Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 54



Anh nói kệ, nhưng cuối cùng vẫn phải lết thân ra mở cửa.

Mặt Trình Trạm đen như than, ánh mắt sắc bén nhìn Đinh Thuyên.

Đinh Thuyên: “…”

Anh ấy dừng lại, né người ra để Trình Trạm nhìn ra ngoài.

Trình Trạm vừa nhấc mắt lên liền đối mặt với ánh mắt trêu chọc của bố mẹ mình.

Trong một khoảnh khắc, bầu không khí trong hành lang liền thay đổi.

Đinh Thuyên sờ chóp mũi, áy náy nói: “Trình tổng.”

Anh ấy thật sự không cố ý, cũng không dám đắc tội tới làm phiền hai người. Nếu đổi lại là người khác, cho dù có bị kề dao vào cổ, Đinh Thuyên sẽ sẵn sàng anh dũng hi sinh.

Không phải anh ấy không biết người ở bên trong.

Trình Trạm nhìn hai người họ, điều chỉnh biểu cảm của mình một chút.

“Bố mẹ, sao hai người lại ở đây?”

Triệu Minh Hủy và Trình Tiến nhìn nhau, bà nhướng mày nhìn Trình Trạm: “Làm sao? Bố mẹ không thể đến gặp con sao?”

Trình Trạm: “…”

Anh im lặng, nhẹ nhàng nói: “Không phải ạ.”

Triệu Minh Hủy nhướng mày, nhìn anh nói: “Con ăn trưa chưa? Bố và mẹ vừa đi du lịch về, muốn rủ con đi ăn cơm cùng.”

Trình Trạm không trả lời.

Trình Tiến nói tiếp: “Còn còn việc chưa xử lý à?”

“……Không phải ạ.”

Trình Trạm có chút đau đầu, anh không chắc liệu Hướng Nguyệt Minh có muốn gặp bố mẹ mình hay không.

“Bố mẹ chờ con một chút.”

Triệu Minh Hủy nhướng mày, bà chưa kịp nói gì thì Trình Trạm đã đóng cửa văn phòng lại.

Bà sững người một lúc, quay đầu nhìn Đinh Thuyên, sau đó mới nhận ra: “… Trong văn phòng của Trình Trạm có người à?”

Đinh Thuyên gật đầu.

Triệu Minh Hủy nghẹn ngào, trừng mắt nhìn anh: “Sao cậu không nói trước?”

Đinh Thuyên vẫn một mực giữ im lặng.

Trình Tiến buồn cười nhìn bà: “Em có cho trợ lý Đinh cơ hội nói không?”

Triệu Minh Hủy nghẹn lại, đột nhiên căng thẳng: “Là con dâu tương lai của tôi sao?”

Đinh Thuyên gật đầu.

“Xong rồi, xong rồi.” Triệu Minh Hủy lo lắng nhìn chồng: “Anh nói xem, nếu chúng ta không đến, sau này có phải em đã được ôm cháu gái rồi không?”

Trình Tiến hắng giọng nhìn bà: “Em đang nói gì vậy? Trình Trạm không phải là kiểu người như vậy.”

“Ồ.”

Triệu Minh Hủy liếc nhìn Đinh Thuyên, ý tứ cảnh báo quá rõ ràng.

Đinh Thuyên thẳng thừng nói: “Thưa bà, tôi không nghe thấy gì cả.”

Trình Tiến mỉm cười, suy nghĩ: “Chúng ta đến đây như thế này có hơi đột ngột không?”

Ngay khi Triệu Minh Hủy chuẩn bị gật đầu, cửa phòng lại mở ra.

Trình Trạm nhìn hai người và hỏi: “Mẹ, mẹ muốn ăn gì?”

Triệu Minh Hủy nhìn anh: “Có Tiểu Nguyệt Nhi ở đây à?”

“Vâng.”

Lúc nãy khi cánh cửa vừa mở ra, Trình Trạm đã không đóng lại.

Hướng Nguyệt Minh đi vào phòng tắm để trang điểm lại, khi cô bước ra lần nữa, cô vừa nghe thấy giọng nói của Triệu Minh Hủy.

Nói thế nào nhỉ, cô có xấu hổ, có những cảm xúc lộn xộn khác, cô cũng rất lo lắng.

Cô đến làm phiền Trình Trạm khi anh đang làm việc, không biết cha mẹ của anh sẽ nghĩ gì về cô nữa.

Hướng Nguyệt Minh chưa kịp lo lắng, cô đã thấy Trình Trạm đóng cửa lại.

Hai người im lặng nhìn nhau, sự ngượng ngùng lan ra vô tận.

Trình Trạm đến gần cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn ăn tối với họ không?”

Anh nghiêm túc nói: “Muốn gặp mặt không?”

Hướng Nguyệt Minh xấu hổ, cay đắng nhìn anh: “Vừa rồi—”

Trình Trạm muốn cười, “Vừa rồi thì sao?” Anh nhéo má Hướng Nguyệt Minh, dịu dàng nói: “Bố mẹ anh không phải là người để ý những chuyện này, bà ấy rất thích em, luôn muốn gặp em. “

Hướng Nguyệt Minh bất đắc dĩ: “Không đi có bất lịch sự không?”

“Không sao.”

Trình Trạm an ủi nói: “Muốn đi thì đi, không muốn đi thì đừng đi.”

Hướng Nguyệt Minh ôm cánh tay anh, lo lắng thở dài: “Anh có chắc chắn bố mẹ anh thích em không?”

Trình Trạm mỉm cười: “Chắc chắn.”

“Anh thích, thì bọn họ cũng thích”, anh nói.

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, không vùng vẫy nữa.

“Vậy thì đi thôi.”

Trốn tránh mãi cũng không phải là giải pháp.

Trình Trạm cong môi cười, siết chặt tay cô an ủi: “Đừng lo, có anh ở đây.”

“……Ừm.”

Trước khi chuẩn bị đi ăn, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy cô thực sự không thoải mái chút nào.



Bố mẹ của Trình Trạm hòa thuận với nhau hơn những gì Hướng Nguyệt Minh tưởng tượng, họ không hỏi cô về việc vì sao cô lại ở trong văn phòng.

Sau khi gặp mặt chào hỏi, Triệu Minh Hủy nhìn hộp cơm cô đặt trên bàn ăn, hơi kinh ngạc: “Cháu tới đưa cơm cho Trình Trạm sao?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

“Dì Hứa làm à?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, xấu hổ nói: “Cháu tự làm ạ.”

Trình Trạm bất ngờ nhìn cô “Hôm nay em nấu cơm à?”

Hướng Nguyệt Minh: “…Ừm, em chỉ nấu mấy món đơn giản thôi.”

Triệu Minh Hủy nhướng mày nhìn Trình Trạm mấy giây: “Con đừng nói chuyện với chúng ta, mau xử lý xong văn kiện  rồi còn đi ăn cơm, bố con đang đặt chỗ rồi.”

Bọn họ định đi ăn ở ngoài, nhưng Trình Trạm có một số tài liệu quan trọng phải xử lý, bọn họ cũng không vội, vì vậy họ chỉ đợi anh xử lý xong rồi mới đi ăn tối.

Trình Trạm: “…”

Anh chợt nhận ra hình như mình chẳng có chút địa vị nào.

Sau khi quát Trình Trạm xong, Triệu Minh Hủy quay đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh, cười nói: “Dì có thể nếm thử không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Nhưng … cháu nấu ăn không giỏi lắm, nấu cũng không ngon đâu ạ.”

“Không sao.”

Triệu Minh Hủy xua tay, nói một cách tùy tiện: “Trình Trạm cũng không ăn hết được.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đợi Triệu Minh Hủy nếm xong, có lẽ bà ấy sẽ không nói những lời như vậy nữa.

Cô phải công nhận kỹ năng nấu ăn của cô thực sự tệ. Mấy món hôm nay cô làm là do có sự chỉ huy qua điện thoại của dì Hứa.

Quan trọng hơn là, mặc dù vậy, hương vị cũng khá ngon.

Vừa mở hộp thức ăn ra, Triệu Minh Hủy đã không nhịn được cười.

“Lần đầu tiên xuống bếp à?”

Hướng Nguyệt Minh xấu hổ chạm vào chóp mũi, “Vâng”một tiếng nói: “Gần như là vậy ạ.”

Triệu Minh Hủy gật đầu, tán thành nói: “Không tệ, tốt hơn Trình Trạm.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng. Cô không ngờ Triệu Minh Hủy sẽ khen cô như vậy.

Trình Trạm ngước mắt lên, nhìn biểu cảm của bạn gái, sau đó quay đầu nhìn Triệu Minh Hủy, bất lực hô lên: “Mẹ, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.”

Triệu Minh Hủy lườm anh: “Mẹ làm khó Tiểu Nguyệt Nhi chỗ nào?”

Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Không có, dì không làm khó em.”

Trình Trạm nhéo nhéo sống mũi, đau đầu nói: “Nói chuyện bình thường.” 

Hai người: “…”

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Chúng ta vốn dĩ đã bình thường.”

Trình Trạm nghẹn lại.

Văn phòng ồn ào một hồi, sau đó bốn người họ đi đến một nhà hàng gần đó.

Triệu Minh Hủy thân thiện và hòa đồng hơn Hướng Nguyệt Minh tưởng tượng. Bà đối xử với Hướng Nguyệt Minh như con gái ruột của mình, nhưng lại tỏ vẻ chán ghét Trình Trạm từ đầu đến cuối.

Hướng Nguyệt Minh lúc này mới nhận ra những gì Trình Trạm đã nói trước đó không phải là lừa cô.

Bố mẹ anh thực sự không có khí chất của một gia đình giàu có, họ thậm chí còn dễ gần hơn những người bình thường. Cô có thể nói về bất cứ điều gì cũng không ngại ngùng.

Sau bữa cơm, Triệu Minh Hủy và Trình Tiến không ở lại lâu, họ để Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm có thời gian ăn cơm, rồi rời đi trước.

Sau khi hai người rời đi, Trình Trạm liếc mắt nhìn người còn đang ngẩn ngơ, trầm giọng hỏi: “Anh không lừa em chứ?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “… ừm.”

Trình Trạm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mẹ anh rất thích em.”

“Hả?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt: “Anh cũng nhìn ra sao?”

Trình Trạm nhướng mày, một bên nắm tay cô: “Nếu mẹ anh không thích ai thì sẽ không chủ động bắt chuyện với người đó, vừa rồi mẹ anh nói nhiều với em như vậy, chắc chắn là thích em rồi.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cong môi cười: “Mẹ anh rất trẻ, hơn nữa còn rất xinh đẹp.”

Lông mày và mắt của Trình Trạm có chút giống với Triệu Minh Hủy, nhưng nếu nhìn tổng thể thì anh trông giống Trình Tiến hơn.

Trình Trạm nhìn cô và biết cô đã thả lỏng hơn.

Anh “Ừm” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên hai người đó lại tới đây nhỉ?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt anh, hợp tình hợp lý nói: “Chắc là đến để xem Trình tổng có đang tập trung làm việc không.”

Trình Trạm mỉm cười: “Vậy chúng ta trở về văn phòng đi.”



Sau khi trở về, Trình Trạm không ngủ trưa và tổ chức một cuộc họp video trong văn phòng.

Hướng Nguyệt Minh nhìn hai lần, sau đó im lặng bước vào phòng nghỉ bên trong. Cô có chút buồn ngủ.

Cả buổi chiều, Đinh Thuyên ra vào liên tục, Trình Trạm hoặc là xử lý văn bản hoặc là ra ngoài đi họp, làm việc không ngừng nghỉ.

Hướng Nguyệt Minh cũng không quấy rầy anh, sau khi ngủ dậy thì ngồi trên ghế sô pha để đọc kịch bản.

Cả hai đều bận rộn với công việc của riêng mình, nhưng đều có thể nhìn thấy đối phương trước tiên, Hướng Nguyệt Minh rất thích phương thức làm việc này.

Tương tự như vậy, cô cảm thấy Trình Trạm thực sự rất bận rộn.

Trở thành một ông chủ không phải dễ dàng như vậy.

Nhân viên còn có thể đi làm việc riêng, nhưng ông chủ thì hoàn toàn không được, thần kinh vẫn căng thẳng từ sáng đến tối.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ nghĩ, chống cằm nhìn anh.

Bạn trai của cô trông thật đẹp trai.

Trình Trạm vô tình ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của cô.

Anh cười nhẹ: “Chán rồi à?”

“Không chán.” Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Em chỉ là đang suy nghĩ mà thôi.”

Trình Trạm mỉm cười: “Được. Nếu em thấy chán thì nói với anh, em có muốn ăn gì không?”

Hướng Nguyệt Minh vẫn lắc đầu: “Không, em ngồi xem điện thoại, anh cứ chăm chỉ làm việc đi.”

Trình Trạm: “Được.”

Vì sự hiện diện của Hướng Nguyệt Minh nên Trình Trạm hiếm khi tan sở đúng giờ.

Khi hai người rời đi, một nhóm trợ lý thư ký phía sau Đinh Thuyên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có bạn gái đợi đúng là có khác, Trình tổng phải tan sở đúng giờ.”

“Điều đó là cần thiết. Trình tổng không muốn để bạn gái đợi quá lâu.”

“Ai nói quan hệ của Trình tổng với bạn gái không tốt, bọn họ dính nhau như sam.”



Hướng Nguyệt Minh hoàn toàn không biết trong mắt các nhân viên của Trình Trạm, cô đã sớm trở thành loại người “làm vua phải hồi triều sớm.”

Cô hắt xì hơi, xoa xoa mũi, có chút ngây ngốc.

Trình Trạm nhìn cô: “Sao vậy? Bị cảm à?”

“Không có.”

Trình Trạm nhíu mày sờ trán cô: “Gần đây thời tiết thay đổi, cảm thấy không thoải mái thì nói cho anh biết.”

Vừa nói, anh vừa nhìn quần áo trên người Hướng Nguyệt Minh, “Muốn đi mua sắm không?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Mua sắm?”

“Ừm.”

Trình Trạm và cô đan mười ngón tay vào nhau, thấp giọng nói: “Anh mua quần áo cho em.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cười: “Không phải anh ghét mua sắm nhất sao?”

Trước đây Trình Trạm đã từng đưa cô đi, mới đi được nửa đường anh đã kêu chán rồi.

Sau đó, Hướng Nguyệt Minh không dám rủ anh đi cùng nữa.

Trình Trạm dừng lại, suy nghĩ một lúc và nói: “Anh đưa em đi thì có lẽ sẽ không.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, lịch sự nhắc nhở: “Lúc trước anh từng như vậy rồi.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, cười hỏi: “Anh quên rồi sao?”

Trình Trạm im lặng: “Không có.”

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ, vẻ mặt đắc ý: “Anh chắn chắn đã quên.”

Trình Trạm nhận thua: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

Anh siết chặt bàn tay cô, hứa: “Lần này anh sẽ không như vậy nữa.”

Hướng Nguyệt Minh mở to mắt, không chút do dự nói: “Vậy được, hôm nay em dẫn anh đi dạo.”

Trình Trạm: “…”

Anh mơ hồ có dự cảm không lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.