Tô Chính hít hà một hơi, sợ tới mức mở to hai mắt, trừng đôi mắt tròn xoe hệt như là ông ta đã nhìn thấy thứ gì khó tin.
Tô Chính vội vàng lui hai bước, chiếc hộp trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Theo tiếng bước chân, đám người nối đuôi nhau bước vào. Cầm đầu chính là đương kim thánh thượng Đại Tiết Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng theo sát bên cạnh. Không chỉ như vậy phía sau hai người còn đi theo mười mấy tên binh lính. Những binh lính đó tay cầm binh khí, còn áp giải một “phạm nhân”.
Phạm nhân nọ hoảng sợ lúng túng bị vặn đưa về trước, trong miệng hét to: “Vì…… Vì sao bắt ta? Buông, buông ta ra! Buông ta ra……”
Tô Chính bình tĩnh nhìn sang, phạm nhân nọ sao mà quen mắt thế, chẳng phải là Lục Hoàng Tử nước Hình ngồi chung xe ngựa với mình đi tới sao?!
Tô Chính sợ hãi càng liên tục lui về phía sau, Tô Hoài Cẩn lập tức tiến lên rồi lạnh mặt nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài tới đây làm gì? Tặng lễ à?”
Tô Hoài Cẩn bước về phía trước, Tô Chính liên tiếp lui về phía sau, đã lui về sảnh chính. Ông ta thấy Tô Hoài Cẩn muốn cướp chiếc hộp trong lồng ngực mình thì vội vàng rụt hộp lại rồi ôm chặt vào trong ngực: “Kia…… Cái kia, thần là tới tìm Lữ…… Lữ đại nhân.”
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: “Lữ Ngạn hôm nay trực ban ở trong cung, thân là Thừa tướng đại nhân đứng đầu mọi quan lại, ngài có thể không biết sao?”
“Không! Ta thật sự…… Ta thật sự không biết……”
Tô Chính vội vàng lắc đầu phủ nhận, Tô Hoài Cẩn nói: “Trong chiếc hộp này là cái gì?”
Tô Chính lại lui một bước, đã đụng vào chiếc ghế dựa trong đại sảnh nên không thể lui nữa mà run rẩy nói: “Này…… Đây là…… Là……”
Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Chuyện tới bây giờ còn không nói thật à!?”
Tô Chính sợ tới mức giật mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, đầu đã đầy mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, giọng nói thì run rẩy cả một buổi cũng không tìm thấy giọng của mình.
Tiết Trường Du thì một bước xông lên cướp lấy, Tô Chính hét to một tiếng: “Không!”
Nhưng động tác của ông ta nào có nhanh bằng Tiết Trường Du, chiếc hộp trong tay đã không thấy tăm hơi đâu, ngay lập tức bị Tiết Trường Du đoạt mất.
Tô Chính sợ hãi liên tục thở phì phò, không ngừng run rẩy hệt như là bệnh tình nguy kịch.
Tiết Trường Du đoạt lấy hộp rồi mở ra với một tiếng “cạch!”.
Tô Chính hít hà một hơi, Lục Hoàng Tử nước Hình bị áp giải lại là vẻ mặt tuyệt vọng.
Chiếc hộp vừa được mở ra đã nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng, bên trong vậy mà thật sự là tiểu công chúa.
Tiểu công chúa cuộn tròn trong chiếc hộp, còn chưa đến một tuổi, trông có vẻ đờ đẫn không tỉnh táo cho lắm, đôi mắt mở ra một chút rồi lại sớm nhắm lại, khóc đáng thương vô cùng. Ngay cả khóc thút thít cũng chẳng còn sức để mà khóc nữa.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn thắt lại, vội vàng ôm con gái ra khỏi hộp, Tiết Trường Du sốt ruột: “Lữ Ngạn!”
Lữ Ngạn vội vàng chạy tới kiểm tra sơ qua cho tiểu công chúa rồi nói: “Mạch tượng hơi suy yếu, hẳn là cho tiểu công chúa ăn thứ gì rồi, thuốc còn chưa hết tác dụng.”
Tiết Trường Du vừa nghe thế thì lập tức giận không thể át, một tiếng ” rầm” vang lớn, trực tiếp nện chiếc hộp ở bên chân Tô Chính.
Tô Chính sợ hãi hét to một tiếng “A!”, ngay sau đó “rầm!” quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng…… Tha mạng ….. tha mạng…… Này…… Đây đều là chủ ý của Lục Hoàng Tử nước Hình!”
“Ngươi nói cái gì!?”
Lục Hoàng Tử nước Hình nhất thời rống to lên rồi giãy giụa nói: “Sao lại là chủ ý của ta?! Rõ ràng là chủ ý của ngươi!”
Tô Chính run rẩy chỉ vào Lục Hoàng Tử nước Hình: “Là…… Là ngươi xúi giục ta! Là chủ ý của ngươi! Hoàng Thượng! Nương nương, con gái à, sao cha có thể gây bất lợi với cháu ngoại, cha cũng không muốn, cha là bị buộc bất đắc dĩ……”
Tiểu công chúa tỉnh lại một chút, có thể nghe được tiếng động, tựa như hơi sợ hãi mà cuộn tròn lại cố hết sức bắt lấy áo của Tô Hoài Cẩn, nức nở trong cổ họng đáng thương vô cùng.
Tô Hoài Cẩn nhìn bộ dạng sợ hãi của tiểu công chúa thì trong lòng như thắt lại, vội vàng ôm chặt người vào trong ngực mà dỗ dành: “Ngoan, không có việc gì, ngủ đi con.”
Tiết Trường Du rất tức giận, nghe thấy Tô Chính liên tiếp ngụy biện thì càng giận sôi máu: “Cháu ngoại? Ông còn biết bản thân có một đứa cháu gái à?!”
Tiết Trường Du nói xong thì cười lạnh một tiếng, lại nói: “Người đâu, bắt lấy Tô Chính.”
Kỳ lão cửu nghe được mệnh lệnh thì lập tức lại đây, Tô Chính lại đột nhiên đứng dậy từ ghế dựa, trốn ở phía sau ghế rồi gào to: “Không!! Đừng tới đây……”
Tiết Trường Du nói: “Tô Chính, ông muốn kháng chỉ sao?”
Tô Chính run rẩy nói: “Không, không không không! Ta là Thừa tướng ba triều, ta…… Con trai ta là binh mã Đại nguyên soái, con gái của ta là đương kim Hoàng Hậu nương nương. Con gái của ta còn sinh hạ Hoàng trưởng tử! Không không…… Hoàng Thượng, ngài nhìn công lao được tích trước đó của lão thần đi ạ, nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, tha thứ cho lão thần một lần đi ạ! Hơn nữa, cũng không phải lão thần sai, là…… Là Lữ Ngạn sai!!”
Tô Hoài Cẩn ôm con gái nhẹ nhàng dỗ dành, bởi vì sợ dọa tới con gái cho nên nói chuyện không lớn tiếng nhưng giọng nói vô cùng có uy nghiêm: “Trước đó là Lục Hoàng Tử nước Hình sai, hiện giờ lại là Lữ Ngạn sai, ở trong mắt cha, người khác vĩnh viễn sai nhiều như vậy sao?”
Tô Chính lập tức nói: “Chính là…… Chính là Lữ Ngạn sai! Lữ Ngạn là hoàng trưởng tôn trước của nước Hình! Vẫn luôn xum xoe ở trước mặt hoàng thượng, cho rằng ta không biết đó à? Chính là muốn nương binh lực của Đại Tiết chúng ta để đánh về nước Hình trở lại vị trí cũ! Cho rằng ta không biết sao? Hay cho một tên Lữ Ngạn, âm hiểm xảo trá, bụng dạ khó lường! Ta là Thừa tướng Đại Tiết dĩ nhiên không thể để người âm hiểm như vậy, làm hỏng triều cương của ta! Nhưng…… Nhưng Hoàng Thượng coi trọng Lữ Ngạn như vậy, hoàn toàn không chịu nghe lão thần khuyên, cho nên…… Cho nên lão thần mới ra hạ sách này.”
Tiết Trường Du nói: “Ồ? Nói như vậy, Thừa tướng chẳng những không có tội ngược lại có công?”
Tô Chính kích động nói: “Còn không phải sao!? Lão thần…… Lão thần ra hạ sách này cũng là muốn diệt trừ nịnh thần bên cạnh Hoàng Thượng mà thôi, lúc này mới…… Lúc này mới mượn tiểu công chúa một chút…… Hoàng Thượng, nương nương, tiểu công chúa là cháu ngoại của lão thần, làm sao lão thần lại hại tiểu công chúa được, chỉ…… Chẳng qua cho chút thuốc mê, cũng không có xuống tay tàn nhẫn……”
Tô Chính nói tới đây thì tròng mắt của Tiết Trường Du đều đỏ ngầu, vỗ lên bàn một cái rầm, suýt nữa đã đánh nát cái bàn trà
Tiết Trường Du lạnh giọng quát: “Không ra tay tàn nhẫn sao?! Con gái của trẫm, cháu ngoại của ông hiện giờ còn chưa đầy một tuổi mà ông đã giấu nó trong hộp, còn đánh thuốc mê. Ônh có biết đối với một đứa trẻ mà nói, nếu liều thuốc mê của ông nhiều thêm một chút thì rất có thể khiến nó không bao giờ tỉnh lại hay không!?”
Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du nổi giận thì ôm chặt con gái vì lo con gái hoảng sợ, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tô Chính xua tay: “Không không không, sẽ không, lão thần…… Lão thần sao có thể hại công chúa ạ? Không…… Đều là Lữ Ngạn sai! Đều là Lục Hoàng Tử nước Hình sai, lão thần…… Lão thần chỉ là nhất thời hồ đồ!”
Tiết Trường Du đã không muốn nói nữa nên phất tay với giọng nói khàn khàn: “Tô Chính ý đồ mưu hại công chúa, bắt cả người lẫn tang vật, cách đi chức Thừa tướng……”
Hắn dứt lời thì nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, trong lòng nhịn rồi lại nhịn, giọng nói cũng càng thêm khàn hơn: “Ngại với tuổi tác Tô Chính đã cao, tạm thời giam lỏng ở Tô phủ. Kỳ Bái khanh phụ trách trọng binh trông coi, không có ý chỉ của trẫm, ai cũng không được tới gần nửa bước!”
“Dạ, ti tướng lãnh mệnh!”
Tô Chính vừa nghe thế thì nhất thời sốt ruột, “rầm” quỳ xuống liên tục dập đầu nói với Tô Hoài Cẩn: “Con gái! Con gái cứu cha, cứu cha đi…… Sao cha có thể thương tổn cháu ngoại của mình được? Thật sự sẽ không, cha chỉ là…… Chỉ là kế sách tạm thời.”
Tô Hoài Cẩn không nói gì, nàng biết Tiết Trường Du hạ lệnh giam lỏng Tô Chính ở trong phủ đã là khoan hồng độ lượng lớn nhất, hơn nữa này vẫn xem ở mặt mũi mình. Nếu Tô Chính không phải cha ruột của mình thì rất có thể đã sớm bị Tiết Trường Du băm một nhát cũng nói không chừng.
Nếu bản tính của Tiết Trường Du vẫn như kiếp trước thì phỏng chừng cũng sẽ không giữ lại một mạng cho Tô Chính, trực tiếp cho vào lao ngục rồi nói sau, càng đừng nói là cái gì mà giam lỏng ở trong phủ.
Tô Hoài Cẩn rõ ràng rồi, bởi vậy một câu cũng chưa nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Chính quỳ dưới đất dập đầu với mình.
Tô Chính khóc lớn, rất nhanh đã bị binh lính của Kỳ lão cửu vây quanh, vẫn cứ đang không ngừng giãy giụa rồi gào to: “Buông ta ra! Ta chính là Thừa tướng! Ta là Thừa tướng tam triều! Ta bắt đầu từ thời Hoàng gia gia của Hoàng Thượng chính là Thừa tướng! Ai dám đụng đến ta! Ai dám đụng đến ta!? Ta là Thừa tướng! Con trai của ta là binh mã đại nguyên soái còn con gái của ta là Hoàng Hậu! Cháu ngoại của ta là Hoàng trưởng tử! Ai…… Ai cũng không thể đụng đến ta!!”
Binh lính đỡ lấy Tô Chính, Tô Chính lại la lối khóc lóc, nắm lấy cột trụ chính điện không buông tay, liều mạng ôm, chỉ không chịu rời đi.
Tô Chính hét to về phía Tô Hoài Cẩn: “Con gái! Con gái à! Cha sai rồi, cho cha một con đường đi Hơn nữa…… Hơn nữa đó chẳng qua là bé gái, con còn có Hoàng trưởng tử mà. Cha không có động vào con của con, đó chẳng qua là đứa con gái! Chẳng qua là đứa con gái! Con cho cha một con đường đi! Con cho cha một con đường đi!”
Tô Hoài Cẩn nghe tiếng khóc của Tô Chính thì trong lòng cười lạnh mới nói: “Cuối cùng cha cũng nói ra tiếng lòng của mình sao? Bởi vì là con gái nên không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, tồn tại hay là chết đều chả sao với ngài, không ảnh hưởng toàn cục, có phải hay không?”
Tô Chính đong đưa cặp mắt, tuy rằng ông ta không nói gì nhưng nhìn dáng vẻ đã bị Tô Hoài Cẩn nói trúng rồi.
Tô Chính khóc lóc kể lể nói: “Con gái! Cha lôi kéo con lâu như vậy, không thể tuyệt tình như thế! Thả cho cha một con đường, con mau cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghe con nhất!”
Tiết Trường Du nắm chặt tay thành quyền, xương ngón tay phát ra tiếng “rắc”, nghe Tô Chính nói thế thì hận không thể đi lên đánh ông ta thật mạnh, đánh cho mặt ông ta nở hoa.
Bởi vì Tiết Trường Du biết người kiếp này mình không thể quyết tâm tàn nhẫn là Cẩn Nhi, nếu Tô Hoài Cẩn thật sự cầu xin cho cha nàng thì bản thân phải làm sao bây giờ?
Một mặt là con gái ruột, một mặt lại là Cẩn Nhi không thể tàn nhẫn, vậy nên làm sao bây giờ?
Trong lòng Tiết Trường Du xoay chuyển ngàn lần, Tô Hoài Cẩn đã mở miệng, gục đầu nhìn về phía Tô Chính chật vật kham khổ: “Cha bảo con thả cho cha một con đường, vậy cha…… sao không thả cho con gái của con một con đường?”
Tô Chính với vẻ mặt tuyệt vọng hét to: “Không, công chúa không có bị thương, không có bị thương! Chuyện gì cũng không có!”
Tô Hoài Cẩn cũng đã không muốn nhiều lời nên vẫy tay, vô cùng bình tĩnh: “Mang đi.”
Kỳ lão cửu vội vàng chắp tay: “Vâng ạ.”
Theo tiếng rống to của Tô Chính, Kỳ lão cửu nhanh chóng áp giải người đi ra ngoài.
Lục Hoàng Tử nước Hình cũng bị áp giải theo đi ra ngoài, hai người dành cho nhau chỉ trích đối phương, mở miệng ra là đối phương xúi giục, bản thân chỉ là nhất thời hồ đồ.
Tiết Trường Du thấy Tô Chính bị áp giải đi ra ngoài thì bước qua nói với Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, về cung trước, kêu ngự y đến xem.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu, vội vàng ôm con gái lên xe ngựa, vô cùng lo lắng hồi cung.
Ngự y đã sớm bị gọi vào tẩm cung, tất cả đều chờ. Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn vừa đến thì các ngự y vội vàng tiến vào đại điện, vây quanh xem tình huống cho tiểu công chúa.
Tiểu công chúa uống thuốc mê, không cần phải nói là Tô Chính đút cho nàng.
Bởi vì tuổi tiểu công chúa quá nhỏ, hoàn toàn không thể phân biệt bản thân uống cái gì. Hơn nữa, lúc ấy tới thăm con bé chính là ông ngoại, tiểu công chúa hoàn toàn sẽ không hoài nghi cái gì, cho cái gì thì đương nhiên ăn cái nấy.
Lúc này tác dụng của thuốc hơi biến mất, tiểu công chúa đáng thương như thế tựa như vô cùng khó chịu, vẫn luôn thút tha thút thít khóc.
Tiết Trường Du gấp đến độ không chịu được: “Cuối cùng thế nào?”
Ngự y vội vàng đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng, bệnh tình của công chúa không có gì trở ngại, chỉ là bởi vì do tác dụng thuốc nên công chúa nhất định sẽ cảm giác choáng váng buồn nôn. Chờ tác dụng của thuốc hoàn toàn biến mất thì sẽ rất tốt, vi thần khai một ít thuốc an thần, chờ một lát sắc thuốc cho tiểu công chúa uống, ngủ một giấc sẽ khỏe hơn.”
Tô Hoài Cẩn vẫn luôn ngồi ở bên cạnh dỗ tiểu công chúa, tiểu công chúa uống thuốc xong thì lúc này mới dần dần đi vào giấc ngủ, không khó chịu như vậy nữa.
Mọi người vẫn luôn bận rộn, từ hừng đông đến trời tối, Tô Hoài Cẩn cũng chưa chợp mắt một chút nào, vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh.
Tiểu công chúa ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, lúc này tựa như không hề khó chịu, khả năng phục hồi của đứa trẻ rất tốt, lại hơi hoạt bát nói chuyện cũng rõ ràng.
Nhưng tiểu công chúa tựa như bị dọa sợ, ôm Tô Hoài Cẩn không buông tay.
Con gái trước kia đã tương đối dính người, lúc này càng dính người hơn, làm sao cũng không buông tay, không phải ôm Tô Hoài Cẩn thì chính là ôm Tiết Trường Du. Hai người cũng không yên tâm mà mang tiểu công chúa ở tại tẩm cung qua đêm, tự mình chăm sóc.
Tiểu công chúa sau nửa đêm lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp, Tiết Trường Du đắp lên chăn cho Tô Hoài Cẩn rồi nói: “Cẩn Nhi nàng cũng ngủ đi nào, một lát nữa trờ sẽ sáng, để ta nhìn con gái cho.”
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: “Hoàng Thượng mới nên nghỉ ngơi, chuyện hôm nay phiền phức lớn đến như vậy, ngày mai lâm triều không chừng thế nào cũng lật trời, Hoàng Thượng vẫn nhanh nghỉ ngơi đi ạ.”
Tiết Trường Du thở dài, hôn lên trán Tô Hoài Cẩn mới nói: “Sao ta ngủ được, Cẩn Nhi……”
Tô Hoài Cẩn tựa như biết Tiết Trường Du muốn nói cái gì nên lắc đầu: “Nếu Hoàng Thượng muốn nói chuyện Tô Chính thì xin Hoàng Thượng tự xử lý.”
Tiết Trường Du ôm Tô Hoài Cẩn vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng: “Ta không muốn để nàng khó xử, nhưng chức quan Thừa tướng của Tô Chính nhất định phải loại bỏ, Cẩn Nhi cảm thấy sao?”
Tô Hoài Cẩn nói: “Đều nói là dựa vào Hoàng Thượng xử lý, Hoài Cẩn không có ý kiến.”
Tiết Trường Du nghe nàng nói như vậy, giọng điệu bình tĩnh hơn thì cảm thấy trong lòng không thoải mái hơn: “Cẩn Nhi, ta hiểu cảm giác của nàng……”
Năm đó Thái Thượng Hoàng chuẩn bị thiêu chết một nhà Tiết Trường Du ở hành cung Thượng Dương, ngay cả đứa con trong bụng Tô Hoài Cẩn cũng không buông tha, khi đó Tiết Trường Du đã trải nghiệm qua loại cảm giác này, cảm giác bị người nhà tính kế đó là một loại cảm giác nản lòng thoái chí……
Mà hiện giờ Tô Hoài Cẩn cũng phải trải qua loại cảm giác này, sao Tiết Trường Du có thể không đau lòng cho được?
Tiết Trường Du thở dài: “Ta muốn giao vị trí Tả tướng cho Liễu Khai Tễ, Cẩn Nhi có ý kiến gì không?”
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ mới nói: “Liễu Khai Tễ quả thực tốt, y có thể từ một nô lệ mà trở thành Thừa tướng nước Hình thì tuyệt đối là có năng lực, chỉ là…… Liễu Khai Tễ dù sao cũng là người chiêu hàng. Nếu một chút đã thăng chức Thừa tướng thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều lão người Tiết không phục, đến lúc đó Hoàng Thượng còn sẽ phiền toái.”
Tiết Trường Du cười cười: “Đúng vậy, Cẩn Nhi nói rất đúng.”
Hai người nói câu được câu không như vậy, Tô Hoài Cẩn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chờ lúc tỉnh lại thì đã trời đã sáng, hơn nữa canh giờ cũng không còn sớm nữa.
Lục Y ôm tiểu công chúa ở bên cạnh hầu hạ, thấy Tô Hoài Cẩn vừa tỉnh lại thì lập tức ôm tiểu công chúa lại đây.
Tiểu công chúa đã ngủ no nê, lúc này còn rất sung sức, mới lại đây đã ăn vạ trong lòng Tô Hoài Cẩn, vô cùng dính người, trong miệng còn ê a không rõ.
Tô Hoài Cẩn nói: “Hoàng Thượng đã lâm triều?”
Lục Y trả lời: “Đúng ạ, Hoàng Thượng đã đi được một thời gian, dặn dò bọn nô tỳ đừng đánh thức nương nương, nói nương nương mệt mỏi.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu, đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, mới vừa mặc chỉnh tề đã có người tới thăm Tô Hoài Cẩn.
Thì ra là công chúa Hàm Bình, còn có quận chúa Vân An.
Quận chúa Vân An trước đó có thai, hiện giờ vừa mới sinh hạ một đứa, còn chưa ở cữ xong. Chẳng qua nghe nói chuyện của tiểu công chúa thì nhất định phải lại đây nhìn xem, vừa vặn đụng phải công chúa Hàm Bình.
Hai người tiến vào thăm Tô Hoài Cẩn, lại nhìn tiểu công chúa, thấy tiểu công chúa không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa Hàm Bình nói: “Thừa tướng tại sao lại làm như vậy, công chúa là cháu ngoại của ông ấy mà.”
Công chúa Hàm Bình không có tâm cơ gì, lục đục này nọ đều không hiểu biết. Nhưng quận chúa Vân An không giống vậy, nàng ấy chính là em gái của hoàng trưởng tôn trước. Năm đó phủ Thái Tử chỉ còn lại một mình nàng ấy, quận chúa Vân An bị bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu trận đòn, trong lòng đã sớm nhìn thấu chuyện triều đình.
Đừng nói là cháu ngoại, ngay cả con trai ruột, con gái ruột, còn chẳng hiểu rõ ngươi lừa ta gạt đó.
Quận chúa Vân An nói: “Công chúa không sao, Hoàng Hậu nương nương cũng đừng quá quan tâm, phải để ý sức khỏe mới phải.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu: “Tỷ còn chưa ở cữ xong đã chạy ra, quay đầu lại Phùng Bắc sẽ sốt ruột.”
Nói tới đây, quận chúa Vân An đã nói: “Hoàng Hậu nương nương cũng biết…… Mới vừa rồi ở trên triều, Hoàng Thượng đã đánh rớt quan hàm của Tô đại nhân.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu: “Bổn cung biết.”
Tô Chính bị cách chức giam lỏng, chờ đợi xử lý, Tiết Trường Du giao chức quan Tả tướng cho Liễu Khai Tễ.
Điều này hiển nhiên khơi dậy ngàn con sóng, triều đình vốn chính là cái hồ nước sâu không thấy đáy, mặt ngoài trông có vẻ gió êm sóng lặng, thật ra nội bộ đều là lốc xoáy. Lúc này Tiết Trường Du lại ném một viên đá đi vào, sao có thể không náo nhiệt?
Tuy rằng Liễu Khai Tễ là danh sĩ thiên hạ nhưng Liễu Khai Tễ chính là Thừa tướng nước Hình ngày xưa, hiện giờ lại tới làm Thừa tướng nước Tiết khiến rất nhiều đại thần nước Tiết nhìn sao cũng cảm thấy bát cơm của mình bị đoạt, cũng cảm thấy không phục.
Hạ triều, Tiết Trường Du gấp không chờ nổi trở về tẩm cung, đi xem Tô Hoài Cẩn và tiểu công chúa.
Công chúa Hàm Bình và quận chúa Vân An đã trở về, Tô Hoài Cẩn một mình mang theo tiểu công chúa và tiểu hoàng tử chơi đùa thì Tiết Trường Du đã đi đến.
Tiểu công chúa nhìn thấy Tiết Trường Du tới thì “lạch bạch” đi vài bước suýt nữa ngã, Tiết Trường Du vội vàng đỡ lấy con gái, không để con bé té xuống đất rồi cười nói: “Trông tinh thần có vẻ khá hơn không ít, nhỉ?”
Tiểu công chúa đang lẩm bẩm điều gì đó một cách mơ hồ, tựa như muốn Tiết Trường Du chơi đùa với nó.
Tiết Trường Du bế con gái lên rồi đi qua kia.
Hắn mới ngồi xuống thì đã có nội giám tới thông báo nói là Thừa tướng tân nhiệm thỉnh cầu bái kiến Hoàng Thượng.
Tiết Trường Du nói: “Để Liễu Khai Tễ tiến vào.”
Liễu Khai Tễ nhanh chóng bước vào, quỳ xuống thỉnh an Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du cười cười, nói: “Liễu khanh, cảm giác một lần nữa bước lên vị trí Thừa tướng như thế nào?”
Liễu Khai Tễ chắp tay nói: “Thật sự kinh sợ.”
Tiết Trường Du cười nói: “Đúng thế, vậy khanh phải làm ra thành tích mới được, nếu không có thành tựu thì bọn quan viên trên triều của trẫm sẽ hận không thể lột da rút gân khanh đấy.”
Liễu Khai Tễ thản nhiên nói: “Dạ, thần nhất định không phụ lòng mong muốn của bệ hạ.”
Tiết Trường Du nói: “Đừng nói những chuyện như thế nữa, khanh lại đây có chuyện gì thế?”
Liễu Khai Tễ nói: “Hoàng Thượng, thần muốn hỏi Hoàng Thượng một câu là phải xử trí Lục Hoàng Tử nước Hình như thế nào.”
Vừa nghe đến cái này thì sắc mặt của Tiết Trường Du lập tức lạnh xuống: “Giết hắn ta thì quá hời cho hắn ta.”
Liễu Khai Tễ nghe lời dạy bảo thì gật đầu: “Vậy vi thần cả gan, có một quan điểm.”
Tiết Trường Du gật đầu nói: “Khanh nói xem.”
Liễu Khai Tễ nói: “Vi thần cho rằng có thể trói Lục Hoàng Tử nước Hình lại, phái người đưa đến nước Hình để hiến cho công chúa nước Hình.”
Y vừa nói như vậy thì Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn đều nhìn nhau.
Tiết Trường Du cười nói: “Nếu Lục Hoàng Tử nước Hình trở về nước Hình thì nhất định sẽ bị công chúa nước Hình lột da rút gân, nghiền xương thành tro, biện pháp này tuy rằng giải hận trong lòng trẫm nhưng là…… Chẳng phải biểu thị quan hệ tốt đẹp với nước Hình sao?”
Liễu Khai Tễ cười nhạt: “Hoàng Thượng ngài suy nghĩ một chút, nếu chủ động hiến Lục Hoàng Tử nước Hình cho công chúa nước Hình, Hoàng Thượng đều không cần động thủ thì đều có người xử trí Lục Hoàng Tử nước Hình, hơn nữa thủ đoạn tuyệt đối như Hoàng Thượng chờ mong, lại vừa lòng…… Hơn nữa, nước Hình hiện giờ nội loạn, công chúa nước Hình lại trở mặt với Đại Tiết ta, nhất định sẽ trong lúc nội loạn phá lệ phòng bị Đại Tiết ta đánh lén. Hiện giờ nếu chủ động lấy lòng giao phản đồ nước Hình cho công chúa nước Hình xử trí thì như vậy công chúa nước Hình tất nhiên sẽ hơi thả lỏng cảnh giác Đại Tiết ta, cứ như vậy, một hòn đá ném hai chim, sao lại không làm?”
Y nói tới đây, Tiết Trường Du nhất thời nở nụ cười: “Hay, hay lắm Liễu Khai Tễ, trẫm cho rằng khanh là thư sinh yếu ớt, không nghĩ tới hóa ra khanh là nịnh thần.”
Trên mặt Liễu Khai Tễ không thấy vui buồn mà chắp tay nói: “Hoàng Thượng quá khen.”
Tiết Trường Du nói: “Biện pháp hay như thế, thì dựa theo khanh nói mà xử lý.”