Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 29: Cầu hôn



Edit: Sunn & Mứt Chanh

"Yến Vương, Mẫn nhi kính ngài một ly."

Công chúa nhỏ của nước Thương Dương vừa mới nhảy một khúc xong, thế nhưng ở trước mắt bao người lại còn kính Tiết Trường Du một ly.

Tiết Trường Du vừa rồi vẫn luôn ngẩn người, cũng không hề chú ý đến ánh mắt của tcông chúa nhỏ nước Thương Dương kia, hiện giờ mới hoàn hồn có chút hoài nghi. Trường hợp kính rượu như thế này nhìn kiểu gì cũng không thấy quá thích hợp.

Tiết Trường Du dứt khoát nói: "Không biết lễ tiết của Thương Dương có khác với Trung Nguyên hay không, ly rượu đầu tiên này phải kính thánh thượng trước."

Công chúa nhỏ của nước Thương Dương nào biết được Tiết Trường Du sẽ nói trắng ra như thế, sắc mặt lập tức xấu hổ cực kỳ, lúc này mới gập ghềnh chuẩn bị đem ly rượu này đi về phía Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vừa thấy thì sắc mặt càng phát lạnh, đã nói là kính Tiết Trường Du, công chúa nhỏ nước Thương Dương vậy mà chưa từng một lần rót rượu, trực tiếp quay đầu kính cho mình.

Hơn nữa vẻ mặt không hề tình nguyện, bộ dạng lắp bắp.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy cái này không những là trò hay, hơn nữa còn xuất sắc ngoài ý muốn......

Hoàng Thượng cũng không uống rượu do công chúa nhỏ nước Thương Dương kính, nhị vương tử nước Thương Dương vừa nhìn cũng cảm thấy không thích hợp, vội vàng muốn hoà giải thì đã nghe Hoàng Thượng giành trước: "Không biết...... Nước Thương Dương lần này phái công chúa tiến đến là ý muốn như thế nào đây?"

Hoàng Thượng đây là đã biết rõ còn cố hỏi, từ trước khi bọn họ đến thì thư của sứ đoàn đã viết rõ, công chúa tới đây để hòa thân, vương tử tới là để làm con tin.

Hoàng Thượng hỏi như vậy, vương tử nước Thương Dương lập tức hiến công chúa cho Hoàng Thượng, nào biết công chúa nước Thương Dương đột nhiên ngượng ngùng đầy mặt hỏi: "Xin hỏi Hoàng Thượng, quý quốc...... Quý quốc Tứ hoàng tử, đã có vương phi chưa?"

Nói theo chiều hướng tốt là hòa thân, chỉ là không nói rõ là muốn công chúa nước Thương Dương làm thiếp cho Hoàng Thượng thôi, hiện giờ, ngược lại công chúa nhỏ nước Thương Dương liếc mắt một cái đã coi trọng Tứ hoàng tử trẻ tuổi, muốn gả cho Tứ hoàng tử.

Mọi người ồ lên một trận, lời này của công chúa cực kỳ rõ ràng.

Này không phải rõ ràng "chát chát" giòn tan luôn!

Công chúa nước Thương Dương không thấy sắc mặt Hoàng Thượng khó coi, còn lắp bắp nói: "Ngoại thần nghe nói...... Nghe nói Tứ hoàng tử còn chưa cưới vợ, cho nên, cho nên......"

Lời nói này của nàng ta càng khiến mọi người hiểu rõ, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe thấy rõ ràng, lần này thì cả đại điện lập tức ồ lên.

Quả nhiên là cười nhạo công chúa nước Thương Dương này rồi, nàng ta cũng quá lớn mật, quả nhiên phong tục của Thương Dương cùng Trung thổ hoàn toàn không giống nhau, một quốc gia đến bồi tội thế nhưng còn mưu toan làm thê tử của Tứ hoàng tử.

Cưới vợ cùng nạp thiếp tất nhiên là khác nhau, phóng tầm mắt nhìn qua, có thê tử nào của hoàng tử khác huyết thống nước mẹ hay không?

Nếu huyết thống thê tử nào khác so với hoàng tử, con nối dõi sinh ra chắc chắn sẽ là huyết thống không thuần, cứ như vậy, sao có thể có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế?

Nếu nói nạp tiểu thiếp thì còn chấp nhận được.

Thứ hai là trong lòng mọi người đều biết rõ ràng công chúa là phải làm thiếp cho Hoàng Thượng, hiện giờ công chúa đương triều thay đổi chủ ý, sắc mặt Hoàng Thượng sao có thể đẹp được? Mọi người đều đoán công chủ nước Thương Dương này một chút nhãn lực cũng không có, làm hại mọi người cùng nhau yên lặng.Hoàng Thượng lập tức cười lạnh một tiếng, một câu cũng không nói, thế nhưng đứng lên, "ầm!" một tiếng, quăng tay áo đứng dậy, trực tiếp chạy lấy người.

Chúng thần ồ lên, trên mặt sứ đoàn nước Thương Dương cũng rất khó coi.

Hoàng Hậu đi bên cạnh Hoàng Thượng, từ trước đến nay bà không quen nhìn nữ tử phiên bang, trước mắt công chúa kia coi trọng Tứ hoàng tử, Hoàng Hậu vui mừng còn không kịp, cứ như vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên người Tứ hoàng tử, con trai của của mình có thể thuận lý thành chương nhặt được của hời.

Hoàng Hậu cố ý thở dài, ngay sau đó rất hiểu chuyện nói ở phía sau Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, chớ tức giận làm hại đến long thể!"

Hoàng Thượng vừa rời đi thì các đại thần cũng sôi nổi đứng dậy, khách khí nói chuyện với nhau rồi chuẩn bị ra về, yến hội lần này tan rã trong bầu không khí không vui, ai còn nguyện ý lưu lại chứ?

Tô Hoài Cẩn còn cười tủm tỉm, cảm giác cực kỳ vui vẻ, không nhanh không chậm lại ăn thêm một miếng điểm tâm, uống lên một ít ttrà thơm, lúc này mới từ từ dùng khăn lau miệng, chuẩn bị rời đi.

Yến hội còn chưa qua một tuần trà, cứ như vậy không giải quyết được gì đã tan. Các đại thần sôi nổi mang theo nữ quyến, chuẩn bị đến xe ngựa trở về nhà.

Tô Chính mang theo hai người Tô Hoài Cẩn cùng Tô Cẩm Nhi vào nơi để xe ngựa, bên trong đã có rất nhiều người đang tụ tập trên xe ngựa, Tô Chính ở trong triều là người thân hòa hiền lành nhất, hiển nhiên muốn bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Bởi vậy cũng không ỷ vào mình là Thừa tướng mà chen ngang làm xe đi trước tiên, ông chỉ đơn thuần xếp hàng đằng sau, vừa lúc còn cùng nhóm đồng liêu tán gẫu.

Những người này nhìn thấy Tô Chính, tất cả đều vây quanh lại đây, đón ông bằng gương mặt tươi cười nịnh bợ, ai mà không biết? Tô Chính đã là nguyên lão đương triều, Thừa tướng hai triều, không chỉ như vậy, hiện giờ đích nữ của Tô Chính Tô Hoài Cẩn đang rất là nổi tiếng!

Sự việc Tô Hoài Cẩn ở nhà cũ đào ra một cái mạch ngọc đã chấn động kinh thành, không nghĩ đến Tô Hoài Cẩn lại tặng ngọc tốt nhất cho Hoàng Thượng. Mặt rồng của Hoàng Thượng cực kỳ vui sướng, hơn nữa Tô Hoài Cẩn cơ trí hơn nam tử rất nhiều, lại còn bắt được nhược điểm của nước Thương Dương, sau này còn được Hoàng Thượng tự mình ghé phủ Thừa tướng thăm hỏi khen thưởng, vân vân.

Các sự tình trên liên tiếp xảy ra, thanh danh của Tô Hoài Cẩn không chút nào khoa trương mà nói rằng quả nhiên là như sấm bên tai, chỉ cần ở kinh thành cắm rễ trà trộn trong biển người, từ quý tộc quan hầu cho tới thương nhân bá tánh, không ai không biết ba chữ Tô Hoài Cẩn này.

Hiện giờ Tô Hoài Cẩn đang ở trên xe ngựa, mọi người còn có thể khoanh tay đứng nhìn mà không nịnh bợ ư?

Đề đốc mang theo con hắn vừa lúc cũng đang ở xe ngựa, nhìn thấy Tô Chính thì lập tức cười nói: "Tô lão đệ, Tô lão đệ!"

Tô Chính chắp tay cười nói: "Đề đốc đại nhân."

Đề đốc cười nói: "Này, Tô lão đệ, chúng ta là ai, hà tất còn phải câu nệ xưng đại nhân như vậy?"

Thật ra đề đốc này cùng Tô Chính cũng không phải ở trong một phe phái, trong lòng Tô Chính cũng rất rõ ràng.

Nào biết đề đốc hôm nay lại đổi tính, vẻ mặt tươi cười chào đón, tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, bởi vậy Tô Chính cũng khách khí đáp lại.

Bên cạnh Đề đốc còn đi theo một chàng trai trẻ tuổi mặc hoa bào, đề đốc lôi kéo chàng trai kia, cười nói: "Tô lão đệ, đây là con trai  út không nên thân của nhà ta, ngài quý nhân hay quên chuyện này, sợ là không nhớ rõ hắn đâu."

Đề đốc nói rồi lặng lẽ đánh giá Tô Hoài Cẩn, cười cực kỳ hòa ái dễ gần, nói: "Ngài xem con trai không nên thân của ta này? Vào mắt ngài không? Nó á, vẫn luôn bận rộn với sự vụ của triều đình, cũng không có ý định thú thê tử, khiến cho một người làm cha như ta lúc nào cũng đứng ngồi không yên, ngài cảm thấy, con trai này của ta...... Cùng thiên kim của ngài, có tương...tương xứng hay không?"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, hóa ra là tới làm mai?

Bản thân mới từ hôn được mấy tháng thế nhưng vẫn có người tới làm mai hả?

Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng chính mình là rắn độc, người khác đều sẽ e sợ tránh còn không kịp, nào biết hôm nay thế nhưng có người vội vàng lại đây.

"Đinh ——"

Trong lúc như thế này, Tô Hoài Cẩn thình lình nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên, quả nhiên là hệ thống nhắc nhở.

【 hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn có chút phát ngốc, ngẩng đầu lên thì thấy con trai của đề đốc mang vẻ mặt si mê nhìn mình.

Tô Hoài Cẩn không khỏi rùng mình một cái, không đúng, rắn độc không phải chính mình, sợ là con trai kia của đề đốc, ánh mắt vừa có vẻ hơi sợ, lại còn khó coi......

Đề đốc này cùng Tô Chính vốn không phải một phe phái, bởi vậy Tô Chính sao có thể đồng ý?

Trong lòng Tô Hoài Cẩn cũng rõ ràng, bởi vậy cũng không để ở trong lòng, thời điểm Tô Chính còn đang lựa lời từ chối thì Tô Hoài Cẩn lại nghe được "Đinh ——" một tiếng.

Trong lòng căng thẳng......

【 hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực 】

Hay thật, quả nhiên lại có người đi tới, lần này là tổng binh mang theo cháu trai lại đây, mặt già cười tươi như hoa rồi nói: "Thừa tướng gia! Thừa tướng gia! Đã lâu không gặp!"

Tô Chính chạy nhanh chắp tay, quả nhiên, tổng binh nói: "Thừa tướng gia, ai u, đây là thiên kim của ngài sao, thật là cửu lộ phi phàm, ta mới liếc mắt qua một cái còn tưởng rằng là cửu thiên thần nữ hạ phàm, quả nhiên không giống người thường a!"

Đề đốc trừng mắt nhìn tổng binh, tổng binh không cam lòng yếu thế lôi kéo cháu trai, cười nói: "Đây là cháu trai nhà ta, so với thiên kim nhà ngài lớn hơn tám tuổi, vừa hay chúng hợp tuổi tác, cũng còn chưa đón dâu......"

Tô Hoài Cẩn: "......"

Hệ thống hôm nay điên rồi, hơn nữa thêm lần đó Tiết Trường Du trong yến hội, này đã là lần thứ ba mị lực có hiệu lực.

Nhưng mà Tô Hoài Cẩn nghĩ quá đơn giản.

Ngay sau đó chính là âm thanh "Đinh, đinh, đinh......".

【 hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực 】

Có hiệu lực, có hiệu lực, có hiệu lực......

Con trai thái sư, môn sinh thái bảo, bà con xa thân thích nhà thái phó, con nuôi đô thống, bản thân Đại Lý Tự chính khanh, vân vân......

Tất cả đều chạy ra xem náo nhiệt!

Đầu Tô Hoài Cẩn lập tức đau, nàng vốn tâm như nước lặng, căn bản không nghĩ đến kết hôn, cũng không nghĩ đến tái hôn giống như đời trước rồi toàn tâm toàn ý giúp chồng dạy con, nào biết mị lực lên tới cấp sáu, thế nhưng còn không thể tùy tâm sở dục, lại còn có chạy ra nhiều "người theo đuổi" như vậy......

Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, thời điểm Tiết Trường Du đi quanh khu để xe ngựa thì nhìn thấy tình huống tiến thoái lưỡng nan như trên.

Tiết Trường Du lập tức cảm giác phổi như thiếu dưỡng khí, lúc trước là một Thủy Tu Bạch nhưng là thanh mai trúc mã lúc nhỏ vô tư, lại còn nho nhã lễ độ, chưa từng vượt rào cho nên đáy lòng của Tiết Trường Du vẫn rất tôn kính Thủy Tu Bạch.

Sau đó lại là Phương Thiên, người khác không biết nhưng Tiết Trường Du có biết. Phương Thiên là đàn ông ngay thẳng, bởi vậy bình giấm lâu năm này Tiết Trường Du nhất định phải ăn rồi!

Không nghĩ  tới một cái miệng lưỡi trơn tru đa mưu túc trí như Phương Thiên còn chưa giải quyết xong thì hiện giờ hắn một bước vào khu để xe ngựa lập tức một chén lại một chén dấm, uống hoài không hết.

Cái gì mà con trai đề đốc, cháu trai tổng binh, môn sinh thái bảo vân vân, tất cả đều vây quanh bên cạnh Tô Hoài Cẩn xum xoe, Tiết Trường Du lần đầu tiên cảm giác mình ghen muốn chết rồi.

Hắn vốn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn từ hôn, theo lý mà nói, ít nhất ở trong vòng nửa năm hẳn là sẽ không có ai cùng mình tranh giành, nào biết đột nhiên ra nhiều người như vậy?

Hiện giờ Tô Hoài Cẩn không chỉ là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, nhà họ Tô còn đào ra mạch ngọc, có quyền lại có tiền, tình huống như vậy, danh môn vọng tộc tất nhiên có thể cân nhắc lợi hại, sao có thể buông tha cơ hội rất tốt này.

Tiết Trường Du lập tức cảm giác được một luồng nguy cơ, cảm giác bản thân phải nỗ lực một phen.

Tô Cẩm Nhi cùng đi ở một bên, nhưng không ai chú ý tới ả ta, ánh mắt mọi người đều đặt hết trên người Tô Hoài Cẩn, ngay cả Tứ hoàng tử vừa mới đuổi tới cũng tương tự.

Cái này làm cho Tô Cẩm Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn phát hỏa lại không có cơ hội.

Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, từ ngày trở về yến hội, một ngày nàng cũng không thể sống yên ổn.

Lục Y chạy vào, hoang mang rối loạn: "Tiểu thư tiểu thư không ổn rồi không ổn rồi!"

Tô Hoài Cẩn giơ tay đỡ lấy trán, nhẹ nhàng đè lên rồi nói: "Lại sao nữa?"

Lục Y nói: "Tiểu thư không ổn rồi, thiếu sư của Thái Tử cũng mang con trai nhà ông tới cầu hôn!"

Tô Hoài Cẩn yên lặng trợn tròn mắt, nghĩ thầm cũng biết mấy ngày này mỗi ngày đều có người tới cầu hôn.

Lục Y lại nói: "Thềm cửa nhà chúng ta đều bị san bằng cả rồi!"

Tô Hoài Cẩn: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.