Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 118: Âm thầm đến Tu Thu Quốc (1)



“Hừ! Ta không sợ ngươi!” Nàng tuyệt không khuất phục thế lực ác bá đó.

“Đừng bướng bỉnh, chỉ thiệt ngươi thôi!”

Thanh âm bình thản nhưng cũng không khó nhìn ra đáy mắt hắn mơ hồ có tia tức giận, khiến Hạ Vân Hi rụt cổ một cái, nhưng vẫn dũng cảm trừng mắt nhìn hắn.

“Đường đường là quốc sư của một nước, lại đi uy hiếp một cô gái yếu đuối như ta, chẳng lẽ không sợ người khác chê cười?” Nàng mỉa mai cười lạnh nói.

Bắc Thần Hoàng lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, con mắt thâm thúy càng thêm thâm u. Đang lúc Hạ Vân Hi cho là hắn sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh gì thì hắn đột nhiên cười, nhìn nàng bằng con ngươi sắc bén như thú ——

“Này hiếp? Chẳng lẽ ngươi quên, mình đã từng đáp ứng muốn gả cho ta sao?”

“Vậy thì thế nào, đáp ứng không thể đổi ý à?” Nàng hừ lạnh, ánh mắt không biết không sợ. “Nói cho ngươi biết, ta hận nhất là bị uy hiếp, đừng mơ tưởng ta sẽ khuất phục ngươi!”

Bắc Thần Hoàng cười một tiếng thật thấp, ánh mắt lẫm liệt như băng. “Hạ Vân Hi, quật cường đối với ngươi chỉ thiệt thân! Đã nghe câu chim khôn chọn cành mà đậu chưa? Ngươi bây giờ đã là tội phạm tử hình của Thiên triều, người gặp người giết, ngươi trừ đi theo ta thì không còn đường nào có thể đi!”

Những lời này như sấm sét giữa trời quang khiến nàng hoàn toàn ngây dại, cũng làm nàng nhớ lại tình cảnh của mình hiện giờ.

Đúng vậy, chuyện nàng ám sát hoàng thượng đã làm thần dân Thiên triều hận thấu xương, coi nàng là gian tế, ngay cả Dật Phong cũng không chịu tin nàng, kiên quyết đưa nàng vào chỗ chết. . . . . .

Hạ Vân Hi nhắm mắt lại, lòng đau đớn khó thừa nhận, hốc mắt lại đỏ lên.

Tại sao, tại sao không chịu tin tưởng ta?

Thấy thần sắc nàng ảm đạm, Bắc Thần Hoàng nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đông lạnh hắc ám đáng sợ, tản ra hơi thở nguy hiểm . . . . . .

Nhưng lập tức, ánh mắt lại khôi phục bình tĩnh trước sau như một, lạnh nhạt nói: “Suy nghĩ thật kỹ đi, muốn làm tội phạm hay là làm Quốc phi nương nương, tất cả đều tùy ngươi!”

Hạ Vân Hi không nói gì, chỉ hờ hững ngồi yên, đối với lời hắn nói mắt điếc tai ngơ.

Bắc Thần Hoàng cũng không ép nàng nữa, đứng lên, ý vị sâu xa nhìn nàng một cái, sau đó sải bước đi ra ngoài phân phó thị vệ: “Coi chừng nàng thật tốt cho ta, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào!”

“Tuân lệnh!” Đám thị vệ lập tức lên tiếng.

Hạ Dịch Ly, ngươi rất thống khổ phải không, nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi! Kế tiếp, ngươi còn phải chịu . . . . . . Bắc Thần Hoàng lãnh tuyệt cười một tiếng, tròng mắt đen thâm thúy gợn sóng làm cho người ta sợ hãi.

Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương sắc mặt âm trầm trở lại hoàng cung, một thân nhếch nhác, y phục trên người dơ dáy bẩn thỉu. . . . . .

Bọn họ vừa rồi dẫn thị vệ đuổi đến dịch quán, nhưng người đã đi từ lâu, không chỉ thế, Bắc Thần Hoàng còn bày trận pháp trận pháp bốn phía, để bọn họ cùng Yêu Đồng đụng nhau mấy canh giờ, sau một hồi chém giết tìm được đường sống trong chỗ chết, thật vất vả tiêu diệt tất cả Yêu Đồng, phá trận pháp, nhưng thị vệ đi theo lại chết hơn phân nửa, còn sống trở về chỉ có mấy người, đến tam tướng cũng bị thương không ít.

” Bắc Thần Hoàng đáng chết, rốt cuộc đem Vân Hi đi đâu, nàng có gặp nguy hiểm không?” Tiêu Dật Dương lo lắng trùng trùng, đứng ngồi không yên.

“Nếu ta đoán không sai, nhất định là chạy về Tê Thu Quốc!” Tiêu Dật Phong mặt lạnh lùng, âm trầm lạnh nhạt nói, nội tâm cũng lo lắng như lửa đốt.

Lúc này, hoàng hậu nhận được tin báo, mang theo Nguyễn Tâm Tâm vội vã đi tới đại sảnh.

“Thế nào, có tìm được Vân Hi không. . . . . .” Hoàng hậu một bên kéo tay nhi tử, lại nhuộm một tay đầy máu tươi, làm nàng sợ tới mức kêu to: “Trời ạ, tay con làm sao lại bị thương thành như vậy, mau để mẫu hậu xem một chút.”

Nàng vừa vội lại sợ muốn kéo tay nhi tử xem xét cẩn thận.

“Mẫu hậu, con không sao!” Tiêu Dật Phong trấn an nói, mấy vết thương nhỏ này hắn căn bản không để vào mắt.

“Hoàng Thái Tử! Tứ điện hạ! Vân Hi đâu rồi, các người không tìm được sao?” Tâm Tâm lo lắng hỏi tới.

“Bắc Thần Hoàng quá giảo hoạt rồi, hắn đã sớm biết chúng ta sẽ tới dịch quán, vì vậy đã rời đi trước, thậm chí còn bày trận pháp, may nhờ chúng ta có bảo kiếm trong tay, nếu không thật đúng là không về được!” Tiêu Dật Dương hận cắn răng nghiến lợi nói.

“Nói vậy Vân Hi đã bị hắn mang tới Tê Thu rồi, vậy phải làm sao bây giờ?” Hoàng hậu rầu rĩ đi tới đi lui.

Tiêu Dật Phong lãnh túc nghiêm mặt, đột nhiên đứng lên xông về phòng ngủ, mặc áo giáp đao kiếm bất nhập, mang ngân lượng, da rắn che lưng, lại đeo bao tay huyền thiết rồi chạy nhanh ra ngoài.

“Đại ca, huynh muốn làm gì?” Tiêu Dật Dương lập tức đứng lên hỏi.

Hoàng hậu cùng Tâm Tâm cũng kỳ quái nhìn hắn.

Tiêu Dật Phong gương mặt tuấn tú đóng băng lại, hắn trầm giọng hạ lệnh: “Dật Dương, lập tức triệu tập mười vạn cấm vệ quân, ta muốn đi Tê Thu cứu người!”

“Đại ca, chuyện này sợ rằng không ổn.” Tiêu Dật Dương nhăn mặt “Vân Hi bây giờ là thích khách, mặc dù chúng ta biết nàng bị oan, nhưng người khác không biết, nếu như bây giờ xuất binh, sợ rằng sẽ khiến triều thần bất mãn.”

“Không quản nhiều như vậy được nữa, cứu người quan trọng hơn, nếu ai không nghe lệnh, toàn bộ đẩy ra ngoài chém!” Tiêu Dật Phong lo lắng gầm nhẹ, vừa nghĩ tới Vân Hi có thể đang gặp nguy hiểm là lòng hắn như lửa đốt, nếu Vân Hi không may có chuyện gì, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.

“Phong nhi, con bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc xúc động, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!” Hoàng hậu cũng tiến lên khuyên nhủ. Mặc dù nàng rất muốn cứu Vân Hi nhưng cũng không thể tùy tiện hành động.

“Đúng, đại ca! Nếu như chúng ta gióng trống khua chiêng tiến quân đến nước Tê Thu, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, hơn nữa còn làm Bắc Thần Hoàng đề phòng, ngược lại không cứu được Vân Hi!” Tiêu Dật Dương phân tích trọng tâm.

Tiêu Dật Phong sau khi nghe xong cũng tỉnh táo lại. Hắn trầm ngâm một lúc sau, quả quyết nói: “Tứ đệ, lập tức đem chuyện này nói cho Hạo Thần, để hắn liên lạc Sở Gia Quân, ta với ngươi âm thầm đi Tê Thu quốc, sau khi biết chỗ của Vân Hi thì để cho Sở Gia Quân tới tiếp ứng.”

“Được, đệ lập tức đi ngay!” Tiêu Dật Dương vang dội đáp một tiếng.

Đứng cạnh cửa đại sảnh, Dung phi núp bên ngoài lẳng lặng nghe trộm, quạt lông che hơn nửa gương mặt, mày liễu nhíu lại, mắt sáng lấp lánh. Cuối cùng, nàng và mama bên cạnh nháy mắt, hai người lặng lẽ rời đi.

Trên đường, Quế mama nói nhỏ bên tai nàng: “Nương nương, xem ra Hạ Vân Hi đã bị bắt đến Tê Thu rồi!”

“Lần này nàng nhất định sẽ trở thành người của Bắc Thần Hoàng.” Dung phi cười lạnh một tiếng.

“Chỉ là Hoàng Thái Tử muốn đi cứu nàng, ngộ nhỡ nếu như nàng lại trở lại thì làm thế nào?” Quế mama không lạc quan lắm.

“Coi như nàng trở lại, chỉ bằng tội ám sát vua cũng có thể xử tử nàng!” Dung phi ánh sáng ở đáy mắt càng quỷ dị âm độc hơn. “Nhưng bổn cung tuyệt đối sẽ không để nàng có cơ hội còn sống trở về , nhất định phải giết nàng, nhất định phải khiến nàng biến mất, Hạ Vân Hi đáng chết!”

Quế mama lại có một chút sầu lo. “Nương nương, nô tỳ cảm thấy nương nương nên khuyên Tứ hoàng tử không nên đi, ngộ nhỡ hắn. . . . . .”

“Đừng nhắc tới hài tử xấu xa đó làm bổn cung tức chết!” Dung phi phẫn hận hừ lạnh, “Thật là không có tiền đồ gì, bị nữ nhân đùa giỡn xoay trong lòng bàn tay còn chạy đi chịu chết, chết cũng đáng!”

“Nương nương bớt giận, Tứ hoàng tử nói thế nào cũng là con của ngài, tương lai nương nương có thể làm Thái hậu hay không còn phải dựa vào hắn !” Quế mama nhắc nhở.

Dung phi lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, vẫn là tức giận nói: “Hắn muốn đi ta có thể có biện pháp gì, chỉ là võ công của Dật Dương cũng khiến ta tương đối yên tâm, huống chi còn có Sở Gia Quân, ta không cần phải quá lo lắng!”

Quế mama gật đầu một cái. “Đúng vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.