Nương Nương Khang

Chương 23



Lý Trình Tú kết thúc ca sáng của mình vào ngày hôm sau và trở lại vào buổi chiều.

Cậu từ trong khách sạn lấy chút thức ăn mới về, mặc dù đều là nguyên vật liệu còn thừa trong lúc nấu ăn, nhưng cũng là đồ tốt, cậu chuẩn bị nấu cho Thiệu Quần một bữa cơm thật ngon.

Thật ra thì sắp xếp lại thành ca sáng như vậy cũng rất tốt, bây giờ cậu rất sợ khi phải đi làm, hận không thể về nhà càng sớm càng tốt.

Vừa nghĩ tới lời ngày đó Thiệu Quần nói rằng nơi này không có ai chiếu cố cho hắn, cậu cảm thấy thật khó chịu. Cậu biết Thiệu Quần là người như nào, từ khi còn bé đã được nuông chiều từ bé, một mình ở bên ngoài làm ăn khẳng định không dễ dàng, chung quy cơm ăn ở bên ngoài không vệ sinh cũng không đảm bảo được sức khỏe, bây giờ thời gian cậu có nhiều, cậu muốn chăm sóc hắn thật kỹ càng.

Thời điểm nấu bữa tối cậu đều lấy thanh đạm làm chủ, mấy thứ Thiệu Quần hay kiêng kỵ cậu cũng không buông tha, thay đổi nhiều thủ đoạn bịp bợm làm đến bảy món ăn.

Nếu như là ngày thường, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm nhiều món ăn như thế, khẳng định không ăn hết sẽ lãng phí, bây giờ thì ngược lại, dù hai ngày sau mình có thể phải ăn uống bằng cơm thừa, cũng hy vọng có thể khiến cho Thiệu Quần ăn nhiều hơn một chút.

Làm xong cơm cậu liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau sạch từ trong ra ngoài, không tìm ra một chỗ nào gây chướng mắt.

Nhưng đến lúc bảy giờ, Thiệu Quần vẫn không tới.

Lý Trình Tú không nhịn được gọi điện thoại, điện thoại vẫn thông, nhưng lại không có người tiếp, trong lòng cậu có chút gấp.

Lại đợi hơn nửa giờ, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lý Trình Tú lập tức nhảy lên, mở đèn, chạy đi mở cửa.

Đứng ở cửa là một người đàn ông xa lạ, đôi mắt đen láy, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, khí chất trầm ổn lão luyện.

Lý Trình Tú không nói gì nhìn hắn.

Người đàn ông kia lễ phép cười một tiếng, “Lý tiên sinh, chào cậu, tôi là phụ tá của Thiệu tổng, tôi họ Chu.”

“Ồ, chào anh.”

Lý Trình Tú để hắn vào nhà, lúc này mới phát hiện trong tay hắn kéo một rương hành lý, sau lưng lại đi cùng một đám người, đẩy một cái giá treo đầy quần áo y như một tiệm bán quần áo vậy, Lý Trình Tú cẩn thận nhìn một chút, phía trên là một hàng các thiết kế kiểu tây, lấy màu đen làm chủ, góc cạnh được ủi đến thẳng tắp, được bao phủ trong các túi cứng trong suốt.

“Lý tiên sinh, Thiệu tổng hôm nay có chuyện không thể tới, ngài ấy bảo tôi đem một ít đồ dùng hàng ngày và y phục của ngài ấy đưa đến cho cậu ở nơi này.”

Lý Trình Tú ngây người đích nhìn cái giá làm bằng thép không rỉ, gật đầu một cái.

Phụ tá Chu xách va li đứng ở chính giữa phòng khách, “Lý tiên sinh, những thứ này đều là đồ dùng hàng ngày của Thiệu tổng, phiền cậu sắp xếp ngay ngắn cho ngài ấy một chút.” Sau đó hắn lại chỉ huy cái đám người đẩy giá kia, “Treo những bộ quần áo này lên tủ treo quần áo, chú ý thứ tự màu sắc, không nên xáo trộn lung tung, từ đơn giản đến phức tạp.”

Lý Trình Tú đứng ở một bên, trầm mặc nhìn phụ tá Chu đi lung tung trong phòng, đạp bẩn cái sàn nhà cậu vừa mới lau sạch.

Chờ đặt y phục vào tủ thật cẩn thận, phụ tá Chu lại móc từ trong túi công văn ra một tài liệu, đưa cho Lý Trình Tú, “Lý tiên sinh, chung quy thì tôi cũng là phụ tá của Thiệu tổng, tôi có trách nhiệm bảo đảm cuộc sống của ngài ấy thật ổn định và có thứ tự. Trong phần văn kiện này hội tụ phần lớn thói quen cuộc sống của Thiệu tổng cùng một vài thứ cần chú ý, bao gồm thức ăn hắn kiêng kỵ, mấy thứ cấm làm với hắn, thói quen nghỉ ngơi của hắn, sau này thời gian Thiệu tổng ngủ lại ở chỗ này sẽ nhiều hơn, hy vọng những thứ này có thể trợ giúp cuộc sống của các cậu thêm ăn ý và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.”

Lý Trình Tú nghiêm mặt nhận lấy văn kiện làm bằng da mềm, rõ ràng chỉ là mấy tờ giấy nhẹ bỗng, nhưng hắn lại cảm thấy thứ này nặng đến ngàn cân.

Phụ tá Chu đoan trang nghiêm mặt, nói tiếp, “Buổi tối hôm nay, Thiệu tổng có thể sẽ tới, cũng có thể là không tới, Lý tiên sinh có thể gọi điện thoại xác nhận một chút, xác định xem có cần chuẩn bị gì hay không.”

Nói xong hắn liền rời đi.

Toàn bộ quá trình đó, phụ tá Chu biểu hiện vô cùng lễ phép và khéo léo, nhưng Lý Trình Tú vẫn cảm thấy mình y như bị người ta tát cho mấy phát.

Cậu cũng không biết là mình quá nhạy cảm hay thật sự là như cậu nghĩ, cái người họ Chu kia đang xem cậu như tình nhân của Thiệu Quần sao?

Cậu run rẩy kẹp tập văn kiện trong tay, xoay người ném vào trong thùng rác.

Cậu mệt mỏi rót nước, ngồi trên ghế sa lon, nhìn đống hành lý lẻ loi ở giữa phòng khách một chút, lại nhìn bàn ăn tinh xảo xinh đẹp kia một chút, trong lòng dâng lên một trận chua xót.

Cậu có chút mê mang, không biết chuyện mình làm rốt cuộc có đúng hay không, biết rõ Thiệu Quần không phải người thích hợp sống cùng với mình, nhưng không nhịn được bị hắn ta hấp dẫn, lúc này chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà đã khiến cho cậu phải nghi ngờ ngổn ngang trăm mối như vậy, không biết sau này sẽ ra sao?.

Lý Trình Tú không dám nghĩ, cậu cảm thấy bây giờ Thiệu Quần đang dắt cậu đi, không phải cậu muốn ngừng là có thể ngừng như những gì cậu mong muốn, cậu ngoại trừ việc tiếp tục tiến thêm một bước cẩn thận một bước, cũng không có cách nào khác để dừng mối quan hệ.

Lý Trình Tú đứng dậy, để thức ăn trên bàn vào tủ lạnh, bản thân ngay cả cũng một miếng cũng không động vào.

Sau đó cậu đi sửa sang lại rương hành lý của Thiệu Quần, bỏ đồ vật bên trong vào phòng ngủ và phòng tắm.

Sau khi hết bận, cậu nhìn đồng hồ một cái, đã hơn mười giờ, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động hồi lâu, do dự liên tục, gửi cho Thiệu Quần vài tin nhắn ngắn: Cậu còn làm việc không.

Nằm trên giường hảo hạng nửa ngày cũng không có lời đáp lại nào, Lý Trình Tú trong lòng rất thất vọng, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cậu cảm giác được vật gì rất nặng đang đè lên người cậu, vô cùng nóng.

Lý Trình Tú từ từ mở mắt, cảm giác sau lưng có một cái bóng màu đen, cậu đang mê ngủ nên không phản ứng kịp, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, giùng giằng định đứng lên.

Thiệu Quần nắm eo cậu, thấp giọng nói, “Là tôi.”

Lý Trình Tú lập tức an tâm, thận trọng cuộn tròn vào trong ngực hắn.

“Hôm nay quá bận rộn, mệt chết tôi mất.”

Lý Trình Tú ngửi được mùi rượu cùng mùi thuốc lá đến mức gay cả mũi, không khỏi nhíu mày một cái.

Bàn tay Thiệu Quần lạnh như băng trực tiếp đưa vào trong quần áo ngủ của cậu, vuốt ve, ngực cậu trong bóng tối.

Lý Trình Tú còng lưng đứng dậy, cậu đối với loại thân mật kiểu này vẫn có chút không thích ứng được.

Thiệu Quần sờ một hồi, rồi đưa tay xuống kéo bộ đồ ngủ lỏng lẻo.

Lý Trình Tú cả người chấn động một cái, đẩy hắn ra, “Thiệu Quần, chớ...”

Thiệu Quần thở hổn hển, mồm miệng có chút không rõ ràng, không nhịn được nói, “Anh muốn ép tôi nhịn tới khi nào.” Hắn dùng sức kéo một cái, quần ngủ và quần lót của cậu đều bị kéo đến tận đầu gối.

Lý Trình Tú cảm giác được vật chỉa vào sau lưng nóng như nào, sợ đến sắc mặt đều trắng, cậu dùng sức xoay người, khước từ Thiệu Quần.

Thiệu Quần đã uống rượu, lại còn vội vàng muốn làm “chuyện đó” như thế, không có nửa điểm quan tâm cậu như thường ngày khiến cậu sợ hãi.

Thiệu Quần xoay mình một cái, đè cậu xuống dưới thân, có chút tức giận nói, “Cậu rốt cuộc là bị gì vậy lại không phải là chưa làm bao giờ.”

Lý Trình Tú trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Anh uống say.”

“Không say, sức “làm” anh vẫn còn dư.” Vừa nói vừa tách hai bắp đùi của cậu ra. 

Lý Trình Tú sợ hãi kêu lên một tiếng, đem bản thân co lại thành một đoàn, dùng cả tay lẫn chân kháng cự sự tấn công của Thiệu Quần.

Thiệu Quần mặc dù không hoàn toàn say, nhưng quả thật là đã uống rất nhiều, tay chân cũng không có quá nhiều lực, Lý Trình Tú quằn quại cả ngày, trước mắt sức lực của bản thân cũng đã xài hết, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không bắt được cậu, tức giận “Đ*t m*” một tiếng, chống thân thể đứng dậy, chân nam đá chân xiêu té đến cửa nhà, bỏ đi.

Lý Trình Tú bị tiếng “phanh” thật lớn kia làm cho cả người đều sợ run lên một cái, ở trong bóng tối yên lặng nửa ngày mới run rẩy sửa sang quần áo lại.

Cậu nhớ Thiệu Quần cả người vẫn còn mặc áo khoác, thậm chí ngay cả giầy da cũng không cởi, hắn chính là vừa vào cửa liền trực tiếp chạy lên giường...

Cậu xuống giường mở đèn lên, liếc nhìn giường đơn vo thành một nắm, trên chăn còn có vài dấu giày, chỉ cảm thấy chóp mũi ê ẩm, trước mắt có chút hơi mờ đi.

 Ngày hôm sau là ca tối, thế nhưng ngay từ sáng sớm cậu đã đóng điện thoại, cậu không biết nếu như Thiệu Quần gọi tới thì mình nên nói cái gì.

Thời gian ở khách sạn vẫn là từng giây từng phút phải chịu đựng cơn khó chịu, đồng nghiệp đối với cậu bộc phát thái độ chán ghét và khinh thường, nam đồng nghiệp thấy cậu liền vòng ra chỗ khác, các loại lời đồn đãi không lọt tai nổi lưu truyền ra khắp khách sạn. 

Quản lý Trương bây giờ cứ cách vài ngày thì phải đến tìm cậu nói một lần, lời nói càng ngày càng nặng nề, khiến cho cậu cảm thấy việc mình ở lại chỗ này là mặt dày vô sỉ cực kì. 

Lý Trình Tú cảm thấy cả người đều mệt mỏi, áp lực lớn đến nỗi cậu ngay cả cơm cũng không ăn được, bắt đầu cân nhắc nên mình có thật sự nên từ chức hay không. 

Buổi tối tan việc đã là hơn mười giờ, cậu đi ra khỏi cửa sau của khách sạn như thường lệ.

Từ nơi này đến trạm xe buýt, phải đi qua khu vực giải trí của khách sạn. Khách sạn nhìn ra biển này có diện tích rất lớn, có hai cái hồ bơi cùng một cái suối nước nóng, khu vực này được trồng đầy thực vật nhiệt đới tươi tốt, đến buổi tối tầm nhìn càng thấp. Thoạt nhìn một cái cũng chỉ có cây và hoa, nếu trong bụi cỏ có mấy người ẩn nấp căn bản không dễ nhìn ra.

Khi Lý Trình Tú đi qua khu vực này thì bị một số nhân viên của khách sạn chặn lại ở góc của ba cửa hàng dành cho khách.

Lý Trình Tú chưa từng thấy qua những chuyện như vậy, sợ đến mức không ngừng co cổ.

Cậu không nghĩ tới cái tuổi này rồi, còn có thể gặp phải loại chuyện chặn đánh này, đây không phải là loại chuyện mà chỉ có bọn học sinh trung học mới gặp phải sao. Thành thị duyên hải từ trước đến nay vẫn luôn tấp nập, bọn họ không cho phép cậu, cậu cũng chịu, hơn nữa cậu cũng không biết mấy người này.

Cái người cầm đầu đám đó khinh bỉ quan sát cậu từ trên xuống một phen, “Đầu bếp Lý, chờ anh lâu rồi.”

Mấy người này đều không phải là nhân viên chính thức của khách sạn, chỉ cần được cầm tiền lương thì việc gì cũng làm được, Lý Trình Tú trong lòng nguội lạnh, Trương quản lý tại sao phải làm như vậy với cậu chứ.

“Các ngươi, muốn... cái gì?”

“Nói chuyện cùng anh một chút.”

“Tôi không, biết các cậu.”

“Anh không biết chúng tôi cũng không sao, bây giờ trong khách sạn có ai không biết anh đâu. Đầu bếp Lý này, anh cũng đã được kẻ lắm tiền bao nuôi còn ở đây xem náo nhiệt làm gì, còn không bằng về nhà hưởng phúc đi.”

“Chớ... Chớ nói nhảm.”

“Chúng ta có nói nhăng gì đâu, chuyện này ai còn không biết a, anh ngày ngày chờ chuyến xe buýt kia đúng không, chuyến đó dẫn tới một tiểu khu hạng sang thì phải, nghe nói một thước vuông đã hơn sáu chục ngàn nhỉ? Nếu không phải được ông chủ bao nuôi, anh ở nổi không? Anh còn giả vờ cái gì, có không ít người của khách sạn ngày ngày ngồi đợi xe buýt, cũng nhìn anh rất nhiều lần đấy.”

“Này, tại sao ông chủ lớn này không cho bạn lái xe chứ, hahaha.”

Lý Trình Tú sắc mặt tái xanh, ôm túi nilon để ở trước ngực, vùi đầu muốn xông ra.

Người đứng gần cậu trực tiếp đẩy bả vai cậu, khiến cậu đâm thẳng vào tường.

Lý Trình Tú sợ tới mứccả người phát run, hoảng sợ nhìn mấy người vây quanh cậu.

“Lý Trình Tú, ông đây không nói nhảm với mày nữa, mày ở chỗ này cản trở người khác làm việc, biết chưa? Mày mạng tốt như vậy, không nên ra ngoài giành chén cơm của người khác. Sang năm đầu bếp chính phải về hưu, rất nhiều người phù hợp hơn mày, mày hiểu chưa? Mày muốn thì có ích lợi gì, người khác còn phải dựa vào cái này để nuôi sống gia đình qua ngày đấy? Mày nên thức thời chút đi, chừa cho mình chút mặt mũi đi, mau cút đi.”

Lý Trình Tú dồn dập thở hổn hển, cố lấy dũng khí nói, “Các ngươi... Dựa vào cái gì...”

“Dựa vào cái gì?” Người nọ bóp cổ Lý Trình Tú, di di quả đấm lên trước mặt cậu, “Mày định ngoan cố đến chừng nào, có phải là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt thôi hay không.”

Lý Trình Tú rúc cổ nhìn quả đấm gần ngay trước mắt mình, huyết sắc trước mặt rút đi liên tục.

“Các ngươi làm cái mẹ gì đấy, mau buông anh ta ra.”

Một đạo thanh âm lạnh lẽo đột nhiên chen vào từ sau lưng mọi người, Lý Trình Tú nghe được cái thanh âm quen thuộc này, hốc mắt liền đỏ ửng.

Thiệu Quần cau mày đi tới, nhìn Lý Trình Tú bị vây vào giữa một chút, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hắn mới đi về từ bãi đậu xe, chuẩn bị vào khách sạn đón cậu đi, đi được đường liền thấy dưới lầu có mấy người đang vây quanh một người, đến gần nhìn một cái quả nhiên là Lý Trình Tú.

Hắn bảo Trương nghĩ biện pháp sỉ vả Lý Trình Tú cho cậu rời đi, cũng không bảo ông ta tìm mấy thằng ngu động thủ với cậu. Chuyện này thật là vớ vẩn.

Mấy người quay đầu nhìn lại, cũng không biết hắn, chỉ cho là khách, khó chịu nói, “Tiên sinh, cái này không phải chuyện ngươi nên quản, chớ mù mắt mà xía vào.”

Thiệu Quần mắng một câu, chỉ vào lỗ mũi hắn, “Cút cho ta.”

Người nọ buông Lý Trình Tú ra, liếc mắt nhìn hắn, “Mày con mẹ nó là ai đấy, thích gây chuyện hả?”

Mấy người này bị Trương quản lý xúi giục, lá gan cũng trở nên lớn hơn, nếu là ngày thường, bọn họ tuyệt đối không dám tùy ý đắc tội khách nơi này.

Lý Trình Tú rúc lại vào góc tường, lo lắng nhìn Thiệu Quần bị mấy người vây quanh.

Thiệu Quần trong mắt lộ ra hung quang.

Bây giờ hắn mặc dù đang khoác một vỏ ngoài quý công tử và tinh anh trẻ tuổi, nhưng mà sự nóng nảy trong xương cũng chỉ bị che giấu đi thôi. Thủ lĩnh của đám tiểu lưu manh khi còn nhỏ, tính hiếu chiến chưa bao giờ thay đổi quá nhiều, chẳng qua phần lớn tinh lực đã phát tiết đến việc chinh phạt mấy cửa hàng tổng hợp rồi. Vậy mà hôm nay mấy người này lại có thể đem đến cho hắn cỗ lệ khí đã lâu chưa từng bị kích thích ra.

Thiệu Quần động tay xé cà vạt, tiện tay ném tới, sau đó nhấc một cước hung hăng đạp lên bụng người ở bên phải hắn.

Người nọ còn chưa kịp kêu một tiếng liền bị đá ra tận một thước, ôm bụng quỳ xuống mà ói.

Mấy người đều sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu phục hồi tinh thần, cùng nhau vọt về phía Thiệu Quần.

Lý Trình Tú gấp gáp lo lắng hét lên, “Thiệu Quần! Thiệu Quần!”

Cảnh tượng nhanh chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, bốn năm người vây quanh Thiệu Quần đánh nhau Thiệu Quần một thân lệ khí, từng quả đấm không chút lưu tình, chính xác từng cú, chỉ cần bị hắn đụng phải khẳng định nửa ngày cũng đứng không nổi.

Lý Trình Tú muốn giúp Thiệu Quần, nhưng mà ngay cả lá gan bước vào cái vòng chiến đấu hỗn loạn đó cũng không có, quả đấm cứng rắn kia mà đánh lên người, chỉ cần nghĩ tới chân cậu đã mềm nhũn.

Sự hỗn loạn ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác, sau một trận huyên náo, quản lí Trương mang mấy người an ninh chạy tới.

Trương quản lý nhìn Thiệu Quần quần áo xốc xếch, khóe môi nhếch lên vết máu một cái, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch lên. 

“Ai nha, thiệu tổng! Thiệu tổng! Đây, đây là có chuyện gì xảy ra vậy, đây là có chuyện gì xảy ra?”

Thiệu Quần trợn mắt nhìn ông ta một cái, hừ một tiếng từ lỗ mũi ra.

Trương quản lý sợ đến mức không biết làm sao, liên tục nói xin lỗi với Thiệu Quần.

Thiệu Quần quẹt khóe miệng dính đầy máu, đưa tay vẫy vẫy Lý Trình Tú một cái, “Tới đây.”

Chân Lý Trình Tú y như bị dán lên tường, vừa thấy Thiệu Quần gọi, vội vàng chạy qua nắm lấy cánh tay hắn, nghẹn ngào hỏi, “Cậu, cậu như thế nào rồi, Thiệu Quần...”

Thiệu Quần ôm bả vai cậu, “Không có chuyện gì, đi, về nhà hẵng nói.”

Lý Trình Tú vừa ngồi xuống vào xe liền bắt đầu khóc lóc,”Thiệu Quần...”

“Khóc cái gì, không có chuyện gì đâu.”

“Đau không?”

“Không đau, hồi ở Anh, ngày ngày cùng đám nhóc con người nước ngoài đánh nhau, đó mới thực sự gọi là đau, mấy cái tên ngu dốt này thì có là gì.”

Thiệu Quần khởi động xe, trực tiếp lái về chỗ Lý Trình Tú ở.

Vừa vào phòng, Lý Trình Tú liền tìm cái hòm thuốc khắp phòng, dùng bông vải và một chút rượu lau khóe miệng cho hắn. 

Thiệu Quần sờ khóe mắt cậu, “Đừng khóc, không sao.”

Cảm giác được người ta lo lắng cho dù thế nào cũng không tính là dở, dáng vẻ khóc lóc sướt mướt này của Lý Trình Tú, hôm nay hắn nhìn cũng chẳng thấy phiền phức.

“Tôi xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái gì chứ?” Thiệu Quần dừng lại một chút, “Ngày hôm qua tôi uống nhiều, tôi muốn nói xin lỗi với anh.”

Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần sưng nửa bên mặt, trong lòng vốn đã đủ áy náy, Thiệu Quần vừa nói như vậy, cậu vừa áy náy lại vừa cảm động, nước mắt rào rào chảy xuống.

Thiệu Quần ôm mặt cậu, nhẹ nhàng hôn một cái.

Lý Trình Tú yên tĩnh nhìn hắn.

“Trình Tú, tôi là một người đàn ông bình thường, tôi không thể nhịn được, anh hiểu không?”

Lý Trình Tú gật đầu một cái.

Thiệu Quần sáp đến liếm nước mắt của cậu, từ từ áp ngã cậu xuống ghế sa lon.

Hôm nay thật đáng, Thiệu Quần cởi quần áo Lý Trình Tú ra, trong lòng không khỏi đắc ý nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.