“Không, hoàng thượng người đừng hiểu lầm.” Hạ Vân Hi cúi đầu, chậm rãi nói: “Đây hoàn toàn là chủ ý của Vân Hi!”
“Vậy rốt cuộc là vì sao?” Chu Minh đế không thể hiểu nổi.
“Hoàng thượng, chuyện này vì dân nữ mà ra, dân nữ không thể không quan tâm!” Hạ Vân Hi thành khẩn nhìn về phía hắn, nói rành mạch. “Vân Hi biết, hoàng thượng vì bảo vệ Vân Hi nên chịu áp lực rất lớn, bởi vậy không thể làm liên lụy hoàng thượng, cũng không muốn thiên triều vì dân nữ mà xảy ra chiến tranh!”
Chu Minh đế nghe xong, càng thêm thương tiếc nhìn nàng. “Vân Hi, trẫm biết nàng hiểu chuyện, nhưng nàng cũng không thể hy sinh như vậy! Huống chi trẫm đã nói sẽ giải thích với Tê Thu vương, hắn là người hiểu lý lẽ, không dễ gì khởi xướng chiến tranh!”
“Nhưng nếu hắn không nghe lời ngài nói thì sao, vậy chẳng phải Vân Hi sẽ thành tội nhân thiên cổ?” Hạ Vân Hi lắc đầu, tỏ vẻ ung dung, cười gượng: “Hoàng thượng, đáp ứng quốc sư đi, như vậy đối với mọi người đều tốt!”
“Vân Hi, nàng không nên kích động, để trẫm nghĩ cách ——”
Chu Minh đế định khuyên nữa nhưng Hạ Vân Hi dứt khoát ngắt lời hắn. “Hoàng thượng, không cần nữa, cứ làm như vậy đi, nếu không, dân nữ sẽ bất an cả đời.”
Thấy thái độ kiên quyết của nàng, Chu Minh đế định nói nhưng cuối cùng lại thở dài nặng nề. Nhịn không được, hắn ôm nàng vào lòng, ánh mắt xót xa thương tiếc nhìn nàng.
——————————–
Lên triều, Chu Minh đế cuối cùng cũng tuyên bố tin tức muốn kết thân với Tê Thu quốc.
Lời này vừa nói ra, từ trên xuống dưới triều đình đều thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chiến tranh nữa, lại có thể tăng tình hữu nghị với Tê Thu quốc, người nào mặt cũng tươi cười.
Hôm nay, chính là ngày Vân Hi rời khỏi hoàng cung.
“Nha đầu, nếu bây giờ con đổi ý thì vẫn còn kịp!” Hoàng hậu nhìn Vân Hi đang vội vàng xếp đồ, khuyên bảo lần cuối.
“Hoàng hậu nương nương, không cần khuyên con nữa.” Hạ Vân Hi ngừng tay, cười than: “Kỳ thật nên lui một bước, con cuối cùng cũng phải lập gia đình, gả sớm hay muộn cũng như nhau thôi. Huống chi có thể làm quốc phi cũng tốt!”
Cũng tốt cái gì! Nha đầu này rõ ràng đang gượng cười! Đáng giận là tên Dật Phong kia lại không hề xuất hiện! Làm hoàng hậu vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Nghĩ vậy, hoàng hậu đau lòng ôm nàng gọi: “Nha đầu!” Nước mắt cũng rơi xuống. “Đừng gạt ta, nói đến cùng, con vẫn đang trốn tránh Dật Phong, con sợ ở lại đây sẽ không quên được hắn phải không? Tâm tư này của con sao có thể giấu được ta!”
Hạ Vân Hi tựa vào vai nàng, nhắm mắt cố nén bi thương. Không sai, hoàng hậu nói đúng! Nàng thật sự sợ nếu tiếp tục ở đây sẽ phải nhìn thấy Dật Phong cưới người khác, như vậy sẽ không chịu nổi, thay vì thấy cảnh thương tâm thì thà rời đi, lại có thể giúp đỡ người khác, cũng có thể để nàng hoàn toàn quên đi Tiêu Dật Phong đã bám rễ thật sâu trong lòng nàng.
Một công đôi việc, sao lại không làm!
“Nương nương, cám ơn người đã luôn chăm sóc con, con thật sự không nỡ rời người, không nỡ xa mọi người! Nhưng. . . . Cũng chỉ có thể rời đi!” Nàng thở sâu, cố không để nước mắt tràn ra, lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho hoàng hậu. “Nương nương, sau khi Dật Phong trở về, xin người. . . . Chuyển phong thư này cho hắn.”
Hoàng hậu thấy sự đau buồn, không nỡ nhưng lại kiên quyết trong mắt Hạ Vân Hi. Nàng hiểu rõ không thể lay chuyển được gì nữa rồi.
Nàng khẽ thở dài. “Xem ra, ta không ngăn được con rồi!” Nàng vươn tay nhận lấy lá thư, mắt ngấn lệ nói: “Bổn cung sẽ giao cho hắn, yên tâm đi! Nhớ sau khi đến Tê Thu quốc phải thường viết thư về, giữ liên lạc với bổn cung, biết chưa?”
Hạ Vân Hi gật đầu.
Rời khỏi Phượng Hoàn cung, nàng quay đầu lại nói: “Nương nương, xin bảo trọng!”
Tạm biệt, Dật Phong! Nàng nói thầm trong lòng, nước mắt như chuỗi trân châu đứt rời rơi xuống.
“Không cần, cứ như vậy con sẽ không nỡ rời đi!” Hạ Vân Hi lắc đầu, cười gượng nói.
“Vân Hi. . . . .” Hoàng hậu lấy khăn che miệng, nước mắt ròng ròng lớn tiếng nói: “Bổn cung sau này sẽ thăm con, bảo trọng nhé ——”
Hạ Vân Hi vẫy tay tạm biệt nàng, ôm chặt gói đồ trong lòng, đi về phía cửa cung.
Ngoài cửa là kiệu lớn lộng lẫy, thị vệ Tê Thu quốc đứng ở hai bên im lặng chờ.
“Hạ cô nương, mời lên kiệu! Quốc sư đang chờ ở dịch quán!” Bọn họ vừa thấy Hạ Vân Hi liền cung kính nói.
Nàng gật đầu, lại ngoái đầu nhìn lại hoàng cung đã ở mấy tháng, sau đó buồn bã xoay người lên kiệu.
Nhớ lại rất nhiều kỷ niệm cùng Tiêu Dật Phong —— từ khi xuyên không tới thời đại này, nhất kiến chung tình với Dật Phong, quấn quít hắn như hình với bóng, thiếu chút nữa ngã khỏi cây cao được hắn ôm, hắn ngọt ngào đút cơm, hắn làm nàng mê đắm, cảm giác khẩn trương ấy, thậm chí cả cái hôn trong mơ. . . . Từng chút ngọt ngào đều như hôm mới qua.
Nhưng nàng đã quyết tâm bỏ hết lại đây, không mang theo bất cứ thứ gì. . . . .
——————————–
Sau khi trở lại, Tiêu Dật Phong không tự chủ đi tới Phượng Hoàn cung. Lúc hắn ý thức được hành động khác thường của bản thân thì đã đến trước cửa Phượng Hoàn cung rồi.
Aiz! Hắn bị sao vậy? Không phải muốn đi bẩm báo với phụ hoàng sao, sao lại tới đây rồi? Hắc lắc lắc đầu, đang định rời đi, phía sau vang lên giọng nói lanh lanh của Nguyễn Tâm Tâm và Thanh Thanh.
“Hoàng thái tử! Hoàng thái tử điện hạ, xin dừng bước!” Các nàng đuổi theo, thở không ra hơi nói: “Cuối cùng ngài đã trở lại, tốt quá! Chúng ta có việc tìm ngài a!”
Tiêu Dật Phong nghiêm mặt, không hiểu nhìn hai người thở hổn hển, nhìn vẻ mặt các nàng hình như có chuyện rất quan trọng, vì thế hắn dừng bước chờ các nàng nói tiếp.
Nguyễn Tâm Tâm thở gấp nói: “Điện hạ, ngài biết không? Vân Hi nàng. . . . nàng. . . .”
Hắn lườm các nàng một cái, hờ hững nói: “Chuyện của nàng không liên quan tới ta!” Nói xong, lại định bước đi.
“Chờ một chút, hoàng thái tử!” Nguyễn Tâm Tâm thấy hắn muốn đi, vội vàng to giọng kêu: “Vân Hi nàng. . . . đã rời khỏi hoàng cung rồi, không trở lại nữa!”
Đột nhiên nói vậy, làm hắn chấn động, trong nháy mắt tim liền loạn nhịp.