"Nương nương! Nương nương! Có chuyện không hay xảy ra rồi!"
Thị nữ vô cùng hoảng loạn, bước chân lảo đảo từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào bên trong, suýt chút nữa đã vướng vào bậc thềm ngã nhào ra đất.
Thị nữ kia một mặt chạy vào bên trong thiên điện, một mặt hô to: "Nương nương! Quý Phi nương nương, không tốt! Không tốt rồi! Hoàng thượng đang đến......"
Trong đại điện nguy nga trang nghiêm, sơn tiết tảo chuyết (trạm trổ núi non trên cột nhà) đan doanh toàn phượng ( họa tiết phượng hoàng trên cột đỏ), nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, đáng lẽ phải vô cùng lung linh, tráng lệ nhưng lúc này lại thập phần lạnh lẽo, đâu đó đọng lại một chút thê lương tiêu điều vào tiết trời cuối thu......
Cửa cung sơn son thiếp vàng đề một tấm biển lớn.
Chữ bên trên —— cung Du Cẩn!
Vẻ mặt thị nữ hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn mồ hôi, nhanh chóng đi vào cung Du Cẩn, hô to: "Nương nương!"
Đại điện bên trong vô cùng lạnh lẽo, không một chút tiếng động, kể cả cung nhân hầu hạ cũng chẳng thấy bóng dáng một ai.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc tố y đang ngồi ngay ngắn trong điện. Tuy nhìn thấy thị nữ hoảng loạn vọt vào bên trong đại điện nhưng nàng chẳng hề mở miệng, chỉ nâng mí mắt lên nhìn một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào quân cờ màu đen trên tay.
"Đát ——"
Ngón trỏ cùng ngón giữa trắng nõn của Tô Hoài Cẩn đang cầm quân cờ màu đen, hạ xuống bàn vang lên một tiếng giòn vang.
Thị nữ nói với giọng hoảng hốt: "Nương nương! Hoàng thượng tới...... Hoàng Thượng tới......"
Thị nữ nói tới đây, thanh âm bỗng dừng lại một chút, giọng nói trở nên nghèn nghẹn khàn khàn bèn run rẩy quỳ xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng thấp giọng nói: "Hoàng Thượng tới...... Tới ban chết cho nương nương......"
"Đát!"
Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn không nói chuyện, sắc mặt nàng cũng chưa từng thay đổi. Nàng vẫn cứ vững vàng ngồi trên ghế nhìn bàn cờ trước mặt.
Một lúc sau, hai người nghe được tiếng bước chân "giẫm đạp" bên ngoài, tựa như có một đoàn người đang từ từ tiến vào đại điện, thanh âm dồn dập giống như là...... Bùa đòi mạng vậy.
Theo thanh âm "giẫm đạp", quả nhiên có mấy người đi rất nhanh từ ngoài điện vào, đứng đầu chính là mấy tên thị vệ thái giám đang bao quanh một nam tử khoác chiếc long bào màu vàng sáng bên ngoài.
Nam tử kia thoạt nhìn vừa ngoài 30 tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ cùng đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng, hơi nheo mắt lại. Lúc khoác lên mình bộ long bào càng hiện rõ nét uy nghiêm trầm ổn, quả nhiên là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du vừa tiến vào, thị nữ kia vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!"
Tiết Trường Du không nói gì chỉ nheo mắt đánh giá Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà không hề thỉnh an hay hành lễ, đôi môi mấp máy như đang tự trò chuyện với bản thân, nhàn nhạt nói: "Cuối cùng cũng tới."
"Ngươi có biết...... Trẫm tới để làm gì không?"
Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt nàng có chút trắng bệch cùng trong suốt, thân thể vô cùng đơn bạc, mày phượng nhướng lên làm cho dung mạo có chút sắc bén.
Tô Hoài Cẩn mỉm cười và nói: "Có thể khiến cho Hoàng Thượng bãi giá đến đây, thật sự vô cùng vinh hạnh cho thần thiếp."
"Tô Hoài Cẩn!"
Sắc mặt Tiết Trường Du lập tức trầm xuống, ánh mắt ngoan độc gắt gao nhìn thẳng vào Tô Hoài Cẩn tựa như một con rắn hổ mang, khóe miệng đè nặng cùng giọng nói vững vàng, lành lạnh trả lời: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn không biết hối cải sao?"
"Hối cải?"
Tô Hoài Cẩn tựa hồ nghe được cái gì đó thú vị, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiết Trường Du mang vẻ mặt phẫn nộ đứng ở phía trước mình......
Tô Hoài Cẩn chính là đích nữ của Thừa tướng đương triều, muội muội ruột của đại nguyên soái thiên binh vạn mã. Thời điểm Tô Hoài Cẩn vừa mới sinh ra, Hoàng Thượng lúc bấy giờ cũng chính là tổ phụ của Tiết Trường Du vì muốn mượn thế lực Tô gia, đã nói một cách hài hước, cái này không phải "mỹ đức" * trong truyền thuyết hay sao, tôn nhi hắn gọi là Tiết Trường Du, mà nữ nhi của Thừa tướng gọi là Tô Hoài Cẩn, thế này không phải là mối lương duyên trời định sao
*Du-Cẩn kết hợp lại là mỹ đức. Theo quan niệm Trung Quốc xưa, nếu tên của người nam cùng tên người nữ có hai chữ này thì sẽ có một mối lương duyên tốt đep.
Bởi vì có câu nói ấy của tổ phụ mà sau này Tô Hoài Cẩn thực sự gả cho Tiết Trường Du.
Suy nghĩ một chút thì chuyện này đã là chuyện của rất nhiều năm trước, lúc ấy Tiết Trường Du không phải là Thái Tử, sau này bởi vì có sự viện trợ to lớn của Tô gia mà Tiết Trường Du mới thuận lợi bước lên ngôi Thái Tử, cuối cùng trở thành tân hoàng như ý nguyện.
Tô Hoài Cẩn vẫn luôn ở bên cạnh Tiết Trường Du bầu bạn, nhưng bởi vì không có con nối dõi cho nên chỉ được phong làm Hoàng Quý Phi. Tiết Trường Du vô số lần đảm bảo với Tô Hoài Cẩn, chỉ cần Tô Hoài Cẩn có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử liền sắc phong Tô Hoài Cẩn làm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chỉ có thể là vị trí của nàng!
Chỉ là......
Hiện giờ, Tô Hoài Cẩn vẫn tiếp tục không có con nối dõi, đừng nói là hoàng tử kể cả tiểu công chúa cũng chưa sinh hạ được.
Tô Hoài Cẩn đột nhiên giật mình, nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, động tác này lại có vài phần nghịch ngợm, không đầu không đuôi mà nói: "Hoàng Thượng, người cũng biết thiếp vì sao không thể hoài thai mà?"
Tiết Trường Du phẫn nộ nhìn chăm chú Tô Hoài Cẩn, thình lình nghe được câu nói này của Tô Hoài Cẩn, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tô Hoài Cẩn không đợi hắn mở miệng đã cười nói: "Còn không phải bởi vì Hoàng Thượng ban thưởng sao? Thân thể thần thiếp không tốt, Hoàng Thượng rũ lòng thương, sau đó mỗi ngày người đều sai pha vào đấy một chút dược, Hoàng Thượng thật cho rằng thiếp không biết sự tình sao?"
Tiết Trường Du nghe đến đó, nhe mắt lại rồi nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tô Hoài Cẩn lại cười lạnh một tiếng, từ từ đứng dậy, tay áo nàng quẹt ngang qua quân cờ trên bàn cờ, trong lúc nhất thời liền nghe được tiếng "Leng keng leng keng......", trắng đen lẫn lộn cứ thế mà rơi xuống, va chạm xuống mặt đất liền vang lên tiếng"Leng keng leng keng", rồi lại tiếp tục lăn xuống......
Tô Hoài Cẩn vòng qua bàn, nói với giọng nhỏ nhẹ: "Phụ thân ta phò tá Hoàng Thượng đăng cơ, cẩn trọng giúp sức; huynh trưởng ta ở sa trường thập tử nhất sinh, chỉ vì muốn bảo toàn ranh giới cho Hoàng Thượng; thiếp thân phụng bồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại càng thêm cẩn thận, không dám nửa phần bất công, vậy mà bây giờ lại như vậy...... Bị chụp cho một cái mũ mưu phản lên đầu!"
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, nói: "Tô gia tham ô trái với luật lệ, kết bè kết cánh, cấu kết với địch quốc, chẳng lẽ không phải mưu phản sao?! Nếu không phải Cẩm Nhi tố giác, trẫm còn bị Tô gia các ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay!"
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, nói không rõ ràng: "Đúng vậy, Cẩm Nhi...... một câu Tô Cẩm Nhi, quả nhiên không so sánh được với sự cúc cung tận tụy của chúng ta sau khi chết mà thôi......"
Ánh mắt Tiết Trường Du dần trở nên ngoan độc, nói: "Đây là thiên hạ Tiết gia, là thiên hạ của trẫm, không phải thiên hạ của Tô gia các người!"
Tô Hoài Cẩn khẽ nhếch khóe miệng, đi về phía trước vài bước, vóc người nàng đơn bạc tinh tế khác xa với Tiết Trường Du cao lớn, đứng ở trước mặt Tiết Trường Du chỉ cao hơn ngực hắn một chút.
Nhưng mà khí thế lại không hề kém cạnh một chút nào.
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu lên, điềm đạm cười nhìn Tiết Trường Du, nói: "Hoàng Thượng, người nói thật cho ta biết, Hoàng Thượng sợ thế lực của Tô gia bành trướng không kiểm soát được sao? Chỉ tiếc rằng, thiên hạ này...... Hoàng Thượng ngài mong muốn thuyết phục ta tin ngài, hay là tự thuyết phục bản mình đây?"
Sắc mặt Tiết Trường Du cứng đờ, ngay sau đó thu liễm biểu tình chính mình, cúi đầu hung hăng nhìn thẳng vào Tô Hoài Cẩn, giọng nói khàn khàn: "Tô Hoài Cẩn, ngươi không cần cố ý chọc giận trẫm, trẫm ban đầu còn tính toán cho ngươi được chết toàn thây, đừng làm cho trẫm hối hận."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nụ cười có hai ba phần xinh đẹp, nàng vốn sinh ra đã minh diễm động lòng người, gương mặt hồng hào như trái đào tơ, khi cười lên như vậy trông giống như tiên nữ hạ phàm khiến cho tâm thần ai ai cũng lay động.
"Được chết...... Toàn thây?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Từ khi gả cho Hoàng Thượng, sau nhiều năm tiến cung, Hoài Cẩn nhường nhịn khắp nơi, mọi chuyện chỉ vì Hoàng Thượng...... bản tính của chính mình cũng đều bẻ gãy cả, còn lưu lại toàn thây cho ta để làm gì?"
Tiết Trường Du nghe nàng nói vậy, ánh mắt xẹt qua một tia hung ác, giọng nói khàn khàn: "Được, như vậy trẫm liền ban cho ngươi......chém đầu."
Trên mặt Tô Hoài Cẩn không có một tia gợn sóng, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh, ngữ khí trước sau thập phần đạm nhiên, tự nhiên nói tiếp: "Tạ Hoàng Thượng."
Hô hấp Tiết Trường Du cứng lại tựa như đã phẫn nộ tới cực điểm rồi, cười lạnh một tiếng liền vung tay áo, không hề để ý tới Tô Hoài Cẩn mà lập tức quay đầu đi nhanh ra ngoài.
Tiết Trường Du vừa đi, thái giám thị vệ vội vàng theo ở phía sau. Thực nhanh, đoàn người liền rời khỏi cung Du Cẩn.
Khi thị nữ nghe được câu "chém đầu", đã lập tức ngã, "Rầm!" một tiếng trên mặt đất, khóc lóc mà nói: "Nương nương! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ, Hoàng Thượng thật sự tuyệt tình như thế, muốn chém đầu nương nương......"
Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nhìn về phương hướng Tiết Trường Du biến mất, nhàn nhạt nhìn cửa lớn cung Du Cẩn, trên mặt không thấy một tia bi ai cũng không thấy sợ hãi, chỉ là nói: "Lục Y, ngươi đi ra ngoài đi."
Thị nữ chần chờ một chút, nói: "Nương nương......"
Tô Hoài Cẩn nói: "Bổn cung muốn ở một mình."
Thị nữ không dám làm trái liền từ trên mặt đất bò dậy, nói: "Nương nương, nô tỳ ở ngoài điện, nếu có việc gì người hãy kêu nô tỳ."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, thị nữ không hề dừng lại, nhanh chóng bước chân ra khỏi cung Du Cẩn, chậm rãi đóng cửa điện.
Theo tiếng "Kẽo kẹt ——", bên trong cung Du Cẩn liền trở nên quạnh quẽ, một tia hoàng hôn cuối cùng cũng bị cửa điện dày nặng chậm rãi ngăn cách, bên trong đại điện cuối cùng cũng bao phủ một mảnh thê lương tĩnh mịch......
Tiết Trường Du nhanh chóng bước ra khỏi cung Du Cẩn, quay đầu lại nhìn thoáng qua hoàng hôn chiếu vào đại điện, nhớ tới thái độ vừa rồi của Tô Hoài Cẩn, ngực Tiết Trường Du liền tích tụ một cỗ tức giận, không thể xóa nhòa.
Tiết Trường Du lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền không lưu luyến mà quay đầu tiếp tục đi ra ngoài, cho đến khi hắn đến cửa cung Du Cẩn và chuẩn bị bước ra khỏi cung.
Chính lúc này, thình lình một trận ồn ào ở phái sau, không biết là ai đang ồn ào, thanh âm ồn ào kia càng lúc càng lớn, mơ hồ nghe được......
"Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
"Cháy! Người đâu!!! Mau tới dập lửa!"
"Cung Du Cẩn cháy!"
"Nương nương còn ở bên trong! Dập lửa đi......"
Ngực Tiết Trường Du "Bang!" một tiếng, giống như bị tảng đá lớn hung hăng nện một cái, đột nhiên nhíu mắt lại, mắt thấy còn thiếu một bước liền bước ra khỏi cung Du Cẩn, Tiết Trường Du lại đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh như một con báo, nhanh chóng quay lại.
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng! Cung Du Cẩn cháy, nguy hiểm lắm!"
"Người đâu mau tới, hộ giá! Hộ giá!"
Tiết Trường Du nhanh chóng chạy đến chỉ nhìn thấy khói bay dày đặc ở cung Du Cẩn tựa như một con rồng phun lửa không ngừng đang đạp khói bay lên trời, trận hỏa xà xung quanh gào lên nhiệt liệt đón gió thu, gió không ngừng tàn sát bừa bãi.
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Nguy hiểm lắm......"
Trống ngực Tiết Trường Du đập kinh hoàng, căn bản không thể nghe được bất cứ âm thanh gì xung quanh mà cứ hướng về phía cung Du Cẩn. Bên ngoài cung Du Cẩn, thị nữ Lục Y gục trên mặt đất, khuôn mặt đã đầy nước mắt, lớn tiếng khóc thét: "Nương nương! Nương nương! Cứu cứu nương nương! Hoàng Thượng, cứu cứu nương nương!"
Tiết Trường Du một bước tiến lên, tựa hồ căn bản không thấy được đại điện đang bị bao phủ bằng những thanh cột bốc cháy, "Phanh!!!" một tiếng, dùng sức đẩy cửa điện ra.
Cửa điện không hề có dấu hiệu lay động, chỉ là phát ra một tiếng trầm vang, tựa hồ là từ bên trong, như là tiếng then cửa rơi xuống.
"Tô Hoài Cẩn! Tô Hoài Cẩn!!"
Tiết Trường Du dùng sức vỗ cửa điện, thân hình hắn cao lớn và đã tập võ từ nhỏ, cửa cung Du Cẩn dày nặng bị tiếng rầm rầm rung động, nhưng trước sau đều không thể mở ra, bên trong cũng không có bất cứ thanh âm nào.
Tiết Trường Du không thể ngăn cơn giận dữ của mình, "Hô hô" thở hổn hển, cảm giác kia so với lúc nãy Tô Hoài Cẩn chống đối mình, còn tức giận, còn phẫn nộ, còn...... khó chịu hơn.
Tiết Trường Du bất chấp dáng vẻ vốn có của Hoàng Thượng, khàn khàn gào thét: "Dập lửa!! Đem cửa điện phá ra cho trẫm! Mau!"
Bọn thị vệ thái giám nghe được Hoàng Thượng hạ lệnh tức khắc đều loạn cào cào, thái giám nhào qua lấy nước để dập tắt lửa, thị vệ chuẩn bị tông cửa, chỉ có thị nữ Lục Y quỳ rạp trên mặt đất khóc rống không thôi. Lửa cứ thế lại càng ngày càng nghiêm trọng, khói đen dưới sự cổ vũ của gió thu đã điên cuồng gào thét rống giận.
Tại thời điểm này vô cùng hỗn loạn, thình lình nghe một tiếng hát đứt quãng từ trong điện xa xa vang tới, mờ mờ ảo ảo tựa hồ nghe không rõ ràng.
Mà Tiết Trường Du lại nghe đến rành mạch, rõ ràng chính xác......
"" Phượng hoàng tại nô hề, Kê vụ tường vũ......"
"Hoài cẩn ác du hề, Cùng bất tri sở thị...."*
Phượng hoàng bị bắt vào nhà giam, gà vịt đều bị nói là có thể bay.
Lòng ta mang mỹ ngọc trân bảo, lại không biết có thể đem chúng cho ai xem.
Đây là 《 hoài sa 》của Khuất Nguyên......
Tiết Trường Du còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn đã ngồi ở trong đình viện Tô gia, khẽ vuốt cầm huyền, mở miệng xướng cũng là vào thời tiết cuối mùa thu như vậy, khi hoa điêu tàn, duy nhất chỉ có một mình nàng là hoa thơm cỏ lạ, xướng lên khúc《 hoài sa 》 của Khuất Nguyên.
Năm đó, Tô Hoài Cẩn chỉ mới 16 tuổi......
Mỹ đức, mỹ đức.
Nhân tâm không thể nói, chết rồi cũng không thể làm......
Tiết Trường Du nghe thấy khúc ca này, cảm giác ngực mình chậm rãi rét run, lạnh thấu xương.
"Hoàng Thượng......"
Thái giám tổng quản bên cạnh Tiết Trường Du cúi đầu, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, tội phụ Tô thị, vì sợ tội nên đã tự thiêu......"
Bàn tay Tiết Trường Du đột nhiên rụt lại, hơi siết chặt, tiếng nói khô khốc dị thường, hơi hé miệng, nửa ngày sau mới tìm được giọng của mình: "Hoàng Quý Phi thân thể suy ngược, ở trong cung Du Cẩn chết do bạo bệnh, sống tốt...... An táng."
"Dạ, Hoàng Thượng."
Tiết Trường Du không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng ở tàn tích của cung Du Cẩn sau khi bị thiêu cháy, bên cạnh vẫn hỗn loạn một đoàn, mà hắn dường như không nghe được gì cả, hầu kết khẽ động, gian nan thở dài một hơi.
"Cẩn Nhi......"
******
"Tiểu thư, tiểu thư!"
"Tiểu thư! Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
"Thật tốt quá, người đâu, tiểu thư đã tỉnh rồi!"
Đầu Tô Hoài Cẩn đau như muốn nứt ra, trên người bủn rủn vô lực, lỗ tai nghe được thanh âm ríu rít càng thập phần đau đầu, nhịn không được liền nâng tay đỡ lấy trán mình, trong miệng "A......" một tiếng.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
Tô Hoài Cẩn mê mang mở mắt, nàng nhớ rõ bản thân ở cung Du Cẩn, sai thị nữ Lục Y đi. Thay vì chờ bị tử hình nhục nhã không bằng chính mình tự kết liễu, chỉ cần một mồi lửa thì mọi thứ sẽ biến mất không còn dấu tích.
Chỉ là Tô Hoài Cẩn không nghĩ đến, bản thân mình còn có thể mở to mắt, chẳng lẽ được cứu sống rồi sao?
Ngay lúc này, thanh âm ríu rít bên người lại tiếp tục vang lên, nói: "Mau đi kêu đại phu tới!"
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu tìm nơi âm thanh vừa phát ra, không khỏi có chút giật mình, tiếng ríu rít bên người kia nghe như một con chim hoàng oanh nhỏ, chính là thị nữ Lục Y!
Chỉ là thị nữ Lục Y này tuổi có chút nhỏ, thoạt nhìn mới mười bốn tuổi, nhìn mình nói bằng giọng kinh ngạc: "Tiểu thư, người tỉnh rồi! Hù chết nô tỳ! Đều do Tô Cẩm Nhi kia! Suýt chút nữa hại chết tiểu thư!"