“Nương nương. . . . . Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bắc Thần Hoàng là ai?” Nàng vừa cuống vừa sợ nói.
“Chuyện này ——” Hoàng hậu lúng túng, nhất thời không biết trả lời thế nào, nhìn về phía Chu Minh đế cầu cứu.
Hắn ho một tiếng, vẻ mặt hòa nhã tiến lên kéo Hạ Vân Hi qua, yêu thương an ủi nói: “Vân Hi, nàng không cần lo lắng, trẫm đã nói rồi, tuyệt đối không để nàng phải đi!”
Hạ Vân Hi lắc đầu, không hiểu nhìn hắn: “Hoàng thượng, mong ngài nói cho Vân Hi là chuyện gì xảy ra?” Không hiểu vì sao đột nhiên lại liên quan tới nàng?
Chu Minh đế chần chừ một lúc, sắc mặt trầm trọng thở dài, hồi lâu mới nói: “Vân Hi, chuyện bắt đầu từ ba năm trước. . . . Bởi vì trẫm muốn cứu Vinh Quốc phu nhân, mà cũng chỉ có hắn mới đủ năng lực, nên trẫm mới ký ước, chỉ cần Bắc Thần Hoàng có yêu cầu gì trẫm cũng đáp ứng, cho nên. . . . .”
Phần sau không cần nói Vân Hi cũng đã hiểu. “Yêu cầu của hắn là ta! Nếu không đồng ý hắn sẽ xuất binh, tấn công thiên triều?”
Chu Minh đế gật đầu. “Không sai!”
“Nhưng. . . . Vì sao, ta cũng không biết hắn?” Hạ Vân Hi tâm loạn như ma, nghĩ mãi không ra.
“Việc này chúng ta cũng muốn biết, hắn vì sao lại muốn con?” Hoàng hậu cũng không hiểu.
Chu Minh đế không dao động, trầm giọng nói: “Vân Hi, không cần suy nghĩ quá nhiều, chuyện này giao cho trẫm là được rồi, cho dù có chuyện gì, trẫm cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng đến cùng!”
“Hoàng thượng, dân nữ. . . . .” Hạ Vân Hi tuy rằng rất cảm động, nhưng cứ nghĩ đến có khả năng phát sinh chiến tranh thì nàng không thể nào yên tâm được, lo lắng bất an vô cùng.
“Nha đầu, con yêu tâm đi, không có việc gì đâu!” Hoàng hậu tiến lên kéo tay nàng, trấn an nói.
Nghe hai người nói vậy, Hạ Vân Hi đành phải đè nén nỗi lo sợ bất an, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
——————————–
Lâu lắm mới tiến vào cung Hoa Dương, Hạ Vân Hi cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Nơi này có quá nhiều kỷ niệm của nàng và Dật Phong, hắn lạnh lùng, hắn tức giận, hắn ôn nhu nhẹ nhàng, giờ phút này đang tràn ngập trong đầu nàng.
Cuộc sống đơn thuần mà vui vẻ như vậy, cuộc sống lấy hắn làm trung tâm, tựa hồ. . . . Đã cách nàng rất xa rồi. . . . Lòng lại một lần nữa đau đớn xót xa.
Dật Phong, vì sao không thể đáp lại ta dù chỉ một chút?
Thương cảm gào thét trong lòng nàng, viền mắt đầy lệ, đau đớn không ngừng tràn ra như muốn vỡ tung. . . . .
“A, Hạ cô nương, người đã tới rồi!” Phía sau truyền đến giọng nói vui mừng của thái giám.
Hạ Vân Hi vội gạt lệ, cố gắng tươi cười, xoay người. “Là ngươi, Tiểu Lý Tử!”
“Hạ cô nương, người muốn chuyển về đây sao?” Tiểu Lý Tử mong đợi hỏi.
Khi Hạ cô nương ở đây, khắp nơi tràn ngập tiếng cười như chuông bạc của nàng, những trò đùa của nàng luôn vô cùng náo nhiệt. Nhưng khi nàng đi rồi, tiếng cười cũng theo gió bay đi, cuộc sống trở nên buồn tẻ vô vị.
Hạ Vân Hi lắc đầu, cười nói: “Không phải, ta chỉ muốn tìm Dật Phong, ngươi biết thái tử ở đâu không?”
“Ôi!” Tiểu Lý Tử có chút thất vọng, nhưng vẫn đáp: “Hạ cô nương, thực không khéo, hoàng thái tử và ba tướng quân xuất cung có việc, có lẽ vài ngày sau mới trở về!”
“Vậy sao. . . .” Hạ Vân Hi vẻ mặt ủ rũ, chẳng lẽ. . . . Thật sự đã định trước bọn họ vô duyên sao?
Không sai, tự mình đến đây, ôm theo hi vọng cuối cùng. Bởi vì nàng muốn biết, nếu nàng gả cho hoàng thượng, hắn có để ý hay không? Nhưng bây giờ. . . . .
Ngay cả ông trời cũng không cho nàng cơ hội này. . . . .
“Hạ cô nương, người không sao chứ?” Tiểu Lý Tử lo lắng nhìn nàng, tiến tới an ủi: “Không bằng thế này, chờ hoàng thái tử trở về, nô tài tới báo cho người!”
Hạ Vân Hi cúi đầu, cười miễn cưỡng nói: “Không cần, đã không còn quan trọng nữa!” Nói xong, nàng xoay người, vội vàng rời đi.
Bỏ lại Tiểu Lý Tử mù tịt không hiểu chuyện gì.
——————————–
Trên đường, Hạ Vân Hi ngây ngẩn bước đi, hoàn toàn không biết mình muốn đi đâu, chỉ không ngừng tiến về phía trước.
Không biết qua bao lâu, cảm thấy hơi mệt mỏi, nàng vào một khách điếm gần đó. Vừa tiến vào đã nghe thấy nhóm khách đến uống trà nói chuyện phiếm ——
“Ai, lại sắp chiến tranh rồi, thật đòi mạng mà!”
“Đúng vậy, vất vả lắm mới sống yên ổn được hai ba năm, vậy mà lại bắt đầu phải lo lắng hoảng sợ rồi!”
“. . . . Nghe nói lần này hoàng thượng bội ước, làm mất mặt Tê Thu quốc nên mới nổ ra chiến tranh!”, “Không phải đâu, tại sao hoàng thượng lại bội ước?”
“Hình như là vì một nữ nhân, Bắc Thần quốc sư muốn cưới nàng, nhưng hoàng thượng không đồng ý, nói muốn phong nàng làm Quý phi, quốc sư dưới cơn nóng giận đã tuyên bố chiến tranh. . . . .” Một hán tử nói tin tức mà mình biết ra.
“Thì ra là hồng nhan họa thủy!”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, tiếp đó tức giận bất bình. “Hoàng thuợng cũng thái quá rồi, rõ ràng đã hứa với người khác sao lại bội ước, người ta không tức giận mới là lạ.”
“Xuỵt —— huynh đài, nhỏ tiếng chút, không thể để người khác nghe thấy.” Một đại thúc vội vàng nhắc nhở, người nọ liền hậm hực ngậm miệng.
“Nếu thực sự phát sinh chiến tranh, như vậy lại có biết bao dân chúng và tướng sĩ chịu liên lụy. . . .”
Hạ Vân Hi càng nghe sắc mặt càng khó coi, tim như bị bóp nghẹt, nàng không muốn nghe tiếp nữa, sau khi để lại bạc rồi rời khỏi khách điếm.
Lúc này, ở một góc không thấy được, một phụ nữ trung niên đội nón, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng rời đi, lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ha ha, lực lượng quần chúng thật to lớn, ta đã làm đúng rồi. . . . .”
——————————–
Trong ngự thư phòng, Chu Minh đế như thường lệ bàn bạc với mấy vị đại thần có năng lực.
Sau khi bàn bạc một lát, hắn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hàn thượng thư, không khỏi kỳ quái hỏi: “Hàn khanh, ngươi không muốn nói gì sao?”
Hàn thượng thư nghĩ một chút, có chút mong đợi nói: “Hoàng thượng, có chuyện. . . . Thần không biết nên nói hay không?”
Hàn thượng thư thở ra một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Hoàng thượng, vi thần từ ngày hôm qua nhận được rất nhiều thư tín mà rất nhiều quan viên truyền đến, cùng tên của nhiều người liên quan dâng lên.”
Chu Minh đế kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn không đổi sắc nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Nói rõ ràng?”
Những đại thần khác cũng tò mò nhìn hắn, chờ đợi câu tiếp.
“Việc này. . . .” Hàn thượng thư dừng một chút, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, trong thư các quan viên nói, dân chúng hi vọng hoàng thượng lấy đại cục làm trọng, đáp ứng yêu cầu của Bắc Thần quốc sư Tê Thu quốc, giao Hạ Vân Hi ra, tránh phát sinh chiến tranh!”
“Cái gì?” Chu Minh đế vô cùng kinh ngạc, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, trừng Hàn thượng thư. “Lấy thư và danh sách ra cho trẫm xem!”
“Vi thần tuân chỉ!” Hàn thuợng thư lấy mấy phong thư cùng một quyển sách trong tay áo ra, trình lên trước nói: “Hoàng thượng, tất cả ở đây, thỉnh người đọc.”
Trương công công đứng bên cạnh tiếp nhận, tiến lên truyền lại.
Chu Minh đế mở thư và sách ra, nhìn kỹ, quả nhiên tất cả đều hi vọng hắn giao Hạ Vân Hi ra, đáp ứng yêu cầu Bắc Thần Hoàng, sắc mặt Chu Minh đế tối đi vài phần, bàn tay nắm chặt.