Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 103: Khí thế bức người



Hạ Vân Hi dựa vào cột nhà, ngồi trên lan can dài rộng ngoài phòng, im lặng suy nghĩ.

Đột nhiên, một cung nữ đi tới, thi lễ: “Hạ cô nương, Dung phi nương nương đến đây, nói muốn gặp người!”

“Dung phi?” Hạ Vân Hi nghi hoặc, đây không phải là mẹ của Tứ hoàng tử sao, tìm mình làm gì?”Dung phi đang ở đâu?”

“Đang chờ ở phòng khách!”

“Ừm. . . . Ta đi xem xem!”

Nàng nói xong nhảy xuống lan can, trở về phòng thay quần áo, sau đó đi cùng cung nữ tới phòng khách.

Dung phi mặc cung trang màu hồng nhạt, búi tóc kiểu phi tinh trục nguyệt [1], đôi mắt như nước mùa thu, có vẻ thướt tha, xinh đẹp kiều mị đến tận xương. Hạ Vân Hi thấy vậy thầm cảm thán, thật là một đại mỹ nhân năm tháng không phai, khó trách có được ân sủng của hoàng thượng.

“Vân Hi tham kiến Dung phi nương nương! Nương nương cát tường!” Nàng cung kính làm lễ.

Dung Phi nhìn nàng, cũng không nói ngay, chỉ khoan thai thưởng thức trà thơm.

Hạ Vân Hi không có cách nào, khó xử quỳ gối, trong lòng buồn bực không thôi, không biết vì sao nàng không bảo mình đứng lên?

Một lúc lâu sau, Dung phi rốt cuộc mở miệng vàng. “Đứng lên rồi ngồi đi, bổn cung có lời muốn nói với ngươi!”

“Vâng, nương nương!”

Hạ Vân Hi đứng lên, ngồi lên ghế đàn hương, nhạy bén nhận ra rằng vị Dung phi nương nương này không thích mình. Thế nhưng không rõ mình đắc tội nàng khi nào?

Dung phi đặt chén xuống, nghiêm túc nhìn nàng. “Hạ cô nương, bổn cung không muốn vòng vo, vì vậy nói thẳng.” Dừng một chút, nàng nói rõ ràng: “Bổn cung mong ngươi đáp ứng yêu cầu của Bắc Thần quốc sư, gả cho hắn!”

Hạ Vân Hi kinh ngạc, nàng không nghĩ Dung phi muốn nói vậy với nàng, nhất thời sửng sốt.

Dung phi không quan tâm tới vẻ kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết Bắc Thần Hoàng đã nói, nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn thì hai nước sẽ có chiến tranh, đây là điều tất cả mọi người không mong muốn. Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể làm lắng trận phong ba này, cho nên bổn cung mới tới thuyết phục ngươi!”

“Dân nữ. . . . .” Hạ Vân Hi vô cùng lúng túng, nàng đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng chẳng lẽ phải hi sinh bản thân sao? Nàng vốn không hề biết gì cả. “Nhưng hoàng thượng đã nói sẽ nói rõ với Tê Thu vương, chưa chắc đã phát sinh chiến tranh!”

Nàng tin tưởng lời nói của hoàng thượng!

Dung phi cười lạnh. “Hừ, ngươi thật khờ khạo, đấy là vì hoàng thượng muốn bảo vệ ngươi mới nghĩ ra hạ sách này, nói nhưng không thể thực hiện được. Bằng không triều đình sao có thể bất an đến vậy? Hơn nữa, Tê Thu quốc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, đến lúc đó, kẻ thù Lệ quốc sẽ thừa cơ gia nhập, chỉ sợ trận chiến này sẽ không bao giờ chấm dứt!”

Hạ Vân Hi run lên, lời này khiến nàng kinh hãi. “Thật. . . . Thật sự nghiêm trọng vậy sao?”

“Chuyện quốc gia đại sự, bổn cung hiểu rõ hơn ngươi!” Dung phi trừng nàng, giọng điệu và khí thế bức người. “Hạ cô nương, ngươi cũng có thể không quan tâm, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn binh tướng vì ngươi mà chết sao? Ngươi nhẫn tâm để dân chúng vô tội, vì ngươi mà phiêu bạt khắp nơi, không có nhà để về sao? Ngươi nhẫn tâm khiến hoàng thượng vì ngươi mà bị bêu rếu do thất tín dẫn đến chiến tranh sao?”

Hạ Vân Hi nhắm mắt lại, không có cách nào đối mặt với lời chất vấn làm người không thở nổi này.

Dung phi thấy nàng dao động, tiếp tục cố gắng. “Hạ cô nương, kì thực ngươi gả cho Bắc Thần Hoàng cũng tốt, Quốc phi tuy không bằng Hoàng Quý phi, nhưng. . . .”

“Mẫu phi, người không cần nói nữa.” Tiêu Dật Dương cất bước tiến vào, vẻ mặt giận dữ. Hắn đứng ngoài cửa nghe một lúc, không nhịn được nữa mới xuất hiện.

Dung phi bị nhi tử nói như vậy, cực kỳ không vui. “Dương Nhi, ngươi có thái độ gì vậy?”

Tiêu Dật Dương tức giận nói: “Mẫu phi, việc này phụ hoàng đã quyết, tại sao người còn ép nàng?”

“Bổn cung chỉ tùy việc mà xét, để nàng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, miễn để mình thành tội nhân thiên cổ mà không biết!” Dung phi phẫn nộ, chỉ về phía Hạ Vân Hi.

“Người ——”

“Đừng nói nữa, Dật Dương!” Hạ Vân Hi vội vàng tiến lên khuyên nhủ.

Tiêu Dật Dương nén giận nắm tay nàng. “Vân Hi, đi! Đi theo ta!” Vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Trừng mắt nhìn bóng hai người rời đi, Dung phi vừa giận vừa tức, dựa vào ghế ngồi.

——————————–

“Dật Dương, sao lại kéo ta đi?” Đến vườn Long Nguyệt, Hạ Vân Hi giật tay lại, không hiểu hỏi.

Tiêu Dật Dương chăm chú nhìn nàng, đáy mắt nhu hòa, kiên định nói: “Nàng không thể ở lại trong cung, ta quyết định dẫn nàng trốn khỏi cung!”

Hạ Vân Hi ngây ngẩn. “Vì sao?”

“Nàng không biết, các quần thần hôm nay đều tấu lên muốn phụ hoàng đồng ý yêu cầu của Bắc Thần quốc sư, phụ hoàng tuy rằng vẫn kiên trì, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng sẽ vì áp lực mà thỏa hiệp, đến lúc đó, nàng không thể không gả!” Tiêu Dật Dương lo lắng sốt ruột nói.

Hạ Vân Hi im lặng, tự nhiên nhớ lại lời của dân chúng trong khách điếm và cả lời nói của quần thần, của Dung phi, từng lời xen kẽ, đấu tranh một lúc, nàng đã quyết định.

Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Dật Dương, vô cùng bình tĩnh nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không thể đi! Sự việc là do ta mà ra, vậy thì hãy để ta giải quyết.”

“Ý của nàng là. . . . .” Tiêu Dật Dương bất an nhìn nàng.

Hạ Vân Hi thở dài, dứt khoát nói: “Nếu ta gả có thể giải quyết vấn đề, vậy thì. . . . Gả thôi!”

Nàng đã nghĩ thông, nàng và Dật Phong không có khả năng, như vậy gả cho ai cũng giống nhau mà thôi. Huống chi làm vậy có thể bình ổn tranh chấp, nàng còn gì phải do dự nữa!

“Nàng thật sự muốn gả cho Bắc Thần Hoàng?” Tiêu Dật Dương kinh ngạc, không thể tin nhìn nàng.

Gật gật đầu, Hạ Vân Hi lại nói: “Ta không thể trơ mắt nhìn chiến tranh xảy ra vì ta, như vậy rất ích kỷ, ta không làm được!”

“Vậy chính nàng sẽ phải chịu thiệt!” Tiêu Dật Dương vô cùng kích động, tiến lên nắm tay nàng. “Vân Hi, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ nàng!”

Hạ Vân Hi run lên, ánh mắt lộ vẻ xúc động nhưng vẫn đẩy tay hắn ra, nghiêm túc nhìn hắn. “Dật Dương, ta biết ngươi đối tốt với ta, nhưng ta không thể ích kỷ!”

Nói xong, nàng không nhìn hắn nữa, xoay người chạy đi.

Tiêu Dật Dương lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng, hai tay nắm chặt, ánh nhìn lo lắng.

——————————–

Trong cung vua truyền ra tiếng tranh cãi.

“Nàng nói gì? Nàng muốn gả cho Bắc Thần Hoàng?” Chu Minh đế kinh ngạc, mở to mắt nhìn nữ tử đang quỳ trên đất.

Hạ Vân Hi thở sâu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mong hoàng thượng thành toàn!”

Chu Minh đế sửng sốt hồi lâu, đột nhiên tiến lên, kéo nàng. “Vân Hi, sao nàng lại có quyết định này, có phải có người ép nàng không?”

Bằng không sao nàng có thể thay đổi nhanh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.