Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 24: Sữa hai lớp



Hạ Vân Hi dưới sự giúp đỡ của Tề Diệp Lỗi, len lén tiến vào Tử Nguyệt các gần Cẩm Mặc cư, lần này là tiếp cận lâu dài, không biết tháng ngày sau này có thuận lợi không?

“Hạ cô nương, người gọi nô tỳ?” Thanh Thanh nhảy cà tưng đi tới, trong miệng gặm một quả táo. Hiện tại nàng đã là cung nữ cận thân của Hạ Vân Hi.

“Mau tới đây.” Hạ Vân Hi ngoắc ngoắc tay với nàng, đem tờ danh sách mà mình mới viết giao cho nàng: ”Đây là danh sách nguyên liệu nấu ăn ta viết, ngươi mau xuất cung mua toàn bộ về đi.”

Thanh Thanh nhìn danh sách hồi lâu, tò mò hỏi: “Hạ cô nương, mua những thứ này làm gì? Muốn ăn những thứ gì, kêu đầu bếp trong cung làm là được.”

Nàng lắc đầu, đồ ngọt của thế kỷ hai mươi mốt nào có người biết làm? “Ta muốn mình tự mình làm, như vậy mới có thành ý. Hơn nữa, đầu bếp cũng không biết làm cái đó.”

Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cũng đúng, nàng chưa từng nghe những thứ này có thể làm đồ ăn được, có lẽ là Hạ cô nương sáng tạo được món mới chăng.

“Người là muốn làm cho thái tử điện hạ ăn sao?” Nàng đột nhiên cười hì hì hỏi.

“Đó cũng không phải.” Hạ Vân Hi lắc lắc ngón tay ngọc, thần bí cười nói: “Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta ở cung Hoa Dương không có người quen biết, muốn làm chuyện gì cũng khó khăn. Cho nên, ta đang mở rộng mối quan hệ.”

Thanh Thanh bừng tỉnh hiểu ra, “Hiểu, người muốn mua chuộc nhân tâm.”

“Thông minh.” Nàng cười rạng rỡ, cứ như vậy, kế hoạch nàng theo đuổi phu càng dễ dàng…, ha ha! Hạ Vân Hi ở trong lòng đắc ý cười gian.

Bận rộn cả một buổi chiều, đậu đỏ bóng mởn sữa hai lớp liền ra lò, Thanh Thanh theo chủ tử phân phó, gọi tất cả thái giám, đầu bếp cung Hoa Dương...... Còn có thị vệ cùng lính canh tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách tụ tập không ít người, hết sức náo nhiệt.

Nhưng mà trước đó trong lâu——

“Thật là quá ghê tởm, biết rõ ta để ý nhất gương mặt này còn cố ý xuống tay. Rất tốt, ta mấy ngày này không cần ra cửa.” Lục Phi Vũ đem đá lạnh thoa lên nơi sưng đỏ trên mặt, bất mãn oán trách.

“Ngươi cũng may, nhìn ta xem, kém chút bị hắn đánh thành mù.” Tề Diệp Lỗi nhận lấy thuốc dán thị vệ đưa tới, cẩn thận từng li từng tí bôi quanh hốc mắt.

“Ai kêu các ngươi đi đùa giỡn với cọp, lại chọc đến râu cọp.” Một thanh y nam tử mập mạp ngồi ghế bạch đàn đối diện, nhìn bọn họ nhếch nhác không nhịn được buồn cười.

Hắn chính là một trong kim bài tam tướng còn lại—— Lý Trạch Dương, vừa trở lại đã nghe bọn thị vệ nói chuyện này, cười đến thiếu chút nữa đứng thẳng không được.

“Câm miệng, bàn tử* chết bầm, bớt vui sướng khi người gặp họa đi.” Lục Phi Vũ tức giận đem khối băng cầm trong tay ném qua Lý Trạch Dương, người sau nhanh chân tránh đi.

*mập mạp

“Bất quá, có thể nhìn thấy băng sơn ngàn năm bộc phát cũng coi như đáng giá.” Tề Diệp Lỗi cảm khái mà thở dài nói.

Thái tử điện hạ đối với bất cứ chuyện gì cũng luôn hờ hững, rõ ràng cũng sẽ có lúc lửa giận công tâm, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Xem ra Hạ Vân Hi này xác thực có chút bản lãnh, hắn thật là càng ngày càng mong đợi cuộc sống sau này.

“Nói đúng, ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận đấy.” Nhận lại một khối băng khác đắp lên, Lục Phi Vũ gật đầu đồng tình.

“Nghe các ngươi nói như vậy, ta cũng muốn gặp Hạ cô nương trong truyền thuyết kia một lần.” Lý Trạch Dương sờ sờ cái bụng tròn vo, tò mò mười phần.

Lúc này một thái giám đi vào, cung kính nói: “Khởi bẩm ba vị tướng quân, Hạ cô nương cho mời!”

“Bàn Tử, ngươi cơ hội rồi.” Lục Phi Vũ toét miệng cười, lại không cẩn thận chạm đến vết thương, đau đến hắn hít hà mấy lần.

“Tốt, bây giờ ta sẽ đi xem một chút!” Lý Trạch Dương đứng lên ra lệnh thái gíam kia: ”Lập tức dẫn đường!”

Thái giám đáp một tiếng, vội vã đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.