Nương Nương Khang

Chương 55



Khi Thiệu Quần vừa nghe thấy cái tên này, trên mặt hắn lập tức lộ ra biểu cảm như ăn phải cứt chó.

Hắn cau mày khó chịu, cũng không nói là không phải, chỉ nhìn Lý Trình Tú.

Khi Lý Trình Tú nhìn thấy biểu cảm của hắn, cậu liền biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể cậu run lẩy bẩy.

“Cậu, sao cậu có thể”

Thiệu Quần nhìn qua có vẻ cũng không định che giấu tâm tư của mình. Vốn còn muốn giả vờ mình không hề nghĩ như vậy, bản chất lưu manh của hắn lại lộ ra, hắn nghiêng cổ, khinh bỉ nói, “Tôi chưa thiến hắn đã là may.”

Trước mắt Lý Trình Tú dần chuyển sang màu đen, phát ra một từ từ trong kẽ răng, “Cúti.”

Thiệu Quần sững người một chút, khuôn mặt hơi buồn bã. Hắn cúi đầu xuống, dùng chân nghiền nát tàn thuốc, buồn bực nói. “Lần này hắn sẽ không quay lại trong một thời gian ngắn đâu, hai người thừa dịp này hãy chia tay với nhau đi.”

Lý Trình Tú siết chặt chiếc túi công vụ của mình trước ngực, lùi lại một bước, run rẩy nổi, “Chuyện này không liên quan gì đến cậu.” Cậu định băng qua Thiệu Quần để đi vào tòa nhà.

Thiệu Quần ngăn trước mặt cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Trình Tú, cảm giác cậu dường như lại gầy trở lại, sắc mặt cậu cũng không quá tốt.

Lý Trình Tú vội vã lùi lại một bước.

Tay của Thiệu Quần dừng lại lúng túng trong không trung, cuối cùng đành phải rũ xuống một cách chán nản.

Hắn cản trở không cho Lý Trình Tú đi, chỉ để nghiến răng hỏi một câu, “Lê Sóc rốt cuộc có cái gì tốt, anh hãy nói với tôi, anh ta có thể làm được những gì, tôi cũng có thể làm.”

Lý Trình Tú lạnh lùng lắc đầu, “Đi đi.”

Thiệu Quần đặt tay lên một bên tường, có chút khẩn trương nhìn cậu, “Em có thể làm được, anh nói, rốt cuộc là hắn tốt chỗ nào? Em không tin hắn sẽ đối xử với anh tốt hơn em, thực sự, Trình Tú, hắn đi rồi, chúng ta có thể làm lại không? “

Lý Trình Tú 

Người trước mặt cậu, cho dù có đang làm tổn thương người khác, hắn cũng không nhận thức được điều đó. Hắn sẽ chỉ biết đòi lấy, từng bước ép sát để đạt được mục đích của mình. Trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy chính mình, không tha cho bất cứ ai.

Cho dù hắn có thích hay không, có vẻ như cũng không liên quan gì đến người khác, hắn chỉ biết sống theo suy nghĩ của mình, thật sảng khoái, thật hạnh phúc, ngay cả khi hắn đang đâm người khác tới mức bị thương khắp người, hắn cũng có quan tâm đâu?

Thiệu Quần nắm lấy cánh tay của Lý Trình Tú, không chịu ngừng lại mà liên tục hỏi Lê Sóc tốt hơn hắn chỗ nào.

Lý Trình Tú mạnh mẽ hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Anh ấy tôn trọng tôi, sẽ không nói dối tôi, cậu không xứng, so sánh với anh ấy.”

Thiệu Quần nghe vậy,  đôi mắt đột nhiên đỏ lên. Hắn vẫn không thể thích nghi nổi, cái người hiền lành trong trí nhớ của hắn sao có thể nói những lời độc ác hết lần này đến lần khác, đâm thẳng vào người hắn như một con dao sắc bén kiểu vậy. 

Giọng hắn khàn khàn: “Tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ tôn trọng anh, tôi sẽ không nói dối anh nữa. Trong tương lai, anh nói cái gì thì là cái đó, tôi mà lại phạm sai lầm nữa mẹ nó tôi là thằng cháu trai.”

Những lời hứa tầm thường kiểu này khá là khó mở miệng đối với Thiệu Quần. Một tên đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mà lại bị một người đàn ông ẻo lả như Lý Trình Tú ép vào bước đường cùng, chuyện này buồn cười y như chuyện con hổ phải cống nạp cho con thỏ vậy. Không cần những người khác cười nhạo hắn thì hắn cũng tự biết xấu hổ. Nhưng hắn đã chỉ định người này, cho dù hắn chỉ cần một cái tát cũng có thể khiến người này choáng váng, nhưng mà người này lại chỉ cần một câu nói đã khiến hắn vứt hết gươm giáo. Hắn còn có cách nào khác nữa đâu.

Nhưng một vài từ rất khó nói đối với Thiệu Quần, nghe vào tai của Lý Trình Tú lại chỉ là gió nhẹ lướt qua, không đáng nhắc đến.

Cậu nhớ tới những lời dễ nghe mà Thiệu Quần từng nói khi hai người còn ở chung với nhau. 

Từng tiếng từng tiếng ‘cục cưng’, hắn cũng từng tuyên hắn thích cậu đến mức nào.

Kết quả, tất cả đều là giả, những gì Thiệu Quần nói, chỉ có bản thân cậu là ngu xuẩn mà tin tưởng, để bụng.

Một người như cậu không thể lặp đi lặp lại sai lầm, cậu có quá ít, cái giá của việc mắc lỗi lại quá lớn, cậu sợ sai, nếu lại sai lầm thêm lần nữa, cậu sẽ không dậy nổi.

Khi Thiệu Quần nhìn thấy biểu cảm của cậu, hắn biết rằng cậu hoàn toàn không tin vào. Hắn nắm chặt tay, cảm giác khó chịu trong lòng liên tục dâng trào lên. 

Hắn chặn Lý Trình Tú trong góc tường, giống như một thiếu niên bướng bỉnh, nhất định phải hỏi cho ra lẽ tại sao lại từ chối hắn, tại sao lại không thích hắn, hắn phải làm thế nào mới chịu thích hắn. 

Lý Trình Tú quay mặt đi, không muốn nhìn hắn, cậu thì thầm, “Nếu cậu, nếu cậu tôn trọng tôi, bây giờ, hãy để tôi về nhà.”

Thiệu Quần gầm gừ, “Đây là nhà của anh? Hả? Đây là nhà của anh từ khi nào!” Thiệu Quần cứ nghĩ đến việc Lý Trình Tú liên tục im lặng từ chối mọi thứ của hắn như một con rối nhưng lại thừa nhận nơi cậu sống chung với Lê Sóc là “nhà”, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Cứ tưởng tượng mỗi ngày cậu sống ở đây cùng với Lê Sóc, trái tim hắn liền đau đớn vô cùng. Cậu lại còn cố ý nói trước mặt hắn, nói mình trở về “nhà” của cậu với Lê Sóc.

Lý Trình Tú nhìn hắn đầy cảnh giác, gắt gao che chiếc cặp lên trước ngực, giống như đang cầm một phao cứu sinh vậy. 

Thiệu Quần cảm thấy mình không thể sử dụng bất kỳ khí lực gì, hắn để một tay bên cạnh Lý Trình Tú, chỉ cách mặt cậu một chút, nhưng hắn lại không dám chạm vào cậu. 

Hắn sợ nhìn thấy biểu cảm của Lý Trình Tú khi mình chạm vào.

Thời gian lặng lẽ trôi, không ai trong số họ nói bất kỳ lời nào, cũng không ai chuyển động.

Thiệu Quần nhìn vào mái tóc mềm mại của Lý Trình Tú, đột nhiên có một lực mạnh mẽ tác động vào trái tim hắn.

Hắn muốn làm tổn thương cậu, hắn muốn ôm cậu vào lòng, chỉ cần cậu sẵn sàng quay lại với hắn, hắn có thể móc tim móc phổi ra mà đối xử thật tốt với cậu, cái gì mà Lê Sóc Lê Sẹo, hắn tự coi mình là cháu một lần cũng được, hắn sẽ giả vờ quên.

Có thể nói rằng sự thờ ơ và hời hợt của Lý Trình Tú đã khiến hắn phát điên.

Hắn không phải là một người dễ tĩnh, hắn không muốn làm cậu sợ, nhưng từng cú Lý Trình Tú giáng xuống đều rất đau đớn, hắn cảm thấy hung ác trong cơ thể mình sẽ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Trong lòng hắn có một nỗi đau khủng khiếp, hắn biết rằng những gì mình đang làm sẽ chỉ đẩy Lý Trình Tú ra xa hơn, nhưng hắn vẫn bị quỷ thần xui khiến mà không khống chế được nói ra.

“Anh có muốn Lê Sóc không thể trở về đất nước này cả đời không?”

Lý Trình Tú chấn động, kinh ngạc ngước nhìn hắn.

Các cơ thịt trên khuôn mặt của Thiệu Quần bị kích động, trong mắt lóe lên chút tàn nhẫn, “Anh chia tay với hắn ta đi, anh chia tay với hắn, tôi mẹ nọ sẽ không chống lại hắn ta nữa.”

Đôi mắt của Lý Trình Tú từ từ đỏ lên, run rẩy nói, “Thiệu Quần, cậu là, đồ cầm thú.”

Thiệu Quần cảm thấy trong cơ thể bị rạch ra một khoảng trống lớn, hắn đau đến muốn khóc, hắn gắng sức chịu đựng, cường điệu nói, “Đúng vậy, tôi mẹ nó là một tên cầm thú, tất cả các anh đều là người tốt, anh tự xem đi, tình cảm không đau không ngứa của hai người quan trọng hơn hay là những nỗ lực và tâm huyết gây dựng sự nghiệp của Lê Sóc trong hơn một thập kỷ ở đất nước này, ạnh tự quyết định đi.”.

Hốc mắt của Lý Trình Tú dần ướt, cậu dùng tầm mắt mơ hồ để nhìn Thiệu Quần, càng nhìn càng mờ, cậu càng nhìn càng thấy không quen.

Người đàn ông này rốt cuộc phải ép buộc cậu tới mức nào mới chịu dừng lại.

Cậu đã mệt mỏi với cuộc sống lang thang phập phồng trong lo sợ rồi. Thiệu Quần liên tục buộc cậu đi vào tuyệt lộ, giờ lại còn dùng Lê Sóc để đe dọa.

“Thiệu Quần, tôi không nợ cậu bất cứ điều gì, tại sao” Tại sao cậu không thể để cho tôi đi.

Thiệu Quần gắt gao nhìn chằm chằm cậu “Đúng vậy, anh không nợ tôi, là tôi nợ anh, vì vậy anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đền bù cho anh nhiều nhất có thể.”

Lý Trình Tú cúi đầu xuống, hít mũi, không nói gì.

Thiệu Quần thì thầm nói, “Trình Tú, tôi thực sự không muốn ép buộc anh. Nhưng, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng anh đối xử tốt với hắn. Đời này tôi, tôi chưa từng quan tâm ai đến mức này. Tôi nói thật, anh hãy chia tay với hắn ta đi, hắn nào có thể cho anh nhiều thứ tốt như tôi chứ? Trình Tú, cho tôi một cơ hội khác, tôi có thể chăm sóc anh lên tận trời, anh cho tôi một cơ hội khác đi. “

Lý Trình Tú cúi đầu, không nói gì.

Cậu nhớ tới giọng nói của Lê Sóc khi gọi cho cậu, cái giọng điệu tự an ủi bản thân đó,  cậu có thể cảm nhận được Lê Sóc đang buồn và nhức đầu đến mức nào.

Sự thất vọng và mất mát của anh quá rõ ràng, nhưng anh vẫn phải giả vờ thả lỏng để an ủi cậu.

Lê Sóc là ân nhân của cậu, sao cậu có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp anh khổ cực gây dựng lên bị Thiệu Quần phá hủy?

Trái tim của Lý Trình Tú vỡ vụn đầy đau đớn. Cậu dường như đã kiệt sức hoàn toàn chỉ trong giây lát, đờ đẫn nói, “Tôi sẽ, chia tay với anh ấy.”

Thiệu Quần ngẩn người một lúc, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, “Thật à? Trình Tú, anh..”

Lý Trình Tú từ từ đẩy hắn ra, thì thầm, “Chia tay rồi đừng làm anh ấy khó xử.”

Lúc này, Thiệu Quần nào có thể nghe ra giọng điệu và biểu cảm của Lý Trình Tú không đúng, chỉ biết cao hứng khi cuối cùng Lý Trình Tú cũng muốn chia tay với thằng cháu trai họ Lê.

Thiệu Quần không nhịn được cười rộ lên, “Tôi, anh yên tâm đi, chỉ cần anh chia tay với hắn, tôi sẽ không gây khó dễ với hắn.”

Lý Trình Tú lạnh nhạt nhìn hắn, “Cậu không nói dối?.”

Khuôn mặt của Thiệu Quần rất chân thành và thành khẩn, “Tôi sẽ không nói dối anh nữa.”

Lý Trình Tú gật đầu, quay người đi lên lầu.

Thiệu Quần vội vàng kéo anh lại, “Trình Tú”

Lý Trình Tú kéo tay mình lại, “Không phải cậu nói mình sẽ tôn trọng tôi à, đi đi.”

Thiệu Quần nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời, đành phải chán nản rũ tay xuống, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, “Khi nào anh mới rời khỏi đây?”

Ánh mắt của Lý Trình Tú trống rỗng, “Sớm thôi.”

Thiệu Quần vui vẻ nói: “Cứ gọi cho tôi nếu anh muốn chuyển nhà, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một nơi ở thật tốt, anh cứ yên tâm, không phải là sống với tôi, mọi thứ đều do anh làm chủ, được không, nhưng anh phải để tôi chăm sóc anh. “

Lý Trình Tú từ chối cho ý kiến, xoay người đi lên lầu.

Thiệu Quần si mê nhìn tấm lưng gầy gò của cậu, trái tim đập nhanh như đánh trống.

Cứ nghĩ đến việc Lý Trình Tú sẽ có thể sớm quay lại với mình là những ngón tay của hắn phấn khích tới nỗi khẽ run lên.

Sau khi Lý Trình Tú vào nhà, thật thà ngồi xuống ghế sofa, rút một cuốn sách dày từ trong cặp công vụ ra.

Đó là một cuốn sách cũ. Cậu đã mua nó trên giá sách của một cửa hàng nọ với giá ba đồng.

Mặc dù là hàng đã qua sử dụng nhưng vẫn như mới 90%. Chủ sở hữu ban đầu có lẽ là chưa từng xem gì cả. Bìa sách cứng rắn sáng lóa, có một vài ký tự mạ vàng trên đó, “Học nói tiếng Anh cấp tốc”.

Lý Trình Tú nhìn bìa sách kia, không nhịn được mà khóc òa lên.

Cậu cũng không biết mình mua cuốn sách này làm gì. Cậu biết mình không đủ can đảm để vượt đại dương tới ngôi nhà xa xôi của Lê Sóc, nhưng khi nhìn thấy cuốn sách này qua giá sách cũ, cậu lại nghĩ, có lẽ tiếng Anh cũng không quá khó đâu, có lẽ Hoa Kỳ cũng không trắc trở như cậu nghĩ.

Nhưng thật ra là rất khó khăn.

Cậu lấy gì để đảm bảo cậu và Lê Sóc có thể lâu dài không? Đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, một khi cậu mất đi sự hỗ trợ duy nhất, cậu sẽ phải làm gì?

Cậu nào có can đảm đẩy mình đến rìa vách đá.

Cậu không thể đặt căn cơ cuộc sống của mình cho người khác, nếu người đó bỏ đi cậu sẽ sụp đổ, đó là bài học mà cậu học được từ Thiệu Quần.

Lý Trình Tú, người không bao giờ ném sách vở và đồ đạc lung tung, dường như đã ra quyết tâm gì đó, cậu thẳng tay ném sách vào thùng rác.

Cậu cầm Trà Bôi lên,không nhịn được mà hôn chóp mũi của nó, tự nhủ: “Xin lỗi nhé, lại phải dọn nhà.”

Trà Booi nhỏ dùng móng vuốt đẩy mặt cậu, rên “ư ử”.

Lý Trình Tú đã dọn nhà nhiều tới nỗi sắp dọn ra bệnh tới nơi, ngay cả Trà Bôi khi nhìn thấy cậu đóng gói đồ đạc cũng cảm giác gì đó, kêu ca không ngừng.

Lý Trình Tú bị tiếng kêu của nó làm cho khó chịu, nhưng cậu không có cách nào khác.

Sau khi lấy tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp đồ đạc xong, cậu ngồi trên bàn cà phê, viết một lá thư từ chức.

Lý Trình Tú luôn là một người làm việc rất có hiệu suất, cậu chưa bao giờ trì hoãn công việc của mình. Ngày hôm sau, sau khi cậu đến công ty liền xin nghỉ việc luôn.

Ông chủ không bận rộn trong thời gian này, nhìn mặt mũi của Lê Sóc, tuy cậu từ chức vội vàng nhưng cũng không khiến Lý Trình Tú bối rối.

Trở về nhà, Lý Trình Tú gọi cho Adrian trước, bảo cậu ta rằng mình sẽ trở về nhà, nếu cậu không liên lạc thì cũng đừng lo lắng.

Adrian biết chuyện của Lê Sóc, nhưng cậu không biết Lý Trình Tú không có nhà để quay lại, cho nên cứ nghĩ là Lý Trình Tú sẽ về nhà để thăm gia đình bạn bè chút trước khi xuất ngoại, còn rất vui vẻ nói với cậu: “Đến lúc đó tôi sẽ đến Mỹ tìm hai ngươi chơi. “

Lý Trình Tú sững sờ, biết cậu ta đã hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, cay đắng đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, cậu gửi một tin nhắn rất dài cho Lê Sóc.

“Anh Lê, em xin lỗi, em không thể đến Hoa Kỳ với anh. Em đã ba mươi tuổi rồi, em không có cảm đảm để bắt đầu cuộc sống mới ở một đất nước xa lạ. Cảm ơn anh vì đã dành thời gian chăm sóc em. Em không thể báo ơn cho anh, chỉ có thể nói lời cảm ơn. Anh rất tốt với em, em nhớ tất, em đã gây ra cho anh nhiều rắc rối rồi, em hy vọng anh có thể tha thứ cho em. Em dự định sẽ rời khỏi Thâm Quyến, sau khi em rời đi, Thiệu Quần sẽ không làm anh xấu hổ nữa, cũng sẽ không tới gây khó dễ với em, như vậy thì nó tốt cho cả hai. Em đã làm anh thất vọng rồi, em xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Tạm biệt anh, hy vọng anh sẽ bình yên sống tiếp, hy vọng anh có thể tha thứ cho em. “

Lý Trình Tú ấn đến cuối, ngón tay run rẩy, khuôn mặt đầy nước mắt.

Cậu đã hy vọng tới nhường nào khi gặp Lê Sóc, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lý Trình Tú lấy thẻ điện thoại ra.

Sáng sớm hôm sau, cậu mang theo Trà Bôi và một lượng nhỏ hành lý đến ga tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.