Hai tên quân Ốc Nô khai:
"Là tổ tiên chúng ta cử người tới giúp."
"Người đó rất thông minh."
Chúng kể lại phong cách hành sự của người đó.
Vừa nghe xong, ta lập tức nhận ra— đây chẳng phải chính là tên ma vương đã làm đủ chuyện tàn ác mấy nghìn năm sau hay sao?!
Không thể cho hắn cơ hội này.
Nếu không, với sự tàn nhẫn của hắn, Hoa Diên sẽ trở thành vùng đất chếc— núi trơ trọi, sông cạn kiệt, dân số suy kiệt.
Hỏi cung xong, hai tên quân Ốc Nô bị áp giải đi.
Thư Bình Phong hỏi chúng ta:
"Có cách nào đối phó với việc chúng hạ độc không?"
Bạch Chỉ nói:
"Không thành vấn đề, quân Ốc Nô chế độc không bằng dân Hoa Chi."
Thư Bình Phong thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn quay sang ta hỏi:
"Thạch Đậu, cô có đối sách gì không?"
Ta không hiểu vì sao hắn lại hỏi ta.
Nhưng ta vẫn đáp:
"Trước tiên phải giếc sứ giả của ‘tổ tiên quân Ốc Nô’."
Thư Bình Phong gật đầu, cùng ta nghĩ giống nhau.
Sau đó, hắn triệu tập các phó tướng bàn bạc cách tiêu diệt tên sứ giả đó.
Ta và Bạch Chỉ cáo từ.
*
Bạch Chỉ theo ta về viện.
Ba người Thạch Ma Ma đang đợi.
Bạch Chỉ chưa bao giờ hét lên, việc này làm bọn họ rất lo.
Chúng ta kể lại toàn bộ tình hình.
Thạch Mài nói:
"Nếu trẻ con cũng giếc được quân Ốc Nô thì tốt biết mấy!"
Thư Vận Nhi tiếp lời:
"Hai đứa nhỏ hợp sức giếc một con quân Ốc Nô cũng được mà!"
Ta và Bạch Chỉ lúng túng.
Quân Ốc Nô to lớn, trẻ con căn bản không đến gần được.
Thạch Ma Ma nói:
"Hoa Diên tốt như vậy, không thể để quân Ốc Nô phá hoại được."
Lòng ta trĩu nặng.
Thạch Ma Ma không biết…
Quân Ốc Nô, thực sự không dễ giếc.
53
Tướng quân hạ lệnh— Toàn dân luyện võ.
Biết được âm mưu của quân Ốc Nô, tất cả mọi người đều cầm lấy vũ khí.
Thợ rèn rèn cho ta một cây gậy chọc lửa.
Ngay cả Lâm Trạch và Thư tiên sinh cũng bắt đầu học theo ta, luyện gậy côn.
Biên phòng tăng cường tuần tra.
Người già, trẻ con— tất cả đều chiến đấu vì bảo vệ Hoa Diên.
Nhìn Thạch Ma Ma, tuổi tác đã cao, vẫn theo Bạch quản gia học dùng xẻng sắt để chiến đấu, trong lòng ta chua xót.
Ta lén nói với Thạch Ma Ma:
"Ma Ma, có phải chúng ta đưa người Đông Nhai Đầu tới đây quá sớm không?"
"Bọn họ vừa mới được hưởng vài ngày yên ổn, lại rơi vào nguy hiểm rồi."
Thạch Ma Ma nói:
"Thạch Đậu à, con không hiểu cái khổ của người nghèo đâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cả đời này, dù chỉ có vài ngày được ăn no, sống có tôn nghiêm, cũng đã đáng giá rồi."
Ta buông xuống nỗi bất an.
Sau đó đi tìm Bạch Chỉ, nói với hắn:
"Chúng ta có thể bào chế một loại độc dược, diệt sạch quân Ốc Nô không?"
Bạch Chỉ nói:
"Cơ bản là không thể, chúng quá phân tán."
*
Siết chặt phòng thủ một thời gian, không bắt thêm được quân Ốc Nô nào, mọi người bắt đầu lơi lỏng cảnh giác.
Lũ trẻ lại bắt đầu nô đùa thỏa thích.
Thạch Mài nuôi thỏ, thỏ đẻ thỏ con.
Hắn vui như điên, cả ngày chui trong chỗ Bạch Chỉ.
Thư Vận Nhi cũng nuôi thỏ, nhưng thỏ của nàng chưa có động tĩnh gì, làm nàng sốt ruột muốn khóc.
Bạch Chỉ nói, thỏ chưa đến kỳ sinh sản, chưa có cách nào.
Nhưng Thư Vận Nhi không chấp nhận, liền chạy đi cầu nhị thúc của nàng.
Thư Bình Sơn thương cháu gái, cũng chạy đến chỗ Bạch Chỉ, giúp Thư Vận Nhi chăm thỏ.
Lâm Trạch thỉnh thoảng cũng đến.
*
Hôm đó, ta vừa thức dậy, Thư Vận Nhi đã khóc sưng mắt xông vào.
Nàng nói:
"Thạch Đậu tỷ, mau quản lý nam nhân của tỷ đi! Hắn xấu lắm!"
"Nam nhân của ta?"
Ta nghe mà ngây ra.
Thư Vận Nhi nói:
"Chính là Lâm Trạch, Lâm tiên sinh đó! Hắn xấu lắm!"
Lâm Trạch? Hắn làm gì rồi?
Ta tò mò.
Thư Vận Nhi lôi ta đi.
Hóa ra, thỏ của nàng cuối cùng cũng đẻ con, nhưng thỏ con lại nhỏ hơn rất nhiều so với thỏ con của Thạch Mài.
Ta an ủi nàng:
"Thỏ con mới sinh đều nhỏ, từ từ sẽ lớn mà."
Thư Vận Nhi sụt sịt nói:
"Không phải đâu, Thạch Đậu tỷ, thỏ con của Thạch Mài sinh ra đã lớn hơn của muội."
Thạch Mài gật đầu.
Ta nhìn kỹ— có phải thiếu dinh dưỡng không?
Nhưng thỏ mẹ của Thư Vận Nhi béo ú mà.
Bạch Chỉ cũng kiểm tra cẩn thận, nói:
"Đúng là chưa từng thấy con thỏ nào nhỏ như vậy."
*
Thư Vận Nhi nghe vậy, càng ấm ức.
Nàng khóc lóc nói:
"Tất cả là do Lâm tiên sinh! Hắn toàn cho thỏ của muội ăn sai cỏ!"
Lâm Trạch đứng một bên, ngượng ngùng cười gượng, trong tay còn cầm một nắm cỏ mới nhổ.
Ta đi qua nhìn—
Không phải loại lá rộng, mà là lá hẹp.
Đúng là nhổ sai rồi.
Nhưng dù có ăn sai cỏ, cũng không đến mức khiến thỏ con nhỏ như vậy chứ?
Ta không tin lời Thư Vận Nhi.
Bạch Chỉ cũng không tin.
Bạch Chỉ nói:
"Có thể là do tử cung thỏ mẹ có vấn đề."
Thư Vận Nhi không tin, nàng nói chúng ta đều là người lớn, thiên vị người lớn, cố tình bào chữa cho Lâm Trạch.
Ta và Bạch Chỉ bị oan đến đau đầu.
Không còn cách nào, Bạch Chỉ đề nghị:
"Ta sẽ dùng cỏ của Lâm Trạch để nuôi riêng vài chuồng thỏ. Nếu thỏ con sinh ra vẫn nhỏ, thì là lỗi của hắn; nếu không phải, Thư Dận Nhi không được trách hắn nữa."
Thư Vận Nhi nghĩ nghĩ, đồng ý.
Nhưng nàng yêu cầu:
"Lâm tiên sinh không được chạm vào thỏ của muội nữa."
Lâm Trạch lập tức đồng ý.
*