Âm thanh bên tai Tô Hoài Cẩn vẫn còn đang tiếp tục.
Công chúa nhỏ nước Thương Dương nói: "Vậy...... Ta đi trước đây, ngày mai lại đến tìm ngươi nói chuyện."
Giọng Tô Cẩm Nhi cực kỳ dịu dàng, cười nói: "Phải rồi, đều đã trễ thế này, công chúa mau về dịch quán đi. Nếu trễ nữa, chỉ sợ vương tử phải lo lắng."
Tô Cẩm Nhi tươi cười, mời công chúa nhỏ nước Thương Dương về dịch quán.
Chỉ là vừa xoay người lại thì đột nhiên cười lạnh một tiếng, tưởng là công chúa nhỏ nước Thương Dương đã đi rồi, lầm bầm lầu bầu nhắc đi nhắc lại, đổi giọng điệu và nói bằng một giọng khó chịu: "Chẳng qua chỉ là công chúa nước rách nát mà xem mình là nhân vật gì lớn à? Nếu không phải bởi vì muốn lợi dụng ngươi thì ai rảnh ở chỗ này dỗ dành ngươi mãi? Khóc lên như cha mẹ chết vậy, có đàn ông bị mù mới nhìn trúng."
Tô Hoài Cẩn nghe xong, thế nhưng một mình ở trong phòng nở nụ cười, bởi vì Tô Cẩm Nhi nói sao mà giống như đang nói ả ta vậy. Tô Cẩm Nhi cũng không nghĩ tới ả ta cũng khóc lên như cha mẹ chết à......
Tô Cẩm Nhi cũng không biết bản thân nói cách ngàn dặm vạn dặm mà Tô Hoài Cẩn nghe thấy, còn một mình nhắc đi nhắc lại.
"Mỗi ngày khóc, đủ phiền chết đi được! Cũng may, lần này chỉ sợ là ngay cả hài cốt của Tô Hoài Cẩn cũng không tìm được! Hừ! Tiện nhân chết tiệt này cũng có ngày hôm nay nhỉ? Cái lão già Tô Chính chưa chết kia còn lệnh người đi tìm, tìm kiếm cũng chỉ còn một bãi thịt nát! Chẳng thể đẹp hơn!"
Ngay sau đó Tô Cẩm Nhi thở dài một hơi, nói: "Đáng thương cho Trường Du ca ca của ta...... Nhưng ả tiện nhân Tô Hoài Cẩn kia đã chết, phủ Thừa tướng chỉ còn lại một người con gái là ta, còn sợ không gả được vào chỗ tốt à?"
Giọng nói tới đây thì bị cắt đứt, bên tai cũng chẳng vang lên tiếng động gì nữa.
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nghĩ thầm, chỉ sợ đáng thương nhất chính là ngươi, chờ mà xem......
Đích nữ Tô Hoài Cẩn của Thừa tướng và Tứ hoàng tử Tiết Trường Du rơi xuống vách núi, Hoàng Thượng tức giận lập tức sai người đi tìm, đồng thời cũng dùng thế lực của hai xưởng tìm kiếm, ngoại trừ tìm kiếm hai người rơi ở vách đá kia ra còn muốn tìm kiếm những tên thích khách, điều tra rõ xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật đến như vậy!
Bởi vì Hoàng Thượng tức giận nên bị bệnh hai ngày, Hoàng Hậu nương nương vì thể hiện bản thân dịu dàng hiền hậu cho nên qua đó kề bên, lúc này mới từ tẩm cung bước ra. Bên kia vừa lúc thấy được Thái Tử Tiết Ngọc chuẩn bị thượng triều.
Hoàng Hậu vội vàng giữ chặt con trai mới nói: "Lúc ta hầu hạ, nghe thấy Hoàng Thượng nói chuyện với Phương Thiên, vẫn mãi chưa tìm được thi thể."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc cười nói: "Mẫu hậu, người gấp cài gì? Vách núi cao như vậy, rơi xuống đấy cũng biến thành thịt nát, cánh tay cẳng chân không chừng bay tứ tung đi nơi nào, cũng tìm kiếm chút thời gian thì sẽ không có biến cố gì đâu."
Hoàng Hậu nghe xong gật đầu mới nói: "Con ta nói phải."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc lại cười một tiếng, như suy tư gì đó mới nói: "Vừa lúc, thật là muốn cái gì thì tới cái đó, cũng không biết là ai đi tìm thích khách thay chúng ta giải quyết mối họa trong lòngTiết Trường Du này!"
Hoàng Hậu cười nói: "Phải, chúng ta nhất định phải thắp hương, cung phụng hắn mới đúng."
Tiết Ngọc Ngọc híp mắt nói: "Hiện giờ Tiết Trường Du chết không toàn thây, thân tín kia của hắn đã bắt đầu như rắn mất đầu, chỉ cần con lại biểu hiện khoan hồng độ lượng một ít, chưa đến mấy ngày là có thể mượn sức tất cả phe phái của hắn. Dù sao Tiết Trường Du cũng đã chết, bọn họ áđặt cược nhầm chỗ cũng là thời điểm cải tà quy chính."
Hoàng Hậu vui vẻ ra mặt, nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Mẹ đã chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, Thục Quý Phi ỷ vào bản thân được cưng chiều luôn thổi gió bên tai Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng trọng dụng con của ả. Hiện giờ Tiết Trường Du chết không toàn thây, ả ta lại không có con nối dõi khác, ta xem ả ta lấy cái gì tranh với ta!"
Hoàng Hậu nói xong lại đột nhiên ưu sầu: "Chỉ là...... Con ta, con bé họ Tô đáng thương phủ Thừa tướng kia, ta thấy cũng là người tốt, không nghĩ tới lại rơi xuống núi, haizz...... Mẹ còn nghĩ chờ mai này tin nó từ hôn qua đi thì kêu con đến phủ Thừa tướng cầu hôn, cũng vừa lúc mượn sức nguyên lão hai triều Tô Chính!"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc không để bụng: "Mẫu hậu không cần lo lắng, dưới bầu trời này người con gái vừa xinh đẹp lại có quyền thế, đâu chỉ có một mình Tô Hoài Cẩn?"
Hoàng Hậu cười nói: "Mẹ chỉ sợ con thương tâm, dù sao thấy con rất để bụng con bé họ Tô kia, con không đặt trong lòng thì mẹ không lo lắng nữa, chỉ là......"
Tiết Ngọc Ngọc nói: "Sao ạ?"
Hoàng Hậu thở dài nói: "Chỉ là con nhóc Bình Nhi đã gặp con bé Họ Tô kia vài lần, thế nhưng lại có quan hệ tốt với nó như vậy kìa? Mấy ngày nay nghe nói đến chuyện Tô Hoài Cẩn rơi xuống núi thì vội vàng chạy đến chỗ ta hỏi thăm rất nhiều lần, nên con cũng khuyên nhủ nó đi."
Tiết Ngọc Ngọc xua tay: "Mẫu thân, con còn tưởng người lo lắng cái gì? Hàm Bình chẳng qua là con nhóc, thật vất vả mới có người chơi với nó, tất nhiên phải thương tâm hai ngày. Chờ qua cơn này, con bé tất nhiên cũng quên thôi, khuyên cái gì nữa?"
Phương Thiên phụng mệnh mang hai xưởng lên núi lục soát, đã qua hai ngày hắn mới đi gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vừa nghe xong suýt nữa lại bị bệnh, hiện giờ lại muốn đến phủ Thừa tướng trước, dù sao rơi xuống vực còn có con gái của Thừa tướng. Phương Thiên cần đến để báo cáo tiến độ lục soát trên núi một tiếng.
Phía sau đi theo mấy thị vệ, còn có mấy nội giám, Phương Thiên bước không chậm, khuôn mặt bình tĩnh, mím chặt khóe miệng, bước nhanh đi về phía trước. Kết quả là nghe một tiếng "Phương Thiên", tựa hồ có người ở sau lưng gọi hắn.
Phương Thiên lập tức ngừng bước quay đầu nhìn lại, thế nhưng là đích nữ của Hoàng Hậu, công chúa Hàm Bình.
Công chúa Hàm Bình xách theo góc áo chạy chậm lại, hai con mắt đỏ ngầu, sưng như là hai quả đào nhỏ, trong ánh mắt đều là tơ máu, chiếc mũi nhỏ cũng hồng hồng tựa như đã khóc thật lâu.
Công chúa Hàm Bình chạy tới, sốt ruột hỏi: "Phương Thiên, tìm được Tô tỷ tỷ cùng Trường Du ca ca chưa?"
Phương Thiên dừng một chút, không lập tức nói chuyện, công chúa Hàm Bình lại nói: "Ta vừa mới đi tẩm cung của phụ hoàng, phụ hoàng ngã bệnh đều không gặp ta, cũng không biết lục soát trên núi có tin tức gì không. Không phải ngươi phụ trách lục soát trên núi sao, rốt cuộc tìm được hay chưa?"
Phương Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trên tay, một cái mâm gỗ phía trên đặt một tấm gỗ phủ vải vàng, tựa như hơi khó xử, vẫn không nói gì cả.
Công chúa Hàm Bình sửng sốt, vội vàng nhìn về phía mâm gỗ, sau đó vươn tay nắm lấy tấm vải vàng.
Phương Thiên nâng tay lên, ngăn động tác của công chúa Hàm Bình lại rồi nói: "Công chúa......"
Chẳng qua công chúa Hàm Bình khăng khăng muốn xem, "ầm!" một tiếng xốc tấm vải vàng kia lên. Trên mâm gỗ có một thanh kiếm gãy phía trên dính một ít vết máu, màu máu lâu đã biến thành màu đen. Đoạn kiếm này nàng ấy liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây là bội kiếm Nhai Tí Hoàng Thượng ban thưởng cho Yến Vương, nghe nói là Long Uyên Thủy rèn mà ra bảo kiếm.
Công chúa Hàm Bình giật mình mở to hai mắt: "Này......"
Phương Thiên đành phải nói: "Nô tài còn chưa tìm được Tô cô nương với Yến Vương, chỉ tìm thấy đoạn kiếm này."
Hàm Bình nghe xong thì lập tức muốn khóc, cặp mắt đỏ hoe cùng nước mắt đầm đỉa, chiếc mũi nhỏ thút thít.
Phương Thiên thở dài, giao mâm gỗ đựng thanh kiếm gãy cho nội giám phía sau, sau đó đi qua lấy một chiếc khăn tay sạch từ trong tay áo ra, hơi cúi xuống nhẹ nhàng lau nước mắt cho công chúa Hàm Bình.
Động tác cực kỳ dịu dàng cẩn thận, dù sao đôi mắt của Hàm Bình đã sưng lên, nếu dụi mạnh thì e là sẽ đau.
Phương Thiên nhẹ giọng: "Công chúa xin hãy bớt buồn, hiện giờ chỉ tìm được đoạn kiếm lại không có tin dữ đến, thật ra cũng coi như là tin tức tốt, không chừng Tô cô nương cùng Yến Vương có thể còn sống, tự đi rồi."
Công chúa Hàm Bình bĩu môi nhìn Phương Thiên, Phương Thiên nói: "Công chúa, mau lau nước mắt, nếu để người khác nhìn thấy thì còn tưởng rằng nô tài ức hiếp công chúa, nhưng thật ra nô tài không phải."
Công chúa Hàm Bình lúc này mới lấy qua tay khăn, tự mình lau nước mắt, khụt khịt nói: "Phương Thiên, nếu ngươi có tin tức thì nhất định phải nói với ta."
Phương Thiên gật đầu: "Vâng, nô tài sao có thể gạt công chúa đây?"
Phương Thiên dỗ dành công chúa Hàm Bình một lúc, rất nhanh đã đi đến phủ Thừa tướng, Tô Chính nghe nói Phương Thiên phụ trách sự vụ lục soát núi tới thì vội vàng ra đón: "Tìm được rồi sao? Tìm được rồi sao?"
Phương Thiên bước vào cửa lớn phủ Thừa tướng, nhíu mày không nói chỉ là phất tay, nội giám phía sau đem mâm gỗ tiến lại đây. Phương Thiên xốc tấm vải vàng lên: "Chưa tìm được Tô cô nương cùng Yến Vương điện hạ, chỉ tìm được đoạn kiếm này."
Tô Chính vừa thấy đã lui về phía sau một bước, một bước không vững lảo đảo thân mình, suýt nữa thì té lăn trên đất......
"Công chúa công chúa công chúa!"
Thị nữ của công chúa nước Thương Dương vội vàng chạy đến phòng Tô Cẩm Nhi, lúc này công chúa nước Thương Dương lại tới tìm Tô Cẩm Nhi khóc, đang lau nước mắt thì thị nữ kia nói: "Công chúa, không xong rồi, Xưởng công Phương Thiên tới, nói là tìm được một đoạn kiếm của Yến Vương điện hạ!"
Công chúa nước Thương Dương lập tức nói: "Vậy Vương gia đâu?"
Thị nữ nói: "Không tìm được! Nô tỳ thấy vẻ mặt của Thừa tướng cùng Xưởng công, chỉ sợ...... Chỉ sợ lành ít dữ nhiều ạ!"
"Cái gì?!"
Công chúa nước Thương Dương thét chói tai, ngay sau đó đột nhiên nằm liệt ở trên ghế, lập tức che mặt lại khóc, phát ra âm thanh "huhu".
Tô Cẩm Nhi nghe thấy thì cặp mắt xoay chuyển, quả nhiên, từ chỗ cao như vậy rơi xuống sao có thể không chết, ngã cũng ngã thành thịt nát, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Tô Cẩm Nhi nghe thấy tin tức thì vui chết đi được, Tô Hoài Cẩn chung quy cũng đấu không lại mình, sau nàycon gái của phủ Thừa tướng chỉ có một mình mình, còn có ai có thể coi thường ta đây?
Trong lòng Tô Cẩm Nhi mừng như điên nhưng trên mặt lại che lấp thần sắc, vội vàng nhỏ hai giọt nước mắt, an ủi công chúa nhỏ nước Thương Dương, khóc lóc kể lể: "Công chúa, ngài ngàn lần đừng thương tâm hại sức khỏe mình, sức khỏe quan trọng! hu hu hu...... Đại tỷ tỷ đáng thương của ta, sao đáng thương như thế! Còn có Yến Vương bệ hạ, trời ơi, tại sao lại như vậy!"
Trong lòng công chúa nước Thương Dương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nàng ta nghe theo chủ ý của Tô Cẩm Nhi cho nên mới tìm nhị vương tử sai đám thích khách tới, nhưng nàng ta không muốn làm ra mạng người mà chỉ muốn thích khách bắt Tô Hoài Cẩn đi, làm ra chuyện tốt với nhị ca mà thôi, sau đó chính mình cũng có thể thuận nước đẩy thuyền làm chuyện tốt với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Chỉ là hiện giờ, chuyện tốt không có một cái, người tình nàng ta tâm tâm niệm niệm lại lành ít dữ nhiều.
Công chúa nước Thương Dương khóc không kềm chế được, một mặt là bởi vì Tiết Trường Du lành ít dữ nhiều, mặt khác cũng là bởi vì sợ hãi. Nếu điều tra ra chuyện này thì khẳng định nàng ta sẽ bị bắt được. Bọn họ ở đây làm nhiệm vụ, nếu ngoại trừ việc này ra thì đó là ăn không hết gói đem đi!
Công chúa nước Thương Dương sợ hãi cực kỳ, khóc lên như "sấm sét ầm ầm", Tô Cẩm Nhi cũng không có cách nào khác, không phát giận, chỉ có thể vội vàng dỗ dành: "Công chúa, công chúa, đừng khóc, quá tổn hại thân thể, ngài phải bảo trọng thân thể nha!"
Các ả đang nói chuyện thì thình lình nghe thấy âm thanh "cốc cốc cốc", tựa như có người gõ cửa.
Thị nữ của công chúa bước tới cửa, "kẽo kẹt " một tiếng kéo cửa ra, vừa muốn mời người vào thì lập tức có một giọng thét chói tai.
"A ——!!!"
Bên trong, công chúa nước Thương Dương còn đang khóc, Tô Cẩm Nhi không kiên nhẫn khuyên giải an ủi mà giật nảy mình.
Tô Cẩm Nhi đứng lên: "Như thế nào? Thấy quỷ? Kêu thành như vậy, ta......"
Ả ta nói từ trong vách, đi ra ngoài vòng ra nội thất, ra bên ngoài vừa thấy thì lập tức một câu mắc kẹt ở cổ họng thiếu chút nữa sặc chết. Ả mở to hai mắt, sắc mặt phảng phất là phai màu, tái nhợt đi, cũng là "A!!!" kêu ra tới.
"Rầm!" một cái, ngồi sụp xuống đất, còn chạm vào miếng gỗ nhỏ bên cạnh.
Có người từ bên ngoài đi vào, một thân váy lụa màu thủy lam, trên mặt là nụ cười bên môi chậm rãi bước vào phòng Tô Cẩm Nhi.
Vậy mà là Tô Hoài Cẩn đã ngã thành thịt nát!
Tô Cẩm Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Tỷ...... Tỷ là người hay quỷ!?"
Tô Hoài Cẩn cong môi cười, ý cười xinh đẹp: "Ta là người hay quỷ, ngươi không rõ ràng lắm sao?"
Phòng ngoài có động tĩnh lớn như vậy nên công chúa nước Thương Dương cũng đứng dậy đi tới, chuẩn bị nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì. Vừa bước ra đã sợ tới mức nàng ta cũng "a!" một tiếng.
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm nhìn lướt qua Tô Cẩm Nhi và công chúa nước Thương Dươngđang hoảng sợ quá mức.
Tô Cẩm Nhi tìm tòi nghiên cứu đánh giá Tô Hoài Cẩn, một chút vết thương cũng chả có.
Đúng rồi, một chút cũng chả có!
Không giống như rơi xuống núi mà là đi ra ngoài du ngoạn một lúc, không chỉ như vậy, cũng không có một chút bệnh tật cùng chật vật nào, quần áo gọn gàng, khí sắc cũng tốt. Mà nhìn quanh, gương mặt như quả đào mật kia tựa như mấy ngày không gặp càng thêm tươi đẹp động lộng người.
Tô Cẩm Nhi sợ tới mức ngừng thở, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tròng mắt xoay chuyển cùng giọng nói lộn xộn. Trong lòng ả xoay chuyển trăm ngàn lần, lúc này giọng điệu đông cứng mới thay đổi.
Tô Cẩm Nhi cũng không từ trên mặt đất bò dậy mà dứt khoát trực tiếp bò qua ôm lấy chân Tô Hoài Cẩn khóc lóc: "Đại tỷ tỷ! Thật là đại tỷ tỷ! Cẩm Nhi nhớ đại tỷ tỷ lắm, đại tỷ tỷ không biết đâu, Cẩm Nhi nghe nói đến chuyện đại tỷ tỷ rơi xuống núi thì gầnnhư là ruột gan đứt từng khúc, hiện giờ đại tỷ tỷ có thể bình an trở về, Cẩm Nhi rất vui, rất vui ạ!"
Tô Hoài Cẩn rũ thấp đôi mắt nhìn Tô Cẩm Nhi dựa vào bên chân, ôm chân mình thì cười nói: "Ngươi vui như thế thì khóc cái gì?"
Tô Cẩm Nhi vội vàng nói: "Cẩm Nhi...... Cẩm Nhi là vui quá mới khóc!"
Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nói: "Vậy à? Ta thấy ngươi không giết được ta bởi vậy thương tâm mới khóc!"
Tô Cẩm Nhi ngẩn ra, sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng suy đi nghĩ lại thì không có khả năng, mọi chuyện đều là do thích khác nước Thương Dương liên hệ mà không có liên quan gì đến bản thân ả ta, Tô Hoài Cẩn sao có thể biết có liên quan đến mình chứ?
Hơn nữa, lúc ấy chỉ có Tô Cẩm Nhi với công chúa nước Thương Dương ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai tiết lộ bí mật.
Tô Cẩm Nhi chớp mắt, cảm thấy Tô Hoài Cẩn đang gạt mình. Ả ta nào biết rằng Tô Hoài Cẩn thực sự biết, bởi vì nàng có hệ thống trên chiếc vòng hồng ngọc, hiện giờ lại mở ra tai thính cấp hai, quả thực chính là không gì mà không biết.
Tô Cẩm Nhi khóc lóc kể lể: "Đại tỷ tỷ, tỷ có thể bình an trở về, Cẩm Nhi...... Cẩm Nhi thật sự rất vui!"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Vậy à? Ta cũng vui."
Nàng nói như vậy, Tô Cẩm Nhi không thể lý giải được thì Tô Hoài Cẩn đã lấy ra một cuộn da dê trực tiếp ném xuống đất, phát ra một tiếng "ầm!" mới cười nói: "Mời công chúa nước Thương Dương xem qua, nhìn một chút xem đây là cái gì?"
Tuy công chúa nước Thương Dương sẽ nói tiếng trung thổ nhưng thật sự không được lưu loát lắm. Nàng ta nhìn huyết thư trên mặt đất thì vội vàng cầm lấy xem, tự nhiên xem được một nửa. Tuy rằng xem không hiểu đầy đủ nhưng ý tứ đa phần đều hiểu, sợ tới mức ra mồ hôi lạnh.
Công chúa nước Thương Dương hét lên một tiếng rồi ném huyết thư xuống, nói: "Không! Không không không...... Nhất định là có hiểu lầm rồi!"
Tô Cẩm Nhi liếc mắt một cái thì lập tức cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng tránh ra khỏi công chúa nước Thương Dương tựa như sợ bị liên lụy.
Công chúa nhỏ nước Thương Dương xua tay: "Không không, là có người vu hãm ta, là vu hãm ta......"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Vu hãm ư?"
Công chúa nước Thương Dương lập tức nói: "Đúng vậy, là vu hãm! Ngươi...... Tô cô nương, ngươi như thế nào nhẫn tâm như vậy, thế nhưng muốn vu hãm ta, Mẫn Nhi từ nhỏ đến lớn ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, sao có thể...... Sao có thể mua thích khách giết ngươi."
Công chúa nước Thương Dương nói xong thì che mặt khóc thút thít, tựa như đang nói thật mà khóc lóc, cảm thấy bản thân ấm ức quá mà thật sự khóc lớn lên.
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Đúng rồi, ta biết ngươi không thừa nhận, ngươi cho rằng chỉ có huyết thư sao? Ngươi nhìn xem đây là cái gì? Còn để ngươi tới chống chế à?"
Công chúa nước Thương Dương ngẩng đầu lên nhìn, trong đầu một tiếng "đùng" giống như thuốc súng nổ mạnh nổ tan tác, lập tức tay chân lạnh lẽo, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Là nút buộc âm dương!
Nút trên thắt lưng bằng ngọc của Nhị vương tử!
Phía trên có khắc một chữ "Dương"......
Công chúa nước Thương Dương phát ra tiếng hít thở "hơ ", sợ tới mức ánh mắt tái nhợt và hơi choáng ngợp, vội vàng đỡ lấy cái bàn bên cạnh mới không đến nỗi té ngã.
Tô Hoài Cẩn nói từ từ: "Ta đã sớm dự đoán được, một bức huyết thư thôi thì công chúa khẳng định sẽ chối đây đẩy, nhưng nút ngọc này, công chúa chắc là nhận ra rồi nhỉ? Muốn tìm người nhận ra xem hay không, nhìn xem có phải đồ của người nước Thương Dương các người không?"
Công chúa nước Thương Dương hoảng sợ, đều đã quên khóc, sợ tới mức ánh mắt đong đưa đang cắn lấy ngón tay mình.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Thật giỏi cho người mà một con kiến cũng không dám giẫm, mua thích khách, khóc như có tang, lại dày công tôi luyện như thế, cũng thật khiến Hoài Cẩn bội phục bội phục!"
Lúc này công chúa nước Thương Dương luống cuống, nàng ta căn bản không có bản lĩnh gì nên hoảng loạn cực kỳ, đột nhiên khóc lóc: "Mẫn nhi...... Mẫn nhi biết sai rồi, Mẫn nhi biết sai rồi! Tô cô nương, ngươi tha ta lúc này đi!"
Nàng ta mới nói xong, Tô Cẩm Nhi nhất thời mồ hôi lạnh rơi đầy đầu!
Như vậy đã nhận tội ư!?
Ngay cả đối phó cũng không à?
Công chúa nước Thương Dương khóc lóc: "Tô cô nương, ngài tâm địa Bồ Tát nên tha thứ cho ta đi! Ta bị ma quỷ ám cũng là lần đầu, cầu ngài tha thứ cho ta đi! Ngươi...... Ngươi không phải cũng không có việc gì sao, êm đẹp, thì...... Thì đại phát từ bi, tha thứ cho ta một lần thôi!"
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: "Ta êm đẹp không có việc gì? Đúng rồi, may mắn ta êm đẹp không có việc gì, cho nên ta cũng không nên so đo với ngươi cái gì."
Nàng vừa nói thế, công chúa nước Thương Dương còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn thật sự tha thứ cho nàng ta, lập tức thở phào nhẹ nhõm mà vỗ ngực mình.
Nào biết Tô Hoài Cẩn còn có lời nói sau, từ từ nói: "Tuy ta không có việc gì, nhưng Yến Vương điện hạ bị trọng thương, tay phải gãy xương, chỉ sợ không tới phiên Hoài Cẩn so đo với ngươi, Vương gia hắn...... À không, dù sao Hoàng Thượng tất nhiên sẽ so đo với ngươi."
Công chúa nước Thương Dương nghe vậy thì sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nói: "Sao... tại sao lại như vậy..."
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Ta chẳng qua là con gái phủ Thừa tướng, nước Thương Dương không đặt ta ở trong mắt cũng chẳng sao, nhưng Vương gia ta là Tứ Hoàng tử Thân Vương cao quý nhất nước Tiết, công chúa, lúc này nước Thương Dương bọn ngươi đúng là ngoan cố!"
Công chúa nước Thương Dương nghe xong, "rầm" một tiếng, thật sự xụi lơ trên mặt đất, "Huhu" khóc thét lên.
Tô Cẩm Nhi sợ tới mức vội vàng lui ra sau một bước, ả nhìn thấy huyết thư không có chuyện đến mình, may mắn mình cũng không lấy tín vật gì ra nhưng công chúa nước Thương Dương vừa nói mấy câu, căn bản không cần tín vật gì làm bằng chứng cả.
Tô Cẩm Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Công chúa! Mất công ta ngày thường gần gũi với người như vậy, còn tưởng rằng người có tâm địa cực kỳ tốt, nào biết...... Nào biết người thế nhưng ác độc như thế! Ta thật sự nhìn lầm người rồi!"
Ả ta nói ra, công chúa nước Thương Dương càng ngốc, dù sao cũng là Tô Cẩm Nhi ra chủ ý, nào biết Tô Cẩm Nhi vậy mà chỉ trích nàng ta?
Công chúa nước Thương Dương lập tức từ trên mặt đất bò dậy, chỉ vào Tô Cẩm Nhi mắng: "Nàng ta! Là nàng ta! Là nàng ta sai khiến ta! Ta căn bản không muốn mua thích khách, là nàng bảo ta mua thích khách bắt ngươi đi, để cùng nhị ca ta gạo nấu thành cơm! Nàng ta nói như vậy thì ta có thể được gả cho Tứ hoàng tử! Là nàng ta!!"
Tô Cẩm Nhi lập tức phủ nhận: "Công chúa, sao ngài có thể ngậm máu phun người như vậy? Không có bằng chứng, sao người có thể vu hãm ta?"
Công chúa nước Thương Dương nóng nảy, nhưng thật sự không có bằng chứng khiến nàng ta tức đến dậm chân. Chỉ chứng Tô Cẩm Nhi nhưng Tô Cẩm Nhi vốn dĩ không nhận, dáng vẻ vàng thật không sợ lửa.
Công chúa nước Thương Dương tựa như bị chọc giận điên, lập tức "A!" một tiếng thét chói tai, trực tiếp lao tới bắt lấy đầu tóc của Tô Cẩm Nhi.
Tô Cẩm Nhi tru lên một tiếng, ả ta không nghĩ đến công chúa nũng nịu thế nhưng muốn đánh nhau, xông tới trực tiếp nắm lấy tóc mình.
Tô Cẩm Nhi bị dùng sức nắm tóc, trên đỉnh đầu vốn đã trọc, còn chưa kịp mọc dài ra, ả mang một món trang sức trên đầu thật lớn. Trang sức bằng vàng bị công chúa túm một phát, "xoảng!!" một tiếng rơi xuống đất, lập tức bể nát.
Tô Cẩm Nhi kêu thảm thiết một tiếng, hai người "bịch bịch", đánh vào nhau kêu to hét lớn, xé rách xiêm y nhau cùng tóc, lại đánh lại cào, thế nhưng còn cắn.
"Ngươi dám cắn ta?!"
"Ngươi cái đồ xấu xí! Đầu trọc!"
"Ngươi mắng ta! Ngươi cái ả tiện nhân phiên bang!"
"Là ngươi sai khiến ta mua thích khách! Đều là ngươi sai!"
"Ngươi ngậm máu phun người! Ta căn bản không có!"
Tô Hoài Cẩn vội vàng lui hai bước, để tránh hai người đàn bà đanh đá kia đánh nhau trúng người vô tội.
Sau một hồi hỗn loạn, hai người đó đã đánh nhau lung tung ben. Tô Cẩm Nhi trước đó vốn bị phá tướng, chẳng qua dùng tóc chống đỡ, hiện tại thì tốt rồi, tóc không chỉ trọc một mảng mà tay công chúa nước Thương Dương nhanh nhẹn dùng sức túm tóc Tô Cẩm Nhi, trên mặt đất lập tức rớt vài nhúm, một chút cũng không khoa trương......
Hai người đánh nhau, "rầm!!!" một tiếng, trực tiếp phá hư cửa phòng.
Trong nháy mắt, Tô Cẩm Nhi và công chúa nước Thương Dương nhất trí hét lên "A ——!!", hận không thể phá banh nóc nhà.
Ngoài cửa phòng, có một quái vật khổng lồ màu xám ngồi xổm trên ngạch cửa, hình thể giống như một con ngựa con, đôi mắt sáng, lưng cong, lộ răng nanh chảy nước miếng.
Một con sói!
Một con sói xám thật lớn!
Sau tiếng thét chói tai của hai người, con sói hung ác hé miệng, rít lên và gầm lên.
Tô Cẩm Nhi cùng công chúa nước Thương Dương sợ tới mức trợn trắng mắt, suýt nữa ngất xỉu rồi.
Tô Hoài Cẩn lúc này còn không nhanh không chậm đi tới, cười nói: "Bánh bao thịt, không thể ăn, cẩn thận bị tiêu chảy."
Sói xám ngồi xổm bên ngoài quả nhiên chính là bánh bao thịt. Bánh bao thịt nghe xong thì đáng thương vô cùng, còn liêm liếm hàm răng bén nhọn của mình, dáng vẻ rất thèm thuồng nhưng cực kỳ nghe lời, không cho ăn thật sự không ăn.
Tô Hoài Cẩn lại cười nói: "Nên nói Hoài Cẩn đều đã nói, nói vậy đã rất rõ ràng, còn lại phải làm phiền Yến Vương điện hạ cùng Xưởng Công đại nhân nhé?"
Nàng nói xong, Tô Cẩm Nhi cùng công chúa nước Thương Dương mới chú ý tới ngoài cửa không chỉ có một con sói xám. Phương Thiên với Tiết Trường Du thình lình đứng ở bên ngoài, nhìn trò hay một hồi.
Tô Cẩm Nhi và công chúa nước Thương Dương vừa thấy, mới vừa rồi còn đánh đến vỡ đầu chảy máu, trong nháy mắt lại là vẻ mặt tro tàn, một chữ đều không nói ra được.
Tay phải Tiết Trường Du đang băng bó bằng vải, dù sao cũng gãy xương rất nghiêm trọng, nhưng cũng không ngăn cản uy nghiêm của hắn, lập tức cười lạnh một tiếng: "Mang đi!"
"Dạ!"
Bọn thị vệ phía sau không dám chậm trễ nên lập tức xông lên bắt người.
Tô Cẩm Nhi với công chúa nước Thương Dương thét chói tai, hô to, nhất thời phủ Thừa tướng loạn thành một nồi cháo.
"Oan uổng! Oan uổng quá! Là Tô Cẩm Nhi sai khiến ta làm như vậy!"
"Ngươi nói bậy! Ngươi vu hãm ta! Là ngươi ngậm máu phun người!"
"Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử! Chàng hãy tha thứ cho Mẫn Nhi đi!"
"Cứu mạng! Ta cũng chưa làm cái gì, buông ta ra, buông ta ra!"
Tô Chính nghe thấy động tĩnh, lúc chạy tới đã nhìn thấy một màn như vậy, thị vệ đang bắt người, hai tiểu thư khuê các ngày thường hiện giờ đánh đến nỗi như chim cút rụng lông.
Không chỉ như vậy, hói đầu hói đầu, hủy dung hủy dung, trên mũi má cùng trán đều là máu tựa như mèo bị bắt được. Nút thắt trên xiêm y cũng rớt, váy xé rách, hận không thể lộ hàng ra!
Tô Chính hoảng sợ nói: "Này...... Này......"
Tô Hoài Cẩn lập tức ngăn Tô Chính lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cha, Tô Cẩm Nhi và nước Thương Dương nội ứng ngoại hợp, muốn mưu hại Tứ hoàng tử. Tội danh này nếu thật sự để ở trên đầu nhà họ Tô chúng ta, ăn không hết còn phải gói lại. Hiện giờ Tứ hoàng tử cùng Xưởng Công còn chưa trách tội, cha càng không thể làm căng."
Tô Chính nghe xong thì lập tức ngậm miệng, không dám nói lời nào nữa.
Tô Hoài Cẩn biết, dùng cái gì khuyên bảo Tô Chính cũng chưa dùng mà chỉ có dùng thanh danh nhà họ Tô tới khuyên, bởi vì ở trong mắt Tô Chính thì địa vị nhà họ Tô cùng vị trí Thừa tướng là quan trọng nhất.
Tô Hoài Cẩn quay đầu nói với Tiết Trường Du cùng Phương Thiên: "Làm phiền hai vị."
Hai người chắp tay với Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du nói: "Nàng một đường ngựa xe mệt nhọc, mau nghỉ tạm chút đi, còn lại không cần nhọc lòng."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, Yến Vương lần này bị trọng thương, cánh tay có thể tốt lên hay không cũng là một chuyện. Tô Hoài Cẩn không cần lo lắng cái gì, đều có Tiết Trường Du đóng vai ác rồi.
Tô Hoài Cẩn lập tức bỏ qua một bên hai "người đàn bà đanh đá"kêu trời khóc đất mà thong thả ung dung vào phòng mình.
Lục Y cũng nghe thấy động tĩnh, một đường chạy như bay nghênh đón, vừa lúc ở cửa sân gặp được Tô Hoài Cẩn, nàng ấy mở to hai mắt khiếp sợ: "Tiểu thư?!"
Lục Y vừa nói vừa bay nhanh tới, cũng bất chấp lễ nghĩa, vội vàng bắt lấy tay Tô Hoài Cẩn, tả nhìn trái nhìn phải nói với giọng ngàn lần vui sướng: "Tiểu thư! Thật là người rồi! Hu hu người không có việc gì, thật sự là quá tốt, nhưng hù chết Lục Y......"
Lục Y nói, nước mắt ngăn không được thiếu chút nữa khóc thét lên, giơ tay đi lau mặt, kết quả "a......" một tiếng.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Lục Y cũng cực kỳ vui mừng, dù sao lúc ấy nàng rơi xuống núi cũng không biết Lục Y sau đó ra sao, tuy khi đó thị vệ rất nhiều, thích khách không chiếm thượng phong, theo lý mà nói thì Lục Y hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng ai có thể đoán trước đây?
Hiện giờ nhìn thấy Lục Y không có việc gì, rốt cuộc nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn kỹ còn chưa kịp vui đã nhăn mày lại.
Tô Hoài Cẩn giơ tay nâng cằm Lục Y lên, lệnh nàng ấy ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn vào gương mặt của Lục Y.
Má trái Lục Y đỏ một mảng, mơ hồ còn có dấu năm ngón tay sưng đỏ lên, bằng không mới vừa rồi lau nước mắt sao đau thở dốc như thế.
Tô Hoài Cẩn lập tức trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này? Có người đánh em?"
Lục Y bị nàng hỏi, khóc càng ghê gớm hơn, cực kỳ ấm ức: "Còn không phải Tô Cẩm Nhi kia sao?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Lục Y uất ức: "Tiểu thư người cũng không biết đâu, người xảy ra chuyện mấy ngày này, Tô Cẩm Nhi hận không thể có thể bay lên đầu làm phượng hoàng, vẫn luôn khuyến khích lão gia làm tang sự cho người, thật sự xem mình trở thành đích nữ phủ Thừa tướng, nơi nơi sai bảo người, còn chạy tới khuê phòng tiểu thư chọn trang sức."
Tô Cẩm Nhi cho rằng Tô Hoài Cẩn lúc này thật sự chết chắc rồi, cho nên chẳng hề sợ hãi. Tô Chính hai ngày này rất bận do phối hợp với Phương Thiên tìm người, bởi vậy không thường xuyên ở nhà nên Tô Cẩm Nhi bắt đầu xưng Vương.
Tô Cẩm Nhi mang theo nha hoàn chạy tới khuê phòng của Tô Hoài Cẩn như là dạo chợ, lấy trang sức Tô Hoài Cẩn lên nhìn thích thì tùy tiện lấy.
Lục Y nói: "Tô Cẩm Nhi đó quá vô pháp vô thiên, trong miệng còn nói đây là chuẩn bị cho tiểu thư...... làm tang sự cho người, sửa sang lại di vật! Lục Y lúc ấy tức quá nên nói nàng ta vài câu, sau đó...... Sau đó......"
Lục Y nói, nước mắt lại rơi xuống như mưa rồi nói tiếp: "Sau đó Tô Cẩm Nhi sai bà tử của nàng ta vả miệng Lục Y, tiểu thư, người đã trở lại, nếu không trở lại......"
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thấy thì lập tức giận dữ, Tô Cẩm Nhi trong khoảng thời gian này thật sự kiêu ngạo, quả thực muốn mở phường nhuộm rồi.
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng mới nói: "Đi, đi theo ta."
Lục Y vội vàng lau nước mắt mình và nói với giọng kinh ngạc: "Tiểu thư, đi nơi nào ạ? Người vừa trở về, mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi ạ."
Tô Hoài Cẩn lại giữ chặt Lục Y, nói: "Đi theo ta là được."
Lục Y không lay chuyển được đành phải đi theo Tô Hoài Cẩn đi về phía trước, hai người ra sân đi về cửa chính. Chưa đi đến cổng lớn, vừa mới lướt qua sảnh ngoài đã nhìn thấy được đám người Tiết Trường Du cùng Phương Thiên.
Tiết Trường Du và Phương Thiên áp giải nghi phạm, cũng chính là Tô Cẩm Nhi với công chúa nước Thương Dương chuẩn bị hồi cung phục mệnh. Lúc này lại nhìn thấyTô Hoài Cẩn đi ra.
Tô Chính cũng ở đó thì kinh ngạc: "Con gái, sao?"
Tô Hoài Cẩn cười nói vớiTô Chính: "Cha, không có gì, chỉ là có một số việc cần nói mà thôi."
Nàng nói xong thì đi qua chỗ Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn tìm mình có việc, lập tức trong lòng hạnh phúc. Dù sao có Phương Thiên ở đây, Tiết Trường Du còn tưởng rằng chính mình lại phải ghen tuông. Trước đó Tiết Trường Du với Phương Thiên nói chuyện ăn ý, vừa cười vừa nói.
Hiện giờ Tô Hoài Cẩn bay thẳng đến chỗ Tiết Trường Du, thật đừng nói, trong lòng Tiết Trường Du lập tức có một loại, đột nhiên sinh ra...... cảm giác tự hào.
Chẳng lẽ?
Cẩn Nhi muốn nói "việc riêng" gì với mình hay sao nhỉ?
Ngay lúc trong lòng Tiết Trường Du xoay đi xoay lại trăm lần, thấp thỏm bất an, tựa như chú nai nhỏ chạy loạn......
Tô Hoài Cẩn đi tới cung kính hành lễ với Tiết Trường Du, ngay sau đó nói: "Vương gia, Hoài Cẩn còn có hai câu muốn nói với nghi phạm Tô Cẩm Nhi chẳng biết có được không?"
Tiết Trường Du: "......"
Tiết Trường Du sửng sốt, lập tức hiểu, giống như mình hơi tự mình đa tình.
Lập tức ho khan một tiếng, che dấu xấu hổ của bản thân rồi cười nói: "Tự nhiên, xin cứ tự nhiên."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, ngay sau đó xoay người lại nhìn về phía Tô Cẩm Nhi.
Bây giờ Tô Cẩm Nhi chật vật cực kỳ, xiêm y hư hận không thể lộ ra mạt ngực, váy bị xé rách giống như khất cái, trên mặt còn đang đổ máu, đỉnh đầu không chỉ trọc một nhúm mà còn loang lổ giống như mắc một chứng bệnh lạ vậy.
Lục Y trước đó còn cảm thấy Tô Cẩm Nhi kiêu ngạo ương ngạnh, kết quả bây giờ mới thấy ả ta thì hoảng sợ suýt nữa không nhận ra.
Tô Cẩm Nhi cho rằng Tô Hoài Cẩn cầu tình cho mình, vội vàng khóc lóc: "Đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ! Muội oan uổng! Tỷ phải tin Cẩm Nhi! Cẩm Nhi sao có thể hại đại tỷ tỷ như thế! Đều là tặc tử nước Thương Dương, bọn họ muốn ly gián tình cảm giữa tỷ muội chúng ta!"
Tô Hoài Cẩn không nói gì, chỉ là hơi hơi mỉm cười, sau đó chậm rãi đi qua đó.
"Đinh ——"
【 hệ thống: Uy nghi cấp ba, có hiệu lực 】
Mọi người cũng không biết như thế nào, ngay cả Tô Cẩm Nhi cũng vậy, không biết như thế nào, chỉ cảm thấy Tô Hoài Cẩn cười rõ ràng dịu dàng xinh đẹp còn ra tay hào phóng. Nhưng mà như vậy nhìn lên lại có một loại khiến sau lưng người ta khẩn trương, sống lưng lạnh cả người, da đầu tê dại, đầu gối bị cảm giác uy nghiêm không lý do mà run lên.
Mà nói trắng ra, Tô Hoài Cẩn chẳng qua mới mười sáu tuổi, đúng là cô gái nhỏ tuổi thanh xuân, tuổi không lớn, chưa từng trải nghiệm và kiến thức không nhiều lắm, lại không lý do khiến người ta sợ hãi như thế.
Mọi người đều âm thầm e ngại, ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả chuyện Tô Cẩm Nhi xin tha cũng cứng ở trong họng.
Ánh mắt Tô Hoài Cẩn thản nhiên nhìn Tô Cẩm Nhi, cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nói: "Lục Y."
"Dạ, tiểu thư."
Lục Y nhanh chóng vâng lời, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, chờ đợi Tô Hoài Cẩn dặn dò.
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Em lại đây, đứng ở nơi này."
Tô Hoài Cẩn chỉ vào bên cạnh mình, cũng chính là trước mặt Tô Cẩm Nhi. Lục Y nhanh chóng cúi đầu khoanh tay đi qua đó. Trong tình huống bình thường, nha hoàn cũng không thể sóng vai đứng cùng tiểu thư, chẳng qua Tô Hoài Cẩn đã phát lệnh, Lục Y cũng thấy cực kỳ uy nghiêm, bởi vậy không dám nghi ngờ mà vội vàng đi tới, cực kỳ nghe lời.
Tô Hoài Cẩn nhìn chăm chú vào vẻ mặt "đau khổ đáng thương" của Tô Cẩm Nhi, giọng điệu rất bình thàn, lại nói năng có khí phách, cười nói: "Lục Y, vả miệng ả cho ta, ngày trước ả đánh em ra sao, em phải đánh ả gấp đôi."
Nàng mới nói ra, mọi người đều lập tức sửng sốt.
Công chúa nước Thương Dương ở một bên nhìn, sợ tới mức vội vàng rụt cổ lại, cuộn tròn người, sau đó chà xát, sợ mình lại bị tát.
Còn Tô Chính cũng sợ hãi, ngày thường tuy rằng đích nữ "bướng bỉnh" một ít, nhưng còn chưa tát người trước mặt mọi người, hiện giờ làm trò trước Yến Vương, trước Xưởng công hai xưởng, vậy mà muốn cho nha hoàn tát, chuyện này......
Tô Chính muốn ngăn trở, sợ ném đi mặt mũi nhà họ Tô, chỉ là câu ngăn trở tới bên miệng lại làm sao cũng nói không nên lời, luôn cảm thấy con nhà mình uy nghi, e là còn khiến người ta phát khiếp hơn đương kim hoàng thượng, nhất định là ảo giác rồi.
Tiết Trường Du cũng hơi giật mình, nếu là đời trước thì Tô Hoài Cẩn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng đời này......
Tiết Trường Du luôn cảm thấy Cẩn Nhi tựa như trở nên càng sảng khoái hơn một ít, có lẽ đây là theo như lời Tô Hoài Cẩn năm đó—— bẻ gãy bản tính.
Tô Hoài Cẩn vì làm một Vương phi đủ tư cách, một Thái Tử Phi đủ tư cách, một Hoàng Quý Phi đủ tư cách mà bẻ gãy bản tính mình quá nhiều, đều là do đời trước Tiết Trường Du nhìn không ra, mà hiện giờ hắn đều thấy được.
Tiết Trường Du tưởng tượng đến đây, không lý do mà còn vui lên, thì ra dáng vẻ chân chính của Cẩn Nhi là như thế này, quả nhiên thấy thế nào cũng tốt, hơn nữa càng nhìn càng thích.
Vì thế trường hợp này có hơi quỷ dị, Tô Hoài Cẩn muốn vả miệng, Yến Vương cũng không ngăn cản, ngược lại còn cười tủm tỉm, vẻ mặt cưng chiều si mê nhìn Tô Hoài Cẩn muốn vả miệng người khác......
Lục Y hoảng sợ nhưng Tô Hoài Cẩn nói rõ ràng, trong lòng Lục Y cũng có lửa giận, có tiểu thư chống lưng cho mình, Lục Y đã sớm muốn đánh Tô Cẩm Nhi thật mạnh.
Lục Y lập tức nhấc tay lên, Tô Cẩm Nhi kêu to: "Ngươi!! Ngươi dám đánh ta! Ta là nhị tiểu thư nhà họ Tô! Buông ta ra! Buông ta ra!"
Tô Cẩm Nhi dùng sức giãy giụa, đá chân khiến bọn thị vệ áp giải phía sau ả ta lắp bắp kinh hãi, suýt nữa không đè nổi, nào biết Tô Cẩm Nhi đột nhiên giống như phát điên.
Ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng gào, bánh bao thịt đột nhiên lao ra ở phía xéo kia. Nó mới vừa vào phủ Thừa tướng, tựa như đang nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, mới vừa trốn đi cũng không biết chạy tới nơi nào, hiện tại một đầu đất, một đầu lá khô chạy trốn trở về.
Nhưng không cản trở uy nghiêm của bánh bao thịt!
Bánh bao thịt nhe răng, dáng vẻ hung ác, muốn chạy về phía Tô Cẩm Nhi sủa như điên hai tiếng, Tô Cẩm Nhi sợ tới mức "A ——" một tiếng kêu to.
Tô Hoài Cẩn còn cười cười, nói: "Đúng rồi, bánh bao thịt con ở chỗ này săn,nếu có người không thành thật, không cần lưu tình, coi như hôm nay cho con ăn mặn."
Bánh bao thịt tựa như nghe hiểu, còn lắc lắc cái đuôi với Tô Hoài Cẩn.
Lục Y đột nhiên thấy một con sói xám lao tới, sợ tới mức muốn chết, thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Nhưng con sói xám kia vậy mà cực kỳ có linh tính, hơn nữa tiểu thư nói gì nghe nấy còn sẽ vẫy đuôi, Lục Y quả thực một mặt sợ hãi, một mặt kinh ngạc.
Tô Hoài Cẩn nói với Lục Y: "Lục Y, động thủ đi."
Lục Y lập tức tự tin, giơ tay lên "chát chát!" hai tiếng, cuối cùng khai cung, mạnh mẽ tát Tô Cẩm Nhi hai bạt tay.
Lục Y đánh xong, chỉ cảm thấy tay đau cực kỳ, trong lòng bàn tay đau nhức, lòng bàn tay hận không thể sưng lên nên vội vàng lắc lắc tay.
Tô Cẩm Nhi rợn tóc gáy, ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể.
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới cười cười, híp mắt nói: "Nếu có người ức hiếp đến trước mặt ta thì Hoài Cẩn nhất định trả lại gấp đôi."
Tô Cẩm Nhi sợ tới mức co rụt lại, sợ hãi cực kỳ, cũng không dám nhiều lời một chữ.
Tô Hoài Cẩn lại cười một tiếng, tựa hồ nhớ tới cái gì rồi nói: "Đúng rồi, ta suýt nữa đã quên, sau này sợ là ngươi cũng không có cơ hội này."
Tô Hoài Cẩn nói xong thì ra hiệu với Lục Y, sau đó hành lễ với Tiết Trường Du cùng Phương Thiên, thong thả ung dung rời đi.
Tiết Trường Du ho khan một tiếng, coi như làm bộ không phát hiện mới vừa rồi đã xảy ra cái gì, thản nhiên nói: "Đưa nghi phạm đi."
Bọn thị vệ lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng, một đám kinh ngạc lại không dám nói cái gì, vội vàng hành động áp giải hai nghi phạm ra bên ngoài.
Phương Thiên lúc này cười cười, nhướng mày nói: "Tô cô nương quả nhiên không giống người thường, trong kinh thành này e là không có cô nương thứ hai có thể có bản tính như vậy."
Tiết Trường Du ra khỏi cửa phủ Thừa tướng, dứt khoát nhanh nhẹn xoay người lên ngựa. Nghe Phương Thiên nói xong thì quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt kia tựa như hơi chút không tốt.
Phương Thiên cười, lại nói: "Yến Vương điện hạ có mắt nhìn tốt, trách không được vẫn luôn nhớ mãi không quên Tô cô nương, quả nhiên là mỹ đức, duyên trời tác hợp."
Phương Thiên này nịnh nọt, gãi đúng chỗ ngứa, quả thực không nghiêng không lệch. Ánh mắt Tiết Trường Du mới vừa rồi còn không tốt thì lúc này khóe miệng đã có chút ý cười.
Vậy mà vẫn cứ mím chặt khóe miệng, thản nhiên nói: "Đi."