Bị giam ở chỗ này hai ngày rồi, Hạ Vân Hi không cách nào phân biệt đến tột cùng là ban ngày hay là ban đêm, chỉ có ba bữa cơm tới mà suy đoán thời gian.
Làm nàng không chịu được nhất chính là đồ ăn ở chỗ này. Không phải là cơm để từ đêm qua thì là thức ăn đã bị mốc meo, còn có thức ăn nửa chín nửa sống .
Vì vậy hai ngày qua, nàng không ăn uống hay đụng vào bất kỳ vật gì, đói bụng khiến đầu nàng choáng váng hoa mắt, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dật Phong. . . . . . Ngươi thực sự vô tình như vậy. . . . . . Nàng lau lệ, nhớ tới lời nói tuyệt tình của hắn, còn chẳng quan tâm đến nàng, bi thương, nước mắt càng không ngừng chảy xuống t, ngừng cũng ngừng không được.
Đột nhiên, một bóng dáng lắc mình vào đại lao, nhanh nhẹn đánh ngã tất cả thủ vệ, sau đó bước nhanh đi tới phòng giam.
“Vân Hi! Vân Hi. . . . . .” Nhìn cô gái mà mình yêu thương mặt không có chút huyết sắc nào, Tiêu Dật Dương trong mắt tràn đầy đau lòng, cũng đầy tức giận, thật không ngờ đại ca đối đãi với nàng như vậy.
Thanh âm vang lên bên tai khiến Hạ Vân Hi ngẩn ra, chậm rãi quay đầu. “Dật Dương?” Hắn sao lại tới đây?
“Ta tới cứu nàng, nàng không thể ở đây!” Tiêu Dật Dương nói xong, bảo kiếm trong tay vung lên cắt đứt khóa cửa.
“Không được! Nếu ta mà đi không phải là vượt ngục sao?” Hạ Vân Hi lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của hắn.
“Nhưng nếu nàng còn tiếp tục ở đây, sợ rằng còn chưa tra ra chân tướng nàng đã chịu không được rồi!” Tiêu Dật Dương lo lắng nói, nơi này căn bản không phải là nơi cho người ở.
Hạ Vân Hi nghe vậy, đầu gục xuống. Đúng vậy, ở đây không ăn không uống, nàng còn có thể chống cự được bao lâu? Chẳng lẽ còn trông cậy vào Tiêu Dật Phong sẽ có lòng từ bi thả nàng sao?
Ánh mắt hắn vô tình, nhìn mình như một con bệnh tầm thường thối nát!
Nhìn tròng mắt nàng sưng đỏ lần nữa phiếm lệ quang, lòng của Tiêu Dật Dương như bị dao cắt, đột nhiên nắm tay nàng, kéo nàng ra khỏi cửa.
“Vân Hi, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ có rời đi mới có thể tìm ra chân tướng!” Hắn tuyệt không để nàng phải chịu oan khuất.
Đúng, nàng muốn chạy trốn, nàng không muốn ngồi đây chờ chết!
Nghĩ xong, nàng gật đầu một cái: “Được, chúng ta đi, ta muốn chứng minh sự trong sạch của mình!”
Tiêu Dật Dương thấy thuyết phục được nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tiến lên cởi y phục thủ vệ đưa cho Hạ Vân Hi. Nàng nhanh chóng mặc vào, mũ quan to lớn khéo léo che cả khuôn mặt, lấy thêm thanh kiếm của tên thủ vệ, cúi đầu, đi theo Tiêu Dật Dương ra ngoài.
Cách địa lao không xa có một đình viện vắng vẻ, một chiếc xe ngựa đậu ở chỗ đó, bên cạnh Tiêu Dật Dương là hai thị vệ tâm phúc của hắn.
Hạ Vân Hi lên xe, cùng bọn họ cùng ngồi bên ngoài, đem cái mũ kéo đến thật thấp, co đầu lại, không dám thở mạnh.
” Ngàn vạn lần không được lên tiếng, miễn cho người khác nhận ra!” Sau khi Tiêu Dật Dương ngồi lên xe ngựa, liên tục dặn bảo.
Thị vệ giữ cửa ngẩng đầu thấy hắn, vội vàng thỉnh an: “Tứ hoàng tử cát tường! Ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Tiêu Dật Dương ôn hòa nói: “Ta muốn xuất cung làm ít chuyện, tránh ra đi!”
“Dạ, thần tuân lệnh!”
Hạ Vân Hi ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, xe ngựa lẹp xẹp đạp đất tiếp tục tiến lên. Thị vệ lòng không yên nhìn nàng một cái, có chút cảm thấy lạ mặt. Nhưng thấy ngồi trên xe Tứ hoàng tử cũng không dám nghi ngờ.
Cứ như vậy, xe ngựa chậm rãi ra khỏi hoàng cung.
Sau nửa canh giờ ——
“Các ngươi trông phạm nhân kiểu gì lại để cho nàng chạy mất?” Tiêu Dật Phong giận không kềm được rống to.
“Bẩm. . . . . . Bẩm hoàng, hoàng thái tử. . . . . .” Thủ vệ nơm nớp lo sợ nhìn chủ tử đang tức giận, cà lăm nửa ngày mới lấy dũng khí nói: “Cái này không thể trách chúng thần, là có người âm thầm đánh bất ngờ, cho nên mới. . . . . .”
“Ngươi nói là có đồng bọn tiếp ứng nàng!” Tiêu Dật Phong nheo mắt, giọng nói lạnh băng âm trầm.
“Đúng vậy!”
“Đáng chết!”
Tiêu Dật Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, rốt cuộc là ai, lại dám không để ý đến mệnh lệnh của hắn, chạy tới địa lao cướp ngục?
——————————
Xe ngựa chạy thật nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi xa khỏi hoàng cung.
Nhưng lúc tới gần rừng rậm, ngựa lại đột nhiên trở nên bất an dị thường, thị vệ vội vàng nắm chặt dây cương ổn định xe ngựa, nhìn bốn phía xung quanh. . . . . .
Gió mang theo hơi thở nguy hiểm nào đó.
“Lôi Hùng, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dật Dương vén rèm lên, nghi ngờ nhìn thị vệ.
“Thế nào?” Hạ Vân Hi cũng cảm giác kỳ quái, không khỏi duỗi đầu hỏi.
“Tứ hoàng tử, hình như có mai phục!” Lôi Hùng cảnh giác nhìn bốn phía.
Đột nhiên, trong rừng xuất hiện mấy tên hắc y nhân che mặt, trong tay bọn chúng đều có kiếm, bao vây bọn họ.
Lôi Hùng lập tức quát hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao lại cản đường ta?”
“Ít lải nhải đi, thông minh thì mau đem nữ nhân trên xe giao ra đây, lão tử tạm tha các ngươi một mạng!” Tên cầm đầu che mặt giơ kiếm lên, uy hiếp nói.
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Tiêu Dật Dương và Hạ Vân Hi cũng hơi sững sờ. Tiêu Dật Dương chau mày, cặp mắt đen híp lại, nàng đắc tội người nào sao? Không khỏi nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Hạ Vân Hi cũng nghĩ mãi không ra, mình căn bản không biết những hắc y nhân này?
“Không cần phải hỏi nhiều, các ngươi cứ giao người là được.” Tên cầm đầu có chút không kiên nhân.
“Nếu không giao thì sao đây?” Tiêu Dật Dương ánh mắt biến đổi, lạnh lùng nói.
“Vậy cũng chớ trách chúng ta không khách khí! Các huynh đệ, lên!” Tên cầm đầu đám hắc y nhân bị chọc giận, hét lớn một tiếng, tất cả Hắc y nhân rối rít giơ vũ khí xông lên.
Tiêu Dật Dương lập tức rút bảo kiếm bên hông, phi thân tiến lên chỗ đám hắc y nhân tấn công, không quên quay đầu lại phân phó: “Lôi Hùng, bảo vệ Vân Hi!”
Lôi Hùng đáp một tiếng, rút kiếm đứng bên cạnh Hạ Vân Hi.
“Không cần, ta cũng biết võ công, ta có thể giúp một tay!” Nàng không muốn làm gánh nặng cho người khác.
“Đợi chút, Hạ cô nương, cô nương không cần đi!” Lôi Hùng vội vàng kéo nàng đang muốn xuống xe. “Nhị hoàng tử võ công cao cường, nhất định sẽ giải quyết rất nhanh, nhưng cô nương mà tới đó có thể sẽ làm Nhị hoàng tử phân tâm!”
“Không được, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!” Hạ Vân Hi nào chịu nghe, đột nhiên đoạt lấy kiếm trong tay hắn, không để ý tới hắn, tiến lên gia nhập vòng chiến.
Đang cùng Hắc y nhân kịch liệt giao chiến Tiêu Dật Dương thấy thế cả kinh, gấp la ầm lên: “Vân Hi, sao nàng lại tới đây, mau lui xuống!”
“Yên tâm, Dật Dương, ta không sao đâu!” Hạ Vân Hi trấn an cười cười, sau đó ngưng thần ứng chiến, đem quyền kích công phu học được lâu nay bình tĩnh giao chiến .
Tiêu Dật Dương thấy không thuyết phục được nàng, chỉ đành chịu theo nàng, nhưng một đôi mắt vẫn quan sát nàng, chỉ cần nàng có nguy hiểm thì dù liều mạng cũng muốn bảo vệ nàng an toàn.