Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 107: Hắn dịu dàng



Hạ Vân Hi ngồi trong xe ngựa, nằm trước cửa sổ, ánh mắt sáng ngời lúc này xa xăm không có tiêu cự, mất hồn nhìn rừng cây xanh um tươi tốt ngoài cửa xe lướt qua vun vút.

Nửa canh giờ đã qua, chắc đã cách rất xa hoàng cung rồi, cũng tức là nói, nàng cách Dật Phong cũng càng ngày càng xa, xa đến. . . . . . Nàng đã không cách nào đuổi theo được nữa.

Khó có thể đè nén bi thương, nước mắt lại dâng lên, thi nhau rơi xuống đến tan nát cõi lòng, làm ướt mu bàn tay nàng.

Dật Phong, chẳng lẽ chúng ta, thật sự là vô duyên sao? Hạ Vân Hi thống khổ la lên trong lòng.

Không quên được, nàng không quên hắn được. . . . . . Nàng rất muốn nhìn thấy hắn lúc này. . . . . .

“Dừng xe!” Nàng đột nhiên kêu lên.

“Hạ cô nương, sao vậy?” Thị vệ không hiểu nhìn nàng.

“Ta muốn xuống xe đi bộ một chút!” Còn ngồi trên xe nữa, sợ rằng nàng sẽ hít thở không thông.

“Vậy. . . . . . Được rồi!” Thị vệ do dự một chút, liền theo lời dừng xe, thuận tiện dặn bảo nói: “Chỉ là Hạ cô nương, người không nên đi quá xa, trước khi trời tối chúng ta phải đến dịch quán .”

Hạ Vân Hi gật đầu một cái, xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới bờ suối cách đó không xa.

Nhẹ lau nước mắt trên gò má, nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh hoàng hôn, cố gắng đem nước mắt nuốt trở lại, chậm hít sâu thở ra một hơi.

Ánh hoàng hôn như máu, tâm cũng như máu.

“Dật Phong! Dật Phong! Dật Phong. . . . . .” Nàng bi thương khẽ hô, đau khổ ghim vào sâu trong lòng nàng, che ngực, cố nén trái tim co rút đau đớn.

Vân đạm đạm, gió nhẹ nhàng, trong trẻo.

Hạ Vân Hi cứ yên lặng đứng không nhúc nhích như vậy. Mặc cho Vân Lai vân hướng, phong tới phong đi, hoa nở hoa rơi. . . . . .

Chợt sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên.

Nàng giật mình quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa một bạch mã đang phi nhanh tới, trên lưng ngựa còn có bóng dáng nàng mong nhớ ngày đêm . . . . .

Hạ Vân Hi quả thật không thể tin được mắt của mình, là Dật Phong! Hắn đang tới đây. Nàng kinh ngạc đứng ngẩn người, không dám động, cũng không dám hô hấp. Bóng dáng Tiêu Dật Phong càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, càng chạy càng gần. . . . . .

Trời ạ, đây là mơ sao? Nàng dụi mắt, muốn nhìn lại rõ ràng.

Tiêu Dật Phong lúc này đã chạy tới bên người nàng, tung người xuống ngựa, hai mắt lạnh băng kia bây giờ lại lóe ánh nhìn lo lắng, ngưng mắt nhìn thẳng vào nàng.

Dật Phong! Tim nàng như ngừng đập.

Yên lặng nhìn nhau, nàng không dám lộn xộn, sợ vừa động cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất.

Tiêu Dật Phong mắt không chớp nhìn nàng, khẽ nói: “Không phải nói muốn quên ta sao, tại sao lại ở nơi này gọi ta?

“Chàng ——” Hạ Vân Hi cau mày, hắn có ý gì, tới cười nhạo nàng sao? “Vậy thì thế nào, đây là chuyện của ta, không cần chàng quan tâm!”

“Tại sao không chào mà đi?” Nàng đột nhiên rời đi làm hắn ứng phó không kịp, cũng làm hắn giật mình vì tầm quan trọng của nàng đã vượt quá tưởng tượng của mình.

Thì ra hắn đã sớm yêu cái người ngây thơ động lòng người này, chỉ là vẫn không dám chấp nhận sự thật.

“Chàng đã nói muốn ta giữ lời, không được đến dây dưa với chàng nữa!” Nghĩ tới hắn vô tình là lòng nàng lại đau đớn, đau đớn đó hắn vĩnh viễn không thể nào hiểu được.

“Đi theo ta!” Sauk hi xác định tâm ý của mình, hắn đương nhiên không thể để nàng rời đi.

“Cái gì?” Hắn nói chuyện nhất định phải ngắn gọn vậy sao?

“Về hoàng cung!” Nàng là của hắn, tuyệt không cho phép nàng gả cho người khác.

Về cung? Chẳng lẽ hắn không biết nàng phải lấy chồng ở Tê Thu quốc sao? Huống chi nàng là vì trốn tránh hắn mới rời đi, bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nói nàng đi cùng hắn. . . . . . Hắn cho là nữ nhân đều dễ định đoạt như vậy sao?

“Không được!” Nàng không chút do dự cự tuyệt.

“Nàng cứ như vậy muốn gả cho Bắc Thần Hoàng làm quốc phi sao?” Tiêu Dật Phong tức giận gầm nhẹ.

Hạ Vân Hi trừng mắt, không thể tin nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn! Hắn nhất định khinh miệt nàng như vậy mới cam tâm sao?

Hắn rõ ràng biết nàng làm vậy là vì Tấn Minh vương triều, hắn lại nói nàng như vậy?

Nước mắt không nhịn được lăn xuống, nàng rưng rưng quát: “Không sai, ta thích làm phi tử của hắn, thích vinh hoa phú quý, thì thế nào? Đây là tự do của ta, không liên quan đến chàng, cũng không tới phiên chàng châm chọc ta!”

Tiêu Dật Phong mày kiếm nhăn nhẹ, im lặng nâng mặt nàng lên, thương tiếc thay nàng lau nước mắt.

Hắn đột nhiên dịu dàng như vậy thật là làm Hạ Vân Hi ngơ ngác. Ánh mắt hắn không còn là sự lạnh lùng chán ghét nữa, mà là một tia nóng rực, một tia đau đớn. Sự phát hiện này làm nàng nín thở!

“Vân Hi, chúng ta hồi cung đi, được không?” Hắn dịu dàng nói.

Nàng giương mắt kinh ngạc nhìn hắn, chớp mắt cũng không dám chớp. Hành động xa lạ này, lời nói dịu dàng này, là mơ ước của nàng trước kia. Nhưng, tất cả không phải đã kết thúc rồi sao, nàng chỉ là yêu đơn phương mà thôi. . . . . .

Đẩy bàn tay từng làm nàng động lòng không dứt, lúc nào thì tay hắn lại ấm áp như thế?

“Không được!” Hắn đây coi nàng là cái gì? Kêu thì tới, chán thì đuổi sao! “Ta cho chàng biết, ta nhất định phải gả cho quốc sư Bắc Thần Hoàng, chàng đi. . . . . . Ưm ——”

Lời nàng vẫn chưa nói hết đã bị đôi môi nóng bỏng cuồng nhiệt dán lên, nuốt mất những lời chưa kịp nói. Tiêu Dật Phong kéo lại hai tay nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, dập tắt luôn cả lửa giận của nàng. . . . . .

Nụ hôn này, nóng bỏng mà dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về đau đớn trong lòng nàng, đánh tan sự chống cự, đánh tan ý chí nàng….

Môi lưỡi dây dưa, quen thuộc như vậy, giống như cảnh trong mộng đã từng có. . . . . . Rất nhanh khiến nàng ngấm vào men say. . . . . .

Hai người bừa bãi ôm hôn hồi lâu, Tiêu Dật Phong mới lưu luyến không rời buông nàng ra, đôi mắt sâu lãnh ngạo lúc này tràn đầy nhu tình, còn đọng lại nụ cười, giọng nói bá đạo: “Nàng đã còn yêu ta thì đừng mơ tưởng rời khỏi ta!”

“Không, buông ra!” Hạ Vân Hi lấy lại tinh thần, đột nhiên đẩy hắn ra, lắc đầu, tức giận nói. Tại sao chàng trêu chọc ta, ta đã quyết định quên chàng, tại sao chàng lại xuất hiện?”

Trong lòng mâu thuẫn ứ đọng làm nàng chỉ muốn rống to, hận mình ý chí không đủ kiên định, hắn tại sao đợi đến khi nàng thật vất vả hạ quyết tâm lại tới cho nàng hi vọng.

“Nàng không quên được ta đâu!” khóe môi hán nâng lên mỉm cười, gương mặt anh tuấn càng thêm mê người.

“Lầm rồi, ta nói được sẽ làm được, nhất định sẽ quên được chàng!” Hất mặt, không nhìn tới nụ cười làm nàng động lòng kia, xoay người muốn rời đi.

“Vân Hi, đừng đi!” Tiêu Dật Phong nóng nảy, duỗi tay kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.