Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 38: Chương 38



Ta nhìn mà sốt ruột.  

 

Chắc chắn là do Thạch Mài đọc sách ít, đầu óc chậm hơn rồi!  

 

Ta quyết định đi tìm Thư Bình Phong.  

 

Hắn đã công khai hứa sẽ trọng thưởng ta.  

Thế thì ta phải đến đòi phần thưởng thôi!  

 

Ta muốn một phu tử dạy học.  

 

Thư Bình Phong nghe xong, gật đầu:  

 

"Có thể gửi thư đến phủ Thư gia, nhờ họ phái phu tử đến dạy Vân Nhi và Thạch Mài."  

 

"Việc này, giao cho Bạch Chỉ đi lo liệu."

 

43

 

"Thạch Mài sắp có tiên sinh dạy học rồi, Bạch Chỉ vừa nghe tin liền lập tức đi thu xếp."  

 

"Thư hắn viết gửi về phủ Thư gia, chữ rất đẹp."  

 

"Bạch Chỉ rất giỏi nhận biết dược thảo."  

 

"..."  

 

Từ sau khi thân quen với Bạch Chỉ, ta thường xuyên nhắc đến hắn trước mặt Thạch ma ma. 

 

Bà nghe mãi cũng chán, bèn trêu:  

 

"Con suốt ngày nhắc Bạch Chỉ, hay là hai đứa về chung một nhà luôn đi?"  

 

Thư Vân Nhi lập tức phản đối:  

 

"Không được đâu! Bạch Chỉ thúc thúc ngày nào cũng ở cùng thỏ, trên người toàn mùi hôi. Nếu gả cho hắn, tỷ tỷ sẽ bị hun đến hỏng mất!"  

 

Thạch Mài kinh ngạc:  

 

"Bạch Chỉ ca ca nuôi thỏ à?"  

 

Thực ra, hắn nuôi thỏ để làm thí nghiệm dược liệu.  

 

Thạch Mài nghe xong, chạy ngay đến đòi hắn hai lồng thỏ về nuôi.  

Thư Vân Nhi cũng muốn, thế là mỗi đứa có hai lồng.  

 

Cả hai tự tay nhổ cỏ, ngày nào cũng cho thỏ ăn mấy lần.  

 

Có một loại cỏ lá rộng mọc đầy khắp Hoa Diên, thỏ cực kỳ thích ăn.  

 

Trong khi đó, Thạch ma ma bận rộn với một khu vườn rau xanh mướt.  

Bà cũng đang ấp một lô trứng giống.  

 

Bất kể bà làm gì, Bạch quản gia đều theo sát giúp đỡ.  

 

Còn ta, mỗi ngày đều theo chân Bạch Chỉ học nhận biết dược thảo.  

 

Mọi người bận rộn mà vui vẻ.

 

44

 

Thư Bình Phong tìm ta.  

 

Hắn hỏi ta muốn được thưởng gì, nói rằng tiên sinh dạy học không tính, vì đó là chuẩn bị cho bọn trẻ.  

 

Thấy hắn thần sắc nhẹ nhàng, ta rốt cuộc cũng đem nỗi oán trách giấu trong lòng bấy lâu nay hỏi ra:  

 

"Tướng quân, trước khi dụ chúng ta đến đây, vì sao ngài không nói cho chúng ta biết nơi này có loại chướng khí nguy hiểm chếc người?"  

 

Lỡ như không tìm thấy thanh hao, e rằng chúng ta còn chưa đứng vững gót chân đã phải đi chầu Diêm Vương rồi.  

 

Chuyện này, ta thực sự có oán giận.  

 

Thư Bình Phong sững lại một chút, sau đó thẳng thắn đáp:  

 

"Lúc đó, ta cần đưa Vân Nhi trở về, mà con bé không thể rời xa các người."  

 

"Ta đã nghĩ đến vấn đề chướng khí, nhưng mẹ ta cùng mọi người sống ở đây mấy năm trời đều không nhiễm bệnh, ta cho rằng trong phủ tướng quân là an toàn."  

 

Thì ra là vậy.  

 

Khoan đã— tướng quân phủ là an toàn?  

 

Tại sao nơi này lại an toàn?  

 

Lát nữa nhất định phải hỏi Bạch Chỉ mới được.  

 

Trước mắt, ta cần nhận thưởng trước đã.  

 

Thạch ma ma khai hoang một mảnh đất thật lớn, vừa vui mừng vừa không ngừng lải nhải về đám dân nghèo ở đầu Đông Nhai.  

 

Bà thở dài: "Giá mà bọn họ cũng có thể đến đây thì tốt, ít nhất sẽ không bị đói nữa."  

 

Vậy nên, ta thỉnh cầu Thư Bình Phong phái người đi tiếp đón dân cư ở Đông Nhai đến Hoa Diên.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn ngạc nhiên, nói: "Thạch Đậu, cô lại một lần nữa khiến ta bất ngờ."  

 

Những gì ta muốn, lần nào cũng là thứ hắn không ngờ tới.  

 

Nhưng hắn vẫn đồng ý.  

 

Hắn nói: "Trước đây không đưa dân đến Hoa Diên, là bởi chướng khí quá nặng, người đến rồi cũng khó toàn mạng. Nhưng nay đã có phương pháp trị liệu, tất nhiên nên mở cửa đón dân định cư."  

 

Sau đó, hắn phái một phó tướng khác đi lo liệu chuyện di dân.  

 

Đợt đầu tiên, chính là cư dân khu Đông Nhai.  

 

Ai muốn đi, đều có thể đi.

 

45

 

Nghe tin bọn trẻ ở đầu Đông Nhai sắp được đón sang đây, Thạch Mài và Thư Vân Nhi mừng rỡ vô cùng.  

 

Hai đứa bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Phải đón Thiết Đản, Nhị Nha, Trụ Tử…”  

 

Thạch ma ma mụ đang khâu áo cho Bạch quản gia, bà cười nói:  

 

“Đừng đếm nữa, đón hết.”  

 

Thạch Mài không tin.  

 

Thạch mụ mụ bảo: “Không tin thì hỏi Thạch Đậu tỷ của con.”  

 

Ta gật đầu: “Là thật, nhưng phải xem bọn họ có muốn tới hay không, không muốn thì không ép được.”  

 

Thư Vân Nhi lập tức tiếp lời: “Thạch Mài ca ca và muội đều ở đây, sao bọn họ lại không muốn đến?”  

 

“Ở Đông Nhai, bọn họ ăn không đủ no, là ca ca và muội chia đồ ăn cho Thiết Đản bọn họ, họ mới không bị đói.”  

 

“Sang đây rồi, sẽ không bao giờ bị đói nữa.”  

 

Ta nhìn Thư Vân Nhi— đứa nhỏ này không tầm thường, vừa nhỏ tuổi đã nhìn thấu bản chất vấn đề.  

 

Ai mà muốn rời bỏ quê hương?  

 

Nhưng với những người nghèo cùng cực, để được ăn no bụng, dù phải đi đến nơi xa xôi vạn dặm, họ cũng cam lòng.  

 

Thạch mụ mụ gật đầu: “Tiểu Hoa nói đúng, người nghèo quan tâm nhất là không bị đói.”  

 

Thạch Mài thắc mắc: “Thế người giàu quan tâm cái gì?”  

 

Thư Vân Nhi đáp ngay: “Là có bạn.”  

 

Nó chỉ vào mình: “Thạch Mài ca ca chính là bạn của muội, huynh đi đâu, muội đi đó.”  

 

Hai đứa nhỏ, đúng là thanh mai trúc mã.  

 

Thạch Mài nói: “Còn ta, ta theo Thạch ma ma và Thạch Đậu tỷ đi đâu, thì ta đi đó.”  

 

Sau đó, nó quay sang hỏi ta: “Thạch Đậu tỷ, tỷ cũng đi theo Thạch ma ma sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.