Nuông Chiều Tiểu Bảo Bối

Chương 2



Mở cảnh cửa kẽo kẹt, La Lâm cõng Thiên Cốt leo lên bậc thang của tòa tháp, ánh sáng chiếu vào bên trong tòa tháp gợi lên cảnh sắc u ám thê lương, cầu thang rung lên tưởng chừng như đã rất lâu rồi chưa từng tu sửa, La Lâm cảm nhận được Thiên Cốt đang run rẩy trong áo choàng của mình, hắn đặt nàng xuống, cởi áo choàng ra để cõng nàng lên, sau đó lại choàng áo lại che nàng đi, nhìn qua cứ như một người bị gù, vừa đi vào phòng của Dị Hủ Quân hắn vừa nói

-”lát nữa cho dù có nghe thấy cái gì cũng không được phép ló đầu ra, nghe rõ chưa?” không biết Thiên Cốt nghe rõ không nhưng nàng gật đầu như dã tỏi, sau đó ôm chặt cổ của La Lâm. bên trong cánh cửa là một bầu không khí ghê rợn, mùi tanh của máu, những chiếc lưỡi được treo bằng sợi chỉ đỏ lơ lửng trên đầu, cái thì còn rỉ máu, cái thì đã khô lại, bỗng chốc một tiếng cười ghê rợn vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người, Thiên Cốt sợ hãi bám chặt La Lâm, trước mặt La Lâm xuất hiện một người, mang mặt nạ quỷ với cái lưỡi dài gắn đầy đinh, đáng tiếc, cái La Lâm quan tâm là nha đầu nào đó đang run rẩy, hắn không kiêu ngạo không xiểm nịnh cúi đầu xuống một tay đặt trên ngực khẽ lên tiếng

-”tại hạ La Lâm, ra mắt Dị Hủ Quân”Dị Hủ Quân cũng không dài dòng dây dưa gì, nếu đối phương đã biết mình nói nhiều cũng có vẻ nhàm chán liền trực tiếp đi vào luôn câu chuyện

-”muốn biết gì”

-”ngài thật thẳng thắn, ta muốn biết đường vào Mao Sơn”

-”không cần vào đâu, cũng chẳng còn gì cả” nghe vậy Dị Hủ Quân phất tay áo quay lưng lại như không muốn cho La Lâm biết các vào Mao Sơn

-”Dị Hủ Quân, không cần biết ngài đã biết những gì, cái chúng tôi muốn chính là vào được Mao Sơn, nói đến đây mong ngài hiểu” La Lâm không muốn dài dòng với vị Dị Hủ Quân này nữa, trực tiếp cắt ngang phần thoại sến súa của hắn, để dành đến phần sau mới cho hắn tiếp tục

-”ngươi đã nói vậy thì thôi, đây là Thiên Thủy Tích, sẽ giúp các ngươi vào được Mao Sơn, khi lên được Mao Sơn ngươi sẽ biết quyết định này của ngươi là sai Lầm” Dị Hủ Quân đưa một vật hình giọt nước trong vắt cho La Lâm, sau đó nhìn về lưng y rồi lắc đầu, La Lâm cũng hiểu cái lắc đầu đó có ý gì, nhưng hắn không muốn để Thiên Cốt biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, hắn tin có hắn ở đây Cốt đầu sẽ có một cuộc sống nàng mong ước, một đời bình an vui vẻ.

rời khỏi Dị Hủ Các, La Lâm cùng Thiên Cốt tiến về phía Mao Sơn, lần này không đi qua chỗ đã chôn cất Lâm Tùy Ý nữa mà đi đường vòng, có vẻ vị đại nhân nào đó không muốn Thiên Cốt gặp lại vì bằng hữu nào đó. Đáng tiếc cho bạn nhỏ La Lâm, thế gian này không có chuyện quái nào không thể sảy ra, cứ tưởng không gặp Lâm Tùy Ý thì cũng không gặp Hiên Viên Lãng, ai ngờ ở chốn rừng thiêng nước độc này, tiếng heo chết của Hiên Viên Lãng lại vô cùng vang dội đến tận nơi La Lâm cùng Thiên Cốt. Cốt đầu đang đi đằng trước La Lâm, nghe thấy tiếng kêu cứu, tò mò quay lại hỏi La Lâm

-”ngươi có nghe thấy ai đang kêu cứu không”

-”không nghe, hình như tiếng heo rống”

-”không có, ta nghe tiếng kêu cứu của người”

-”heo rống”

-”kêu cứu”

-”heo rống”

-”kêu cứu”

-...

cuối cùng La Lâm cũng phải thỏa hiệp đi cùng với Thiên Cốt tới chỗ kêu cứu oang oác của ai đó, thiếu niên thanh tú tầm 15, 16 tuổi, y phục vàng nét thêu tinh sảo đáng tiếc lời nói ra lại vô cũng ba chấm

-”Hà Đông, là ngươi hả? con qủy kia bày thất tinh trận rồi treo ta ở đây, mau tới cứu ta, đến khi ta bắt được nó ta nhất định lột da nó”

đối diện với tiếng la hét của hắn là thái độ thờ ơ lãnh cảm của La Lâm

-”thấy chưa, đã bảo heo rống” La Lâm không phúc hậu lấy một cái cây chọc vào người đang bị treo như cái kén, còn quay sang tám nhảm với Thiên Cốt

-”lần sau nghe thấy heo rống thì nhớ đi đường vòng, nó sắp đẻ rất dễ cắn người”nói rồi hắn ôm Thiên Cốt đặt lên vai, tiếp tục đi tiếp, Hiên Viên Lãng đang trong cơn gào thét, nghe vậy bỗng tức giận gào rống

-”này, ngươi nói ai heo, mau tới cứu ta”La Lâm ngoáy ngoáy tai làm như không nghe hắn nói gì, quay sang nhìn Cốt đầu, chỉ thấy nàng ôm bụng nén cười muốn đến nội thương, tới lúc cười xong, Thiên Cốt ban phát lòng từ bi với con heo bị treo

-”Lâm Lâm, ngươi cứu hắn đi” La Lâm nghe vậy, cầm dao cắt dây để Hiên Viên Lãng rơi tự do xuống đất

-”tên khốn kia, sao ngươi không nói trước” thiếu niên chật vật đứng lên, cổ lệch hẳn về phía bên trái

-”không sao, cổ lệch cũng khiêu gợi lắm”La Lâm bế Thiên Cốt lên tiếp tục đi

-”khiêu gợi cái em gái nhà ngươi, hỏng hết hình tượng của ta”

-”ngay từ khi bị treo lên ngươi đã chẳng còn cái gì gọi là hình tượng rồi” La Lâm nhẹ nhàng phun ra một câu làm Hiên Viên Lãng chết đứng, không để tên nhóc này nói quá nhiều, La Lâm trực tiếp bỏ qua phần giới thiệu tám nhảm của nó, một đường hướng lên Mao Sơn

-”các ngươi đi đâu” hắn đang xàm đợt nhiên thấy hai người kia bỏ đi thì không vui, níu tay La Lâm lại

-”đi đâu là việc của em gái ta, ngươi quan tâm làm gì, hay muốn làm em gái ta?” La Lâm híp cặp mắt lại, nguy hiểm nhìn Hiên Viên Lãng khiến hắn rùng mình sợ hãi

-”ta...ta...ngươi nói gì...ta là Hiên Viên Lãng còn ngươi” thiếu niên nhìn La Lâm ấp úng nói, phải rồi, ban nãy hắn chưa kịp nhìn kỹ, hóa ra nam nhân này cũng thật anh tuấn, mũi thẳng, mày kiếm, môi bạc, làn da bạch ngọc không một chút tì vết

-”La Lâm”

-”hôm nay đa ta ngươi cứu ta, ta có một miếng câu ngọc, tặng cho ngươi, khi nào ngươi có việc thì...”chưa để hắn dài dòng La Lâm cầm ngọc vận khinh công một đường phi thẳng đến đỉnh Mao Sơn, để lại Hiên Viên Lãng ngẩn ngơ đứng ngó theo

-”La Lâm, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này”

đường lên Mao Sơn không một chút trở ngại nào ngăn cản khiến Thiên Cố có vẻ lo sợ không thôi bám sát vào La Lâm

-”Lâm Lâm, sao một nơi rộng lớn thế này không có người, sao không có một bóng người”nghe thấy vậy, bàn tay La Lâm vô thức siết chặt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, có chút lo lắng

-”Cốt đầu, lát nữa cho dù nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng tuyệt đối theo sát ta nghe rõ chưa, dù có sảy ra chuyện gì cũng không được rời xa ta”

-”ta biết rồi” Thiên Cốt gật gật đầu, ôm chặt lấy cổ La Lâm. Bước vào trong Mao Sơn không khí lạnh lẽo phảng phất mùi tang thương khiến Thiên Cốt không tự chủ được run rẩy, giữa khu đất rộng rãi xuất hiện một cái hố cực lớn, hai người tiến về phái cái hố đó, mùi máu tanh xộc vào mũi, thi thể chất đống, già trẻ lớn bé đều có, trong đống xác ấy, người cụt tay, móc mắt, nội tạng rơi lung tung khiến Thiên Cốt sợ đến phát nôn. La Lâm đặt Thiên Cốt ngồi trên miệng hố, bản thân lại đi xuống hố kiểm tra từng người một như đang kiếm một ai đó, bỗng hắn dừng lại trước một lão nhân, hai mắt bị móc, tim phổ đều không còn đang hấp hối, hắn mở miệng như hỏi cũng như là khẳng định

-”Thanh Hư đạo trưởng?”

-”chính là ta...khụ... sao...” Thanh Hư đạo trưởng có vẻ ngạc nhiên khi người này biết mình nhưng La Lâm lại không muốn dài dòng

-”việc của Mao Sơn ta đã biết, ngài yên tâm, ta sẽ giúp ngài lo liệu mọi sự” La Lâm thực sự không muốn Thiên Cốt dính vào những việc này, không phải hắn tham lam chức trưởng môn Mao Sơn mà hắn muốn chính là bảo bọc Thiên Cốt, yêu thần thì sao, hắn tin hắn có thể cải lại mệnh trời, hắn tin có thể mang lại cho nàng một đời bình an vui vẻ.

lấy được “Lục Giới toàn thư” và “tinh túy đạo pháp” La Lâm lại cùng Thiên Cốt tiếp tục đi, mục tiêu tiếp theo chính là quần tiên yến, xích thuyên thiên bị cướp, lão độc vật đó còn muốn Cốt đầu đi cầu cạnh tên Bạch Tủ Lạnh đó, thật đáng ghét, ta ở đây là để ngăn cản yêu thần xuất thế, ngăn cản các ngươi tổn thương Cốt đầu. Khi qua rừng thì phát hiện ra một suối nhỏ, Thiên Cốt dở chứng nhớ ra rất lâu rồi không tắm, liền muốn đi tắm, NND thật củ chuối, La Lâm khẽ mắng thầm, sau đó giăng thiên la địa võng xung quanh chỗ Thiên Cốt tắm đề phòng bất trắc, và tên khốn đó vẫn xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.