Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 113: Hắn thật tuyệt tình



Dật Phong, lại đối xử với nàng như vậy! Chẳng lẽ, hắn tuyệt không nhớ đến tình cảm giữa bọn họ sao?

Tại sao không chịu tin nàng? Tại sao. . . . . .

Còn nữa… nàng thật không biết mình sao lại cầm đoản đao đi ám sát Hoàng thượng?

“Nữ nhân, ngươi an tĩnh một chút!” thanh âm của Tiêu Dật Phong quỷ dị hư vô như từ địa ngục truyền đến, âm trầm kinh người.

“Dật Phong! Dật Phong! Chàng thả ta ra đi, chàng đừng phải đối xử với ta như vậy. . . . . .” Hạ Vân Hi lập tức đứng lên, chống lại tròng mắt đen làm nàng tưởng niệm, sáng nhớ chiều mong kia.

“Ám sát Hoàng thượng, không đưa ngươi ra Ngọ môn chém đầu ngay đã là may mắn rồi!” Hắn lãnh khốc vô tình châm chọc, tròng mắt đen bắn ra ánh sáng âm trầm nhìn nàng.

“Ta không có, đây nhất định là hiểu lầm, ta sao có thể ám sát hoàng thượng?” Nàng vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

Nhìn ánh mắt trong suốt uất ức của nàng, Tiêu Dật Phong lửa giận càng dâng lên, trong thanh âm hung hăng xen lẫn tâm tình phức tạp khó phân biệt nói: “Hạ Vân Hi, ngươi muốn giả bộ vô tội tới khi nào, chẳng lẽ phụ hoàng bị thương là giả sao?”

“Ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng xin chàng tin tưởng ta, ta chưa từng muốn hại hoàng thượng, cho tới bây giờ cũng không có!” Hắn tại sao không nghe nàng giải thích?

“Sự thật đều ở ngay trước mắt, ngươi còn muốn giảo iiện tới khi nào?” Hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt khinh bỉ.

“Ta không biết, ta thật sự là không biết. . . . . . chàng tại sao không chịu nghe ta nói, ta thật sự vô tội!” Hắn ngay cả một điểm tin tưởng cũng không cho nàng, Hạ Vân Hi cảm thấy tâm lạnh rồi.

Chung sống lâu như vậy, nàng là hạng người gì, hắn không phải rõ ràng lắm sao? Tại sao hắn chỉ dùng bằng mắt thường để nhìn, mà không dùng tâm đi xem chân tướng?

“Ta sẽ không tin tưởng những lời nói láo của ngươi nữa!” Bị dạy dỗ một lần là đủ rồi.

Hạ Vân Hi cười khổ, trong mắt tất cả đều là trống rỗng bi thương, nàng biết mình lần này là có miệng khó cãi.

Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhìn nàng, nhu tình mật ý ngày xưa chỉ là ánh sáng pháo hoa, rực rỡ được một lúc rồi không bao giờ hồi phục được nữa.

“Chàng đã không tin ta, vậy thì chàng đi đi!” Nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, tự vây quanh mình. Người lạnh, tâm còn lạnh hơn!

“Người đâu, canh chừng nàng thật tốt cho ta, bất luận kẻ nào cũng không cho vào, cũng không được đưa thức ăn cho nàng!” Vẻ mặt Tiêu Dật Phong lạnh lùng làm người ta không rét mà run, sau khi ném ra lời nói đó, hắn bực tức xoay người rời đi.

Hạ Vân Hi chỉ cảm thấy trái tim nặng nề run lên, nước mắt không có tiền đồ lần nữa dâng lên, khiến gương mặt không có chút huyết sắc càng thêm tiều tụy.

Nàng rất nhớ. . . . . .Người đó yêu nàng như mạng, không để nàng phải chịu một chút tổn thương, Dật Phong. . . . . .

Chỉ là, người ấy, vĩnh viễn cũng không trở lại nữa rồi. . . . . .

Nghĩ xong, nước mắt càng chảy nhiều hơn!

——————————–

Rất nhanh, tin tức hoàng thượng bị hành thích lan truyền nhanh chóng, trong triều trên dưới cũng hết sức tức giận, lên tiếng phê phán Hạ Vân Hi, nghiêm minh phán nàng tội tử hình. Còn có lời đồn nàng là gian tế nước khác phái tới, giả thành bộ dáng thánh nữ, mê hoặc hoàng thượng, muốn gây bất lợi với Tấn Minh vương triều.

Tin tức này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người nếu không cảm thấy kinh ngạc, thì cũng vì nàng tiếc hận, không lo làm Thái Tử Phi cho tốt, sao lại muốn đâm đầu vào tử lộ?

Chỉ có người biết Hạ Vân Hi , tỷ như kim bài tam tướng, đám nô tài trong cung Hoa Dương cùng Phượng Hoàn cung, còn có đám người Tiêu Dật Dương, vẫn tin tưởng nàng, cho là chuyện này có thể có ẩn tình khác.

Tề Diệp Lỗi giận đùng đùng đi vào đại sảnh, kêu lên với Tiêu Dật Phong: “Điện hạ, người thật quá mức! Đem Vân Hi nhốt vào địa lao còn chưa tính, lại còn không cho nàng thức ăn, người muốn nàng chết đói sao?”

Mới vừa rồi hắn đi một chuyến vào địa lao, thiếu chút tức chết.

“Nàng đáng đời!” Tiêu Dật Phong mắt đen lạnh băng không có tâm tình.

“Người điên rồi, đó là vị hôn thê của người, người sao lại độc ác như vậy?” Tề Diệp Lỗi khó hiểu, sao hắn có thể tuyệt tình như vậy.

“Nàng không xứng!” Tiêu Dật Phong hừ nhẹ, vẻ mặt chỉ còn lại sự khinh bỉ.

“Điện hạ, tiếp tục như vậy nữa thân thể Vân Hi nhất định sẽ không chịu nổi, chẳng lẽ người thật muốn nàng chết sao?” Lục Phi Vũ có chút cả giận, hắn là một đại nam nhân, đứng ở nơi đó cũng cảm thấy lạnh lẽo, huống chi Vân Hi là một cô nương mảnh mai như vậy.

Tiêu Dật Phong lòng nguội lạnh lại nổi lên một tia thương xót, nhưng nhớ tới nữ nhân chết tiệt kia là có mục đích xâm nhập vào hoàng cung, hơn nữa còn ác tâm muốn giết hại phụ thân như vậy, hắn liền không cách nào tha thứ cho nàng.

“Nàng tự làm tự chịu!”

“Chẳng lẽ người nhất định đợi đến khi thi thể của nàng nằm trước mặt người, người mới thả nàng đúng không?” Lục Phi Vũ cả giận nói, chỉ kém không nhảy dựng lên cho hắn một quyền.

“Người phản bội kết quả chính là như thế!” Tiêu Dật Phong không chút cử động.

Lý Trạch Dương trầm mặt nói: “Điện hạ, ngươi thật sự tin Vân Hi ám sát Hoàng thượng sao?”

“Là ta tận mắt thấy, nàng giơ đao lên muốn giết phụ hoàng, nếu không phải là ta theo Dật Hiên chạy tới, sợ rằng. . . . . .” Câu kế tiếp hắn không nói, ánh mắt càng thêm lạnh băng.

“Lời tuy như thế, nhưng ta cảm thấy được Vân Hi nhất định không phải cố ý.” Tề Diệp Lỗi có cách nhìn khác.

“Ta cũng là cho là như vậy, trong này phải có ẩn tình!” Lục Phi Vũ cũng gật đầu một cái.

“Điện hạ, không bằng đem Vân Hi thả ra, giam lỏng ở cung Hoa Dương, sau đó đem chuyện này điều tra tìm hiểu rõ!” Lý Trạch dương đề nghị, hắn thật không thể để Vân Hi muội phải chịu khổ nha.

“Không được!” Tiêu Dật Phong cự tuyệt thẳng thừng, lạnh lùng vô tình quét mắt nhìn ba người . “Các ngươi nếu ai dám cãi lệnh ta tự mình thả người, đừng trách ta không nể mặt.”

Nói xong, lạnh lùng phất tay áo rời đi, lưu lại tam tướng bực tức dậm chân.

Lục Phi Vũ nổi đóa: “Tức chết ta rồi, ngươi nói hắn là xảy ra chuyện gì? Không phải rất thích Vân Hi ư, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt, chẳng lẽ đây chính là cách hắn yêu sao?”

“Ai. . . . . .” Tề Diệp Lỗi thở dài, nhức đầu xoa xoa trán. “Lần này chuyện khó giải quyết rồi, Vân Hi ám sát hoàng thượng, nhiều người thấy như vậy, thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Hiện tại hoàng hậu cùng Thái phi không có ở đây, điện hạ còn hận nàng tận xương, hoàng thượng hôn mê, ta thật sự vô cùng lo lắng tình cảnh của Vân Hi a!”

“Đúng vậy, hành thích vua là tội lớn phải chem đầu, chúng ta nên làm như thế nào mới có thể cứu Vân Hi?” Lý Trạch Dương khuôn mặt u sầu, mi tâm nhíu chặt lại.

Ba người trầm mặc. Đột nhiên, Lục Phi Vũ một đánh chưởng, nhảy dựng lên nói: “Như vậy đi, ta chạy đến Ngưng Sương cung, thông báo cho hoàng hậu nương nương!.”

Hiện tại, cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể cứu được Vân Hi rồi.

“Đúng, đây là một biện pháp!”

Lý Trạch Dương cùng Tề Diệp Lỗi lập tức tán thành. “Để cho ta cùng lão Lý đi, Phi Vũ, ngươi ở lại trong cung, phải nghĩ biện pháp bảo vệ Vân Hi an toàn, !”

“Yên tâm đi, ta hiểu biết rõ nên làm như thế nào rồi !” Lục Phi Vũ vỗ ngực bảo đảm, hắn tuyệt không để Vân Hi có chuyện .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.