Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 17: Chương 17



21

 

Lâm Trạch đậu rồi.  

 

Lâm phủ sôi trào.  

 

Lâm phu nhân lập tức phái người đến đón Lâm Trạch về phủ ăn mừng.  

 

Thư tiên sinh cũng được mời về cùng.  

 

Trên mặt hắn tràn đầy tự hào và vui sướng.  

 

Bên ngoài ai cũng bàn tán: "Thiếu gia Lâm gia thi trượt nhiều lần, nhưng chỉ cần bái Thư tiên sinh làm thầy, thi một lần là đậu ngay."  

 

Thư tiên sinh đúng là danh sư!  

 

Lâm Trạch chính là minh chứng tốt nhất.  

 

Mấy nhà quyền quý trong thành đều muốn gửi con trai sang đây học.  

 

Nhưng Thư tiên sinh từ chối hết, hắn nói muốn dốc toàn lực đưa Lâm Trạch tiến thêm một bước nữa.  

 

Việc này càng làm danh tiếng của hắn vang xa.  

 

Hắn muốn biến Lâm Trạch thành học trò thành công nhất của mình.  

 

*

 

Ta cũng vui theo, liền nói với Thạch ma ma:  

 

"Thiếu gia đậu rồi, liệu Lâm phu nhân có vui quá mà thả người không?"  

 

Thạch ma ma lắc đầu:  

 

"Không đâu. Phu nhân mê tín nhất đấy."  

 

"Thiếu gia thi đậu, bà ta sẽ nghĩ phong thủy ở đây tốt, người hầu bên cạnh phúc khí dày."  

 

"Cả ta, con, thậm chí Thạch Mài, đều là bùa may mắn. Bà ta sẽ không động vào ai hết."  

 

Bà lại chỉ vào sân viện chúng ta ở:  

 

"Ngay cả cách bày trí ở đây, bà ta cũng không cho ai động vào đâu."  

 

Rồi bà nhíu mày, lo lắng nhìn ta:  

 

"Không biết thiếu gia có bị phu nhân ảnh hưởng mà cũng nghĩ vậy không…"  

 

"Nếu thế, chúng ta muốn rời đi càng khó hơn."  

 

Ta vòng tay ôm lấy vai bà, an ủi:  

 

"Ma ma, chúng ta nhất định sẽ lập cửa hàng riêng, người tin con chứ?"  

 

Thạch ma ma nhìn ta, kiên định nói:  

 

"Ta tin con."  

 

"Từ ngày ta nhặt con từ ngoài đường về, cuộc sống liền khác hẳn, càng ngày càng khá hơn, càng ngày càng có hy vọng."  

 

Nhưng rồi bà lại thở dài:  

 

"Chỉ sợ thiếu gia dùng ta để ép con."  

 

Linh cảm của bà rất chính xác.  

 

*

 

Trước khi xuất phát, Lâm Trạch yêu cầu ta phải đi cùng.  

 

Ta không đồng ý.  

 

Hắn liền nhìn ta, chậm rãi nói:  

 

"Thạch Đậu, theo ta về đi."  

 

"Ta không thích ăn đậu phụ, nhưng đậu phụ của Thạch ma ma, ta có thể ăn cả đời."  

 

Hắn thực sự dùng Thạch ma ma để ép ta.  

 

Nhưng hắn không biết, Lâm phu nhân đã đồng ý cho Thạch ma ma rời đi sau ba năm.  

 

Ta không sợ hắn.  

 

Ta chỉ sợ Lâm phu nhân đổi ý.  

 

Với mức độ nuông chiều con trai của bà ta, nếu Lâm Trạch thực sự làm ầm lên, rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.  

 

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi hướng.  

 

Dù sao thì hắn cũng không muốn ta rời khỏi hắn.  

 

Vậy ta cứ để hắn chọn đi:  

 

Muốn ta rời xa tạm thời, hay rời xa mãi mãi?  

 

Thế là ta thẳng thắn nói:  

 

"Thiếu gia, phu nhân không thích ta."  

 

"Vào ngày vui thế này, nếu ngài mang ta theo bên cạnh, nhỡ bà ấy nổi giận, liền đuổi ta ra khỏi phủ thì sao?"  

 

"Như thế, ta chỉ có thể rời khỏi Lâm gia thôi."  

 

"Không thể nào!" Lâm Trạch hoảng lên.  

 

Nhưng rồi hắn im lặng.  

 

Hắn rất rõ tính mẹ mình.  

 

Bà ta thích xinh đẹp, ngọt miệng, ngốc nghếch hoặc giàu có, có địa vị.  

 

Còn ta?  

 

Không có điểm nào phù hợp.  

 

Hắn nhìn ta, nói:  

 

"Ngươi cũng nên học đám nữ tử bên ngoài, ăn diện chút đi."  

 

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn mới cho phép ta ở lại.  

 

Nhưng hắn nói:  

 

"Không được chạy lung tung."  

 

Ta kinh ngạc:  

 

"Thiếu gia, khi nào ta chạy lung tung chứ?"  

 

Ta là người an phận nhất đây này.  

 

Từ khi đến Thư phủ, chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.  

 

Chuyện mua sắm trong nhà, hoặc là do tiểu thương mang đến tận cửa cho ta mua, hoặc là Thạch ma ma đi mua.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Xuyên đến đây năm năm, ta chỉ quanh quẩn trong phòng bếp của Lâm phủ.  

 

Đến Thư phủ rồi, ta còn chưa bước chân ra khỏi cổng.  

 

Thế mà còn bị bảo không được chạy lung tung?  

 

Hắn vẫn lạnh giọng nhắc lại:  

 

"Nói chung, không được chạy lung tung."  

 

Hắn cứ đứng mãi không chịu đi.  

 

Ta sốt ruột quá, đành vội vã gật bừa một cái.  

 

Lúc này hắn mới rời khỏi Thư phủ. 

 

22

 

Ta cứ tưởng ít nhất bảy ngày nữa Lâm Trạch mới về.  

 

Ai ngờ, ngay tối hôm đó, hắn đã quay lại.  

 

Hơn nữa… còn mang theo Thôi Uyển Nhi.  

 

Toàn thân nàng ta dính đầy máu, sắc mặt ngây dại.  

 

Ta sợ đến mức suýt làm rơi que củi trong tay.  

 

Thạch ma ma khiếp đảm đến trắng bệch cả mặt, Thạch Mài thì trốn sau lưng bà, run rẩy không dám ló đầu ra.  

 

Thư tiên sinh nhanh chóng sắp xếp cho Thôi Uyển Nhi một viện riêng, cách xa chỗ của Lâm Trạch.  

 

Hắn bảo Thạch ma ma đi thu xếp.  

 

Ta định đi cùng, nhưng hắn lại giữ ta ở lại.  

 

Thư tiên sinh lo lắng, cũng đi theo hỗ trợ.  

 

Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.  

 

*

 

Lâm Trạch trông rất mệt mỏi, ngả lưng lên ghế, xoa trán nói:  

 

"Xoa bóp cho ta, đầu lại đau rồi."  

 

Trời đã bắt đầu trở lạnh.  

 

Ta xoa hai bàn tay cho ấm lên, sau đó mới giúp hắn day huyệt thái dương.  

 

Xoa đến mức tay ta cũng tê dại, hắn mới dần giãn nét mặt.  

 

Hắn khẽ thở dài, bắt đầu kể:  

 

*

 

Sau khi Thôi phu nhân đột ngột qua đời, Thôi Uyển Nhi dồn toàn bộ tâm tư vào Lâm Trạch, hoàn toàn bỏ quên cha mình.  

 

Thôi lão gia không tái giá.  

 

Nhưng nửa năm để tang phu nhân xong, lão liền vung tay mở cửa phòng.  

 

Đám nha hoàn muốn trèo lên giường, lão không hề từ chối.  

 

Chuyện chủ tử ngủ với nha hoàn vốn chẳng có gì đáng bàn.  

 

Nhưng ai ngờ có một nha hoàn thủ đoạn cao tay, lại mang thai.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.