51
Đám quân Ốc Nô chưa từng quay lại tập kích lần nào.
Thư Bình Phong lại truyền tin, bảo ta đến gặp hắn.
Ta tưởng là bàn chuyện dược thảo ở Hoa Diên.
Dạo này, ta với Bạch Chỉ đang thử trăm loại cỏ thuốc.
Kết quả, hắn mở miệng liền vào thẳng vấn đề— làm mai cho Thư Bình Sơn.
*
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng.
Thư Bình Phong nói:
"Thành thân, sinh con là chuyện quan trọng đối với sự phát triển của Hoa Diên.
Cô là bộ trưởng ta bổ nhiệm, phải làm gương."
*
Ta lập tức phản bác:
"Thế sao ngài không làm gương trước đi?"
Hắn đáp:
"Ta đã sinh Vận Nhi, hoàn thành trách nhiệm truyền thừa rồi."
Ta định nói ta có Thạch Ma Ma và Thạch Mài.
Nhưng nghĩ lại, ta và Thạch Mài là nhiệm vụ của Thạch Ma Ma, không tính.
Chỉ đành nói:
"Để ta suy nghĩ đã."
Chuyện này khá nan giải, ta phải hỏi Thạch Ma Ma.
Thư Bình Phong nói:
"Hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng trốn tránh."
Áp lực đè nặng lên vai.
*
Thạch Ma Ma nghe xong, chẳng mấy ngạc nhiên.
Bà nói:
"Mải lo chuyện khác đến mức quên mất, Đậu Nhi cũng mười tám rồi, đúng là đến lúc phải thành thân."
Bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
"Nhưng chưa chắc đã phải Thư Bình Sơn. Lâm Trạch hay Bạch Chỉ đều được."
Thì ra, cả hai đều đã lén bày tỏ với Thạch Ma Ma, muốn cưới ta làm chính thất.
Thạch Ma Ma không đồng ý cũng chẳng phản đối.
Bà nói:
"Đậu Nhi Chúng ta tốt như vậy, làm chính thê của Thư tướng quân cũng không phải không xứng!"
*
Thì ra ngay cả Thư Bình Phong cũng lén khen ta là nữ tử hiếm có.
Thạch Ma Ma vì thế vui suốt mấy ngày.
Người già đều thế, con gái có người cầu thân là vui nổ trời.
Ý của Thạch Ma Ma rất rõ ràng: phải thành thân, vấn đề chỉ là chọn ai.
*
Ta lại đi hỏi ý kiến Thạch Mài.
Ta mà lấy chồng, sẽ ảnh hưởng đến cả ba chúng ta, nhất định phải hỏi ý từng người.
Thạch Mài nói:
"Tỷ gả cho Bạch Chỉ đi, ở bên ngài ấy có thể làm nhiều chuyện thú vị!"
Thư Vận Nhi hưởng ứng ngay:
"Đúng vậy! Thạch Mài ca nói đúng, Đậu tỷ, tỷ chọn Bạch Chỉ đi!"
"Người già trong thôn đều bảo, sống ở Hoa Diên, vẫn nên cưới người Hoa Diên."
Con bé theo Thạch Mài mọi chuyện, giờ chẳng chê Bạch Chỉ hôi hám nữa.
Ta trêu nó:
"Thế còn muội thì sao? Thạch Mài ca không phải người Hoa Diên đấy."
Thư Vận Nhi bỗng cuống lên:
"Thạch Mài ca không lấy muội thì lấy ai?!"
Bộ dạng bá đạo vô cùng.
Ta cười ngả cười nghiêng.
*
Hỏi ý kiến xong xuôi.
Thạch Ma Ma tổng kết:
"Chuyện thành thân là chuyện của chính mình.
Cuộc sống là do mình sống, khổ hay sướng, người ngoài không thể thay thế."
Bà nghiêm túc nói với ta:
"Đậu Nhi, con phải tự chọn.
Trong lòng con, ít nhất cũng nghiêng về ai đó chứ?"
Ta đáp:
"Không biết."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Là thật sự không biết.
Thạch Mài trợn mắt:
"Vậy làm sao đây?"
Thư Vận Nhi cũng hoang mang:
"Đúng đó! Ngay cả tỷ cũng không biết, vậy phải làm sao?"
Ta hỏi bọn chúng:
"Hay là rút thăm đi?"
"Rút thăm?"
Thạch Ma Ma thở dài:
"Đậu Nhi nhà ta, vẫn chưa tới lúc hồng loan tinh động rồi."
Vẫn là Thạch Ma Ma hiểu ta nhất.
Thành thân không phải ước mơ của ta.
Lúc được Thạch Ma Ma nhặt về Lâm phủ, ước mơ của ta là co đầu rút cổ sống qua ngày.
*
Lúc đến Thư phủ,
ước mơ của ta là dắt Thạch Ma Ma và Thạch Mài tự lập cửa tiệm.
Lúc đến Hoa Diên,
ước mơ của ta là để Thạch Ma Ma, Thạch Mài cùng đám dân nghèo Đông Nhai đầu có cuộc sống tốt, đồng thời giếc sạch lũ quân Ốc Nô.
Còn thành thân… đúng là Thạch Ma Ma nói đúng.
Ta chưa từng rung động.
Mặc dù, chuyện thành thân cứ quấn lấy ta bằng đủ mọi hình thức.
Ở Lâm phủ, tự dưng bị chọn làm thông phòng.
Ở Thư phủ, ai cũng muốn ban cho ta thân phận thiếp thất.
Ở Tướng quân phủ, hết người này đến người kia muốn ta làm chính thê.
Thật ra, ta không phản đối chuyện cưới gả.
Chỉ là…
Nghĩ đến cảnh sau khi thành thân phải hầu hạ nam nhân,
Không thể suốt ngày quấn lấy Thạch Ma Ma và Thạch Mài,
Không thể tránh khỏi mang thai, sinh đẻ, nuôi con…
Hoàn toàn chẳng có chút động lực nào.
Hôn nhân thực sự không thể trở thành ước mơ của ta.
Nhưng cũng không trốn tránh được.
Phải làm sao đây?
Ta còn đang rầu rĩ…
Bạch Chỉ ở bên ngoài đột nhiên kêu ré lên gọi ta.
Ta lập tức chạy ra ngoài.
52
Thư Bình Phong bắt được hai tên quân Ốc Nô.
Chưa tra tấn bao nhiêu, bọn chúng đã khai sạch.
Chúng khai, việc tập kích giếc Bạch Vi không phải ý tưởng nhất thời, mà là kế hoạch đã mưu tính từ lâu.
Chúng đã thèm muốn Hoa Diên từ rất lâu rồi.
Chúng muốn g.i.ế.c Bạch Vi để dọa người dân bản địa chạy đi, đồng thời đánh sụp ý chí của Thư Bình Phong.
Sau đó, chờ dịch bệnh lan rộng khiến quân đóng ở Hoa Diên suy yếu, chúng sẽ quét sạch toàn bộ.
Sắc mặt Thư Bình Phong tái mét.
Nắm tay siết chặt đến mức kêu răng rắc.
*
Hai tên quân Ốc Nô nói, chúng không ngờ Thư Bình Phong lại không sụp đổ.
Vợ chếtccũng không ngã, con gái bệnh cũng không ngã.
Người bản địa không những không bỏ đi, mà còn có thêm nhiều người tới.
Chúng cuống cuồng, quyết định đổi chiến lược— lén hạ độc ở Hoa Diên.
Chúng cử tổng cộng mười sáu nhóm, hai tên này chỉ là tiên phong.
"Ai ra lệnh cho các ngươi?" Thư Bình Phong hỏi.
Bạch Chỉ ghé tai ta nói nhỏ:
"Kế hoạch này khá phức tạp, đám quân Ốc Nô đầu óc đơn giản, không thể nghĩ ra được."