Tiêu Dật Phong cưỡi tuấn mã “Kỳ Ký” của hắn, xung trận chạy băng băng về phía trước. Đằng sau là Hoài An Quận Vương Sở Hạo Dương, còn có kim bài nhị tướng Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ, và một số Cẩm y vệ đứng nghiêm ở bên.
“Hạo dương, hôm nay chúng ta tỷ thí một chút, xem ai săn thú nhiều nhất!” Tiêu Dật Phong quay đầu lại nhìn bạn tốt, gương mặt tuấn tú luôn hờ hững khẽ cười.
Hắn cùng với Sở gia huynh đệ Vinh Quốc Công phủ là bằng hữu chơi từ nhỏ, cũng là tri kỷ, là huynh đệ sống chết chi giao trên chiến trường, vì vậy tình cảm của bọn họ so huynh đệ ruột thịt còn thân hơn.
“Ha ha! Đó còn cần phải nói sao? Đương nhiên là ta.” Sở Hạo Dương lớn tiếng cười, một thân cẩm bào màu bạc hoa lệ, tự thân yêu mị phong tình cực đẹp, cả người tản mát ra khí chất cao quý thanh nhã.
“Chỉ sợ là nói suông! Nhìn, có con hươu xuất hiện!” Tiêu Dật Phong chỉ trước mặt.
“Con hươu này sẽ là của ta đấy!” Sở Hạo Dương thúc ngựa phóng về trước, phóng khoáng hướng về phía sau hô to: “Diệp lỗi! Phi vũ! Các ngươi cũng tới, xem ai săn được con mồi đầu tiên!”
“Vương gia, người thắng nhất định sẽ là chúng ta!” Tề Diệp Lỗi cũng cười lớn, cùng Lục Phi Vũ trao đổi ánh mắt ăn ý mười phần, sau đó hai người thúc ngựa chạy như điên.
Vó ngựa lộn xộn, ngựa hí cuồng. Bốn vị nam tử tuấn mỹ anh tư, một mặt kêu, một mặt phi ngựa đuổi theo con lộc kia.
——————————-
Lúc này, ở phía đông bãi săn, có một dốc cao và vách đứng, một bạch y nam tử đứng đó, vóc người thon dài, trên mặt mang mặt nạ bạc, chỉ có đôi mắt hẹp dài lộ bên ngoài, ánh mắt thâm thúy như đầm sâu không đáy, cả người tản mát ra hơi thở âm lãnh làm người ta khiếp đảm.
Một hắc y nhân nhanh chóng đi tới phía sau hắn, cung kính hành lễ: ”Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
“Đứng lên, chuyện thế nào rồi?” Bạch y nam tử nhàn nhạt nói ra, thanh âm trầm thấp bình tĩnh, lạnh băng rét thấu cốt tủy.
Hắc y nhân nghe vậy đứng lên, vẻ mặt thanh lãnh đáp: “Hồi bẩm chủ nhân, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng theo phân phó của ngài, Tiêu Dật Phong lần này không thể thoát.”
Bạch y nam tử lạnh lùng cười nhẹ, con ngươi đen bóng lộ ra tàn tuyệt làm người ta hít thở không thông: ”Tốt, truyền lệnh xuống, lập tức hành động!”
“Tuân mệnh!”
——————————–
Một con hươu chạy tán loạn trong rừng.
Vó ngựa phi nước đại, bụi đất tung bay.
Lần này đến phiên Sở Hạo Dương xung trận lên trước, mắt phượng quyến rũ thoáng qua vẻ đắc ý, la ầm lên: “Con hươu này đã bị đuổi đến kiệt sức! Dật Phong, ta nhanh hơn một bước rồi!”
“Đừng nói trước như vậy, nó chết vào tay ai còn chưa biết đấy.”
Lúc này Tề Diệp Lỗi đột nhiên kinh hô, chỉ bên trái.”Trời ạ! Bên kia lại có một con hổ nhỏ! Mau nhìn mau nhìn! Không nghĩ tới bãi săn này còn có hổ, ha ha, con hổ này chỉ có thể là của ta.”
“Hổ? Ở đâu?” Hai người chau mày lại, quay đầu nhìn.
Lục Phi Vũ chớp thời cơ, kéo cung, nhắm ngay con hươu kia, tên vun vút lao đi. Đợi đến lúc Tiêu Dật Phong cùng Sở Hạo Dương phát hiện trúng kế, hươu đã trúng tên ngã xuống đất.
“Ha ha! Hôm nay nó chết vào tay ai, rốt cuộc đã thấy! Nhị vị, đa tạ!” Lục Phi Vũ cười ha ha, lại cùng Tề Diệp Lỗi trao đổi một ánh mắt đắc ý.