Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 45: Chương 45 (Hoàn)



Khoảnh khắc Lâm Trạch bay lên không trung, ta động lòng.  

 

Ta hét lên với hắn:  

"Lâm Trạch, đợi ta với!"  

 

Lâm Trạch chậm lại tốc độ thăng thiên.  

 

Hắn vươn tay về phía ta.  

 

Ta nắm lấy tay hắn, cùng nhau bay lên.  

 

Sau đó, chúng ta không đi.  

 

Vẫn luôn lơ lửng trên bầu trời phủ tướng quân.  

 

Lâm Trạch ở bên ta.  

 

Chúng ta chờ đợi một kết quả.  

 

*

 

Chẳng bao lâu, kết quả có rồi.  

 

*

 

Toàn bộ quân Ốc Nô trưởng thành— bị tiêu diệt.  

 

Chỉ còn lại 500 ấu quân Ốc Nô đực, 500 ấu quân Ốc Nô cái.  

 

Và những bà mẹ của bọn chúng.  

 

*

 

Những ấu quân này có một đặc điểm—  

Chúng rất nhỏ.  

 

*

 

Lâm Trạch nói:  

"Lùn như thế này? Chắc chắn không đánh lại đám trẻ con Hoa Diên rồi."  

 

*

 

Ta nói:  

"Nhờ có cỏ lá hẹp của ngươi đấy."  

 

"Từ nay trở đi, bọn chúng không dám tùy tiện đến gây sự với Hoa Diên nữa rồi." 

 

56

 

Chúng ta không nỡ rời khỏi Hoa Diên.  

Lại trôi lững lờ thêm nhiều năm.  

 

*

 

Thạch Ma ma và Bạch Quản Gia kết thành bạn già nương tựa.  

 

Thạch Mài trưởng thành, thành thân với Thư Vận Nhi.  

 

*

 

Thư Tướng Quân được tân hoàng triệu hồi vào kinh, phong hầu.  

 

Con trai Thư Bình Vân được lập làm thái tử.  

 

Thư Tướng Quân vào cung bảo vệ mẫu tử họ.  

 

*

 

Thư Vận Nhi kế thừa chức vị của Thư Tướng Quân, tiếp tục trấn thủ Hoa Diên.  

 

*

 

Thạch Ma ma mỗi ngày đều đến trước tượng ta ngồi một lát.  

 

Ta cầm gậy nhóm lửa, tủm tỉm đứng bên cạnh bà.  

 

Pho tượng này được tạc theo bức họa của Thư tiên sinh.  

 

Thư tiên sinh vẽ ta cả trăm bức, ta chưa từng biết hắn si tình đến nhường này.  

 

Từ khi ta đặt chân vào Thư phủ, hắn đã bắt đầu vẽ.  

 

Tiếc thay, giữa chúng ta thiếu một chữ "duyên".  

 

Thuở ấy, lòng ta chỉ có Thạch Ma ma và Thạch Mài.  

 

*

 

Thạch Ma ma vuốt ve pho tượng, thì thào nói:  

"Thạch Đậu, chẳng phải con nói sẽ nuôi ta dưỡng lão sao?"  

"Sao con lại không còn nữa?"  

"Con chạy đi đâu rồi?"  

 

Nói rồi, bà bật khóc.  

 

*

 

Lát sau, Bạch Quản Gia tìm đến.  

Thạch Mài tìm đến.  

Toàn bộ già trẻ lớn bé trong Thạch thôn đều tìm đến.  

 

*

 

Ta cười nói:  

"Thạch ma ma, người xem, con đâu có thất hứa, có biết bao nhiêu người thay con phụng dưỡng người đây."  

 

*

 

Thạch ma ma lau nước mắt, than thở:  

"Biết vậy, hồi đó cứ ở Lâm phủ nhóm lửa có phải tốt hơn không."  

 

Nhưng rồi, bà nhìn cảnh tượng an cư lạc nghiệp nơi Hoa Diên.  

 

Bà lại nói:  

"Thôi, bỏ đi, con vẫn là đứa có chủ kiến lớn."  

 

Bộ dạng như đã nghĩ thông suốt.  

 

*

 

Nhưng cách một thời gian, lại lặp lại y hệt.  

 

Lâm Trạch không thấy phiền, cứ nhắc lại điệp khúc cũ, phụ họa:  

"Còn không phải sao? Ta tỏ tình với Thạch Đậu bao nhiêu lần, nàng vẫn không động lòng, nàng cố chấp lắm đấy."  

 

Ta liền giơ tay, đập vào linh hồn hắn một cái.  

 

*

 

Bạch Chỉ thường xuyên ngẩn ngơ nhìn đám thanh hao.  

 

Hắn đang nhớ ta.  

 

Mỗi lần nhớ đến ta, hắn lại đi nếm thử dược thảo.  

 

Hắn sống đến 79 tuổi, cả đời tìm ra gần trăm loại dược liệu.  

 

*

 

Lâm Trạch ghen.  

 

Hắn nói:  

"Cũng may ta đến Hoa Diên, nếu không, nàng đã thành thê tử của Bạch Chỉ rồi."  

 

Ta đáp:  

"Lúc đó hắn chỉ một lòng muốn báo thù cho Bạch Vi, ta thì một lòng muốn sống yên ổn ở Hoa Diên, chúng ta nào có tâm tư gì khác."  

 

Lâm Trạch hừ một tiếng:  

"Chẳng qua là chưa kịp nảy sinh tâm tư đó mà thôi."  

 

Ta im lặng.  

 

*

 

Lâm Trạch không ghen với Thư tiên sinh, chỉ ghen với Bạch Chỉ.  

 

Hắn nói:  

"Ta và Thư tiên sinh từng có bệnh trong lòng, từng để lại cho nàng ấn tượng không tốt.  

Còn Bạch Chỉ, từ đầu đến cuối đều là một người lành mạnh."  

 

Hắn ngưỡng mộ Bạch Chỉ.  

 

Mà Bạch Chỉ, thực sự là ánh sáng phúc lành của Hoa Diên.  

 

Có hắn ở đây, tuổi thọ của người Hoa Diên không ngừng được kéo dài.  

 

*

 

Thạch Ma ma đặt ra mục tiêu— sống đến 100 tuổi.  

 

Bà sợ nếu mình chếc đi, người ta sẽ quên mất ta.  

 

Nghe vậy, Thư Vận Nhi im lặng.  

 

Ngày hôm sau, nàng sai người biên soạn tiểu sử của ta, khắc lên bia đá đặt bên cạnh tượng.  

 

Nàng còn yêu cầu mỗi người Hoa Diên phải thuộc lòng câu chuyện "Nương Nương Nhóm Lửa đại chiến quân Ốc Nô".  

 

Nhất định phải lưu truyền qua từng thế hệ.  

 

*

 

Ta có chút thắc mắc.  

 

Ta nói:  

"Rõ ràng ta từng là nữ bộ trưởng dược liệu, từng chế ra thuốc trị bệnh sốt rét, từng điều chế dược thảo khiến quân Ốc Nô lùn đi."  

 

"Sao họ không kể những câu chuyện đó nhỉ? Thỉnh thoảng đổi bài một chút cũng được mà."  

 

Lâm Trạch đáp:  

"Đó là bí mật quan trọng nhất, phải đợi mấy ngàn năm sau mới được giải mật."  

 

Ta thở dài:  

"Được rồi."  

 

Ta và Lâm Trạch sắp đi đầu thai.  

 

Hắn hỏi ta:  

"Muốn chuyển sinh ở đâu?"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta nói:  

"Đợi vài ngàn năm nữa đi, được không?"  

 

Hắn nói:  

"Được."  

 

*

 

Trước khi đi theo Mạnh Bà.  

 

Ta ngoái đầu nhìn lại—  

 

Chính mình đang tủm tỉm cười.  

 

Tay cầm gậy nhóm lửa, uy chấn tứ phương—  

 

Cực kỳ oai phong! 

 

-HẾT-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.