỉ? 】
【Hướng Nguyệt Minh hãy ra khỏi làng giải trí đi! Bây mới chỉ là một chút thành tích mà đã kênh kiệu thế rồi, sau này chẳng lẽ còn muốn phô trương hơn nữa sao? 】
【Tôi thực sự bị thuyết phục, tại sao luôn có những nghệ sĩ giải trí ngu ngốc như vậy. 】
…
Trên Weibo, có rất nhiều lời mắng mỏ.
Chỉ cần bạn gặp vấn đề nhỏ, mọi người đều có thể biến một vấn đề nhỏ thành vấn đề lớn. Họ không cần biết sự thật ra sao, chỉ cần thấy có một người chửi và hàng trăm người hùa vào chửi theo. Nhiều người nghĩ nếu bạn không có vấn đề gì tại sao lại bị lôi lên để mắng, như vậy hẳn là có vấn đề rồi. Vì tôi đã mắng bạn, điều đó có nghĩa là bạn có vấn đề.
Hướng Nguyệt Minh nhìn bình luận đến ngẩn người, thành thật mà nói, cô vẫn cảm thấy buồn khi bị mắng chửi như vậy.
Cô ngơ ngác nhìn những bình luận liên tục xuất hiện, không biết nên phản bác thế nào.
Đang ngẩn người suy nghĩ, người đại diện đã gọi.
“Em xem tin tức chưa?” Sơ Hạ đi thẳng vào vấn đề.
Hướng Nguyệt Minh ngồi thẳng dậy khỏi Trình Trạm, cụp mắt nhìn đôi chân vẫn còn quấn băng của mình: “Em vừa mới thấy xong.”
Sơ Hạ đau đầu: “Mấy tài khoản tiếp thị này điên rồi! Tại sao lại để ý đến em nhiều như vậy?”
Hướng Nguyệt Minh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có lẽ là do em đã giành được quán quân.”
Hạ Sơ nhất thời không nói nên lời: “Em xuất viện rồi, thế định khi nào thì trở lại phim trường?”
“Chiều nay.”
Sơ Hạ hiểu ra: “Em chắc chắn là không muốn tiết lộ mình bị thương chứ?” Cô nói thẳng: “Nếu em không nói, cư dân mạng sẽ ngậm máu phun người(*).”
(*)Ngậm máu phun người: đặt điều gièm pha, vu khống một cách độc ác, đê tiện nhằm làm hại, gieo tai vạ cho người khác.
“Không nói.”
Hướng Nguyệt Minh nói một cách thờ ơ: “Họ sẽ nói em chỉ cố tỏ ra thảm hại để được người ta quan tâm, hỏi han.”
Cô bình tĩnh nói: “Chắc chị cũng biết anh hùng bàn phím là như thế nào rồi mà.”
Môi trường mạng quá phức tạp, cho dù Hướng Nguyệt Minh muốn làm gì thì cũng đành bất lực.
Sơ Hạ im lặng: “Vậy đừng để tâm đ ến công chúng chỉ trích.”
“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh dụi mắt: “Kệ bọn họ đi.”
Sơ Hạ thở dài: “Khi nào trở về phim trường thì nói cho chị biết.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Tạm cầm điện thoại nhìn cô, hiển nhiên là xem tin tức trên mạng.
Hai người nhìn nhau, Hướng Nguyệt Minh giả vờ không quan tâm, nói: “Anh đang làm gì vậy? Không tập trung làm việc đi.” Cô rút điện thoại từ tay Trình Trạm, rất bình tĩnh: “Trình tổng, anh như vậy là không được nha.”
Trình Trạm nhìn cô chằm chằm, đưa tay lên vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng.
“Anh sẽ bảo Đinh Thuyên giải quyết.”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu từ chối: “Không cần, rút hot search bọn họ sẽ càng mắng nặng hơn. Dù sao cũng chỉ là mắng mà thôi, cũng không thể làm tổn thương em được.”
Trình Trạm rũ mắt cô, yết hầu lăn lăn, có chút lời nói tới bên miệng anh lại nuốt trở vào. Anh biết Hướng Nguyệt Minh đang có ý định gì, nhưng anh không thể ngăn cô.
Anh thấy cô sao mà cứ phải cố nhận nhịn, mặc kệ cho người ta mắng vậy.
Anh vuốt má của Hướng Nguyệt Minh, đầu ngón tay nán lại trên đó, như thể đang an ủi cô.
Một lúc sau, Trình Trạm nói: “Đưa điện thoại lại cho anh, anh sẽ bảo Đinh Thuyên giảm độ hot đi.”
Hướng Nguyệt Minh cầm hai chiếc điện thoại di động, không thể tin được nhìn anh: “Anh chắc chứ?”
“Ừ.” Trình Trạm gật đầu: “Yên tâm, anh không bảo cậu ấy xóa hot search đâu.”
“Được.” Ngay khi Hướng Nguyệt Minh vừa định trả điện thoại cho anh, thì Ngu Uyển gọi điện đến.
Hai người đều sửng sốt một lát, Trình Trạm hất cằm ra hiệu: “Nghe trước đi.”
Hướng Nguyệt Minh nghe điện thoại, đoán cô ấy gọi chắc cũng vì chuyện trên Weibo.
Cô điều chỉnh lại giọng điệu, vui vẻ nói: “Này, sao bây giờ cậu mới có thời gian cho mình—“
Cô còn chưa nói xong đã bị Ngu Uyển cắt ngang.
“Chết tiệt! Cậu xem dư luận lại đổi hướng trên Weibo chưa? Đúng là đã cái nư.”
Ngu Uyển kích động nói: “Mình vừa xem Weibo, tài khoản tiếp thị đang mắng chửi cậu, nói cậu không quay lại đoàn làm phim hay về nhà, cậu cũng không tham gia đoạn nhận giải ở Vũ Đạo Nhân Sinh, còn bỏ đi du lịch. Mọi người đều đang mắng cậu.”
Hướng Nguyệt Minh: “… Bọn họ không phải nói mình ở nhà nghỉ ngơi lười biếng sao?”
“Ừ, cũng như nhau cả thôi.” Ngu Uyển nói, “Trọng tâm bây giờ không phải là điều này, mà là cái khác! Có người vừa đăng bài xong.”
Cô giả vờ thần bí: “Đoán xem là ai?”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Là ai?”
“Một tài khoản của một người phụ nữ có tiền và có rất nhiều fans trên Weibo.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, có vẻ bối rối: “Mình có biết cô ấy không?”
“Không biết, nhưng có khả năng cô ấy biết cậu.”
Ngu Uyển nó thẳng: “Hình như cô ấy đã ở bệnh viện nơi cậu nhập viện, chắc chắn là đã nhìn thấy cậu, còn lén gửi ảnh chụp cậu và Trình Trạm đứng cùng nhau, ‘móng heo’ của cậu thật sự rất bắt mắt!”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô cúp điện thoại và truy cập Weibo, bấy giờ cô mới biết tình hình mới nhất.
Người đăng Weibo không quen biết cô, cô ấy là một vlogger có hơn một triệu người theo dõi.
Bọn họ nói cô ấy là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó, và cô ấy chỉ quay vlog cho vui. Cô ấy có một phong cách độc đáo, và các bản ghi âm đều là cuộc sống xa hoa và lãng phí, thu hút không ít fans.
Dù danh tính chưa được tiết lộ nhưng ai nhìn thấy cũng biết điều kiện của cô ấy chắc chắn không tồi, quay vlog không nhận quảng cáo.
Cô ấy không bao giờ theo dõi các ngôi sao, Weibo là tất cả về bản thân cô ấy.
Khoảnh khắc mà mọi người mắng Hướng Nguyệt Minh tệ hại nhất là lúc mà cô ấy đăng bài viết này lên Weibo.
@Just play it V: Tập này là vlog của bệnh viện, vào viện mặc đẹp lắm! 【băng hình】!
Trên thực tế, cô ấy không cố tình đăng Weibo về Hướng Nguyệt Minh, cô ấy chỉ đăng một vlog theo sở thích.
Trong video này, chủ kênh lộ mặt, cô mặc áo bệnh nhân, nước da không được tốt lắm nhưng rất có sức sống.
Còn vì sao phải nhập viện thì không ai biết.
Trước đó, cô đã chụp ảnh các bữa ăn trong bệnh viện và một số chi tiết nhỏ trong quá trình nhập viện của chính mình, thậm chí cả việc tiêm và uống thuốc. Trong camera thậm chí còn có một bác sĩ cao lớn, thẳng tắp, đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bác sĩ có khí chất rất tốt, khác hẳn người thường.
Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhướng mày, cô chưa kịp nhìn kĩ thì camera lia ra chỗ khác, quay cảnh ngoài trời.
Cô ấy đang đi dạo trong bệnh viện vào buổi tối, sân của bệnh viện tư nhân rất rộng, có cỏ xanh và đài phun nước, giống như ở trong khách sạn.
Thật trùng hợp, Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm cũng đang đi dạo ở đó.
Đó là ngày thứ hai cô nhập viện, cô cảm thấy phòng bệnh có mùi nồng nặc đến mức gần như bị mốc. Cô làm nũng với Trình Trạm, bắt anh dắt cô xuống tầng đi dạo.
Vừa lúc, hoàng hôn đang rất đẹp.
Trước khi nhập viện, Trình Trạm đã chào hỏi các bác sĩ và y tá ở đây, nhắc hộ không được truyền thông tin lung tung. Hơn nữa dưới tầng không có nhiều người, Hướng Nguyệt Minh chỉ đeo khẩu trang, bị Trình Trạm dùng xe lăn đẩy ra ngoài.
Cô không thể di chuyển, vì vậy cô chỉ có thể ngồi trên xe lăn hóng gió trời phả vào mặt.
Gió ùa tới, Hướng Nguyệt Minh nói muốn đi nên bảo Trình Trạm đỡ eo để cô đứng dậy.
Vì đeo khẩu trang quá ngột ngạt và vì không có ai xung quanh nên Hướng Nguyệt Minh đã tháo ra.
Ngay khi khuôn mặt của cô xuất hiện, chủ video nhướng mày và nói với máy ảnh: “Ôi, hình như tôi đã được chụp ảnh với một người nổi tiếng. Tuy nhiên tôi không biết rõ về cô ấy, nhưng anh trai tôi rất thích nữ minh tinh này, gần đây gia đình tôi còn xem phim và chương trình tạp kỹ mà cô ấy tham gia. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, để tôi cho mọi người xem kỹ hơn! Nhưng chân của cô ấy hình như đang bị thương, trông hơi đáng thương.”
…
Cô ấy đã không dám quay Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm quá lâu, nên đã chuyển camera ra chỗ khác.
Nhưng chính vì điều này mà fans đã tìm thấy một kẽ hở. Họ liền chia sẻ khắp mọi nơi.
【?? Đợi đã, tại sao Hướng Nguyệt Minh lại ở trong bệnh viện? 】
【Mẹ kiếp!!! Cẩn thận nghĩ lại, Hướng Nguyệt Minh không trở lại đoàn phim quay phim, chẳng lẽ là bởi vì nhập viện mà rời đi sớm sao? 】
【 a a a a a a a a a a a a a a! 】
【Để tôi nói cho mọi người biết, tôi là y tá trong bệnh viện này. Hướng Nguyệt Minh được đưa vào bệnh viện vào đêm diễn ra trận chung kết, chân cô bị bong gân nghiêm trọng, cô bất tỉnh vì đau và tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Tôi mơ hồ nghe nói rằng cô ấy không muốn fans lo lắng quá mức nên đã nhờ Trình tổng che đậy tin tức, tất cả nhân viên trong bệnh viện của chúng tôi đều đã được thông báo rằng việc cô ấy bị thương không thể bị lộ. Mặc dù tôi đã được thông báo rõ ràng, nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa! Không phải cô ấy không xuất hiện bởi vì cô ấy kiêu căng và tự mãn, cũng không phải bởi vì cô ấy vô lễ, mà bởi vì vết thương ở chân đã tái phát, được chưa?! 】
【Ah? ngất đi vì đau? Làm thế đến mức nghiêm trọng như vậy. 】
【Nhưng tại sao khi cô ấy nhảy thì không có vấn đề gì! 】
【Không, tất cả mọi người đã cẩn thận xem cô ấy nhảy trong trận chung kết. Sau hơn một phút, động tác của cô ấy không có vấn đề gì, nhưng mặt cô ấy rõ ràng đã tái nhợt. Chắc bị bong gân rồi. 】
【Mẹ kiếp!! Vậy tại sao cô ấy không nói? 】
【Vậy sự thật là cô ấy nhập viện chứ không phải những lý do lung tung khác? 】
【Tôi thực sự bị thuyết phục bởi các anh hùng bàn phím trên mạng, họ chỉ suy đoán lung tung mà thực ra không biết gì cả! Nếu Hướng Nguyệt Minh thực sự tự cao, tự đại, liệu cô ấy có đợi đến lúc này không! 】
【Tôi cảm thấy thật đau lòng cho Hướng Nguyệt Minh. 】
…
Ngay lập tức, hướng gió trên Weibo đã thay đổi.
Từ bị toàn dân sỉ nhục, đến được toàn dân đau lòng giùm. Về phần những tài khoản tiếp thị đã mắng mỏ cô, họ đều im lặng xóa Weibo, coi như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng Trình Trạm sẽ không để chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy.
Khi mọi người cảm thấy đau lòng cho Hướng Nguyệt Minh. Thần Tinh cũng đưa ra một thông báo. Đăng danh sách kiểm tra việc nhập viện của Hướng Nguyệt Minh để chứng minh cô thực sự xảy ra chuyện.
Bài viết được viết rất trung quy trung củ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra ý tứ bảo vệ người của Thần Tinh.
Ngoài ra, tài khoản chính thức ngay lập tức buộc tài khoản tiếp thị phải chịu trách nhiệm về việc tung tin đồn sai sự thật, hơn 500 tài khoản tiếp thị đã đăng bài không những phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã nói mà còn phải xin lỗi Hướng Nguyệt Minh.
Hai bài viết này vừa được đăng lên, tất cả cư dân mạng ăn dưa đều thấy đây chính là bênh người của mình.
Như vậy vẫn còn không đủ. Ngoài Thần Tinh, ngay cả Cận Trình cũng tham gia.
Tài khoản chính thức của Tập đoàn Cận Trình thích Weibo của Thần Tinh đầu tiên, sau đó chia sẻ lại bài viết để truy cứu trách nhiện đến cùng, với phần tái bút: Tương tự như trên.
Hai từ đơn giản đó không hiểu sao lại cho người ta cảm giác muốn giết người.
Cư dân mạng ăn dưa và fans của Hướng Nguyệt Minh rất kích động và bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Đây là cách họ nên đối xử với những anh chàng bàn phím không có não, hãy cho họ biết rằng họ phải chịu trách nhiệm về những tin đồn sai lệch và những gì họ đã nói! Lời nói đã làm tổn thương đến danh dự người khác.
Hướng Nguyệt Minh đã dành một giờ để đọc toàn bộ, sau đó quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang giải quyết công việc. Cô không biết làm thế nào mà anh vẫn bình tĩnh để làm việc được.
Cô cũng chả buồn bận tâm, mặc kệ anh.
Hướng Nguyệt Minh nhìn những điều anh làm cho mình, không thể không tiến về phía anh, muốn lao vào vòng tay của anh.
Chú ý tới động tác của cô, Trình Trạm giang tay ra, khóa cô vào lồ ng ngực của mình. Làm xong hết thảy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Làm sao vậy?”
Hướng Nguyệt Minh nắm lấy quần áo của anh, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Đừng giả bộ, không phải anh đang chờ em chui vào lòng anh sao.”
Trình Trạm: “…”
Anh bật cười, hôn lên môi cô: “Rõ ràng như vậy sao?”
Hướng Nguyệt Minh hờn dỗi nhìn anh, câu lấy cổ anh mà hôn lên: “Cám ơn Trình tổng nha.”
Trình Trạm ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Chỉ như vậy?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, nhìn anh một lúc rồi nói: “… chân em vẫn đang bị thương.”
Trình Trạm nhướng mày: “Hửm?”
Anh cố ý trêu chọc cô: “Anh có nói gì đâu.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh, lẩm bẩm: “Chính bản thân anh biết trong lòng mình đang có ý tứ gì mà.”
Trình Trạm dừng lại, há miệng cắn vành tai mềm mịn của cô, dùng đầu lưỡi li3m li3m, ngậm vào trong miệng. Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, anh trầm thấp cười nói: “Ừ.”
Anh nói: “Anh không rõ lắm, em nói cho anh biết đi.”
“…”
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh run lên, không thể chịu được sự trêu chọc của anh.
“Anh còn–“
Cô chưa kịp nói gì thì bàn tay của Trình Trạm đã từ eo của cô bắt đầu có xu hướng hướng lên trên, không gặp bất kỳ trở ngại nào mà mân mê da thịt của cô.
Hướng Nguyệt Minh run rẩy, rúc vào lòng anh.
Anh nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không làm đau chân em.”
Editor: Chắc các ace đọc đến đây là muốn drop rồi đúng không nhưng mà đến mấy chương cuối mới hài ỉ a nha:))