Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 36: Đau lòng



“Vân Hi đang bị thương, làm gì cũng không tiện, con phải ở lại chăm sóc nàng.” Hoàng hậu nghiêm chỉnh phân phó.

“Thanh Thanh sẽ chăm sóc!” Hắn khôi phục khuôn mặt lạnh như băng.

Thất bại lại một lần nữa níu lấy lòng của Hạ Vân Hi, hắn không chút lưu tình cự tuyệt, thẳng thắn mặc kệ nàng, vạch rõ ranh giới hắn và nàng trong gian phòng này .

Hoàng hậu nhìn chằm chằm hắn: ”Lòng của con là sắt hay sao? Vân Hi là vì con mà bị thương, về tình về lý, con đều nên ở lại chăm sóc người ta, cho đến khi nàng bình phục.” Thật là động vật máu lạnh.

“Mẫu hậu, nhi thần có công chuyện phải xử lý rất nhiều, không có thời gian lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt này.” Tiêu Dật Phong vẫn không chịu thỏa hiệp.

Nghe được lời thoái thác của hắn như thế, lòng của Hạ Vân Hi như kim châm, rất khó chịu, nước mắt dâng lên. Nàng làm nhiều như vậy, thậm chí ngay cả mạng nhỏ cũng suýt mất, cũng không được đổi được một câu quan tâm của hắn.

Hắn tại sao có thể lạnh lùng sắt đá như thế? Lòng của nàng cũng là ruột thịt, cũng sẽ bị thương, sẽ đau......

“Con yên tâm, mẫu hậu cùng tứ tướng sẽ giúp con xử lý, con không thể làm gì khác hơn là chăm sóc Vân Hi cho tốt.” Hoàng hậu không chấp nhận hắn cự tuyệt.

Tiêu Dật Phong lạnh mặt, không đáp ứng cũng không có phản đối, đôi con ngươi hờ hững không nhìn ra hỉ nộ.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, Vân Hi giao cho con.” Thấy hắn không lên tiếng, hoàng hậu cho là hắn ngầm đồng ý, mỉm cười hài lòng.

“Không cần làm phiền hắn,con sẽ tự chăm sóc mình.” Hạ Vân Hi tâm lạnh rồi, giọng nói cũng rất lạnh. Nàng chỉ bị thương một tay thôi, cũng không phải là phế vật.

“Vân Hi, con ——” Hoàng hậu giật mình, nàng không nghĩ tới người cự tuyệt lại là Vân Hi.

Tiêu Dật Phong vẫn yên lặng không nói, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.

Hạ Vân Hi rưng rưng mắt đẹp buồn bã trừng mắt hắn một cái, nhịn đau nghiêng người quay lưng về phía bọn họ, không muốn phải nhìn nam nhân máu lạnh làm nàng thương tâm này nữa.

——————————-

Bóng đen lay động, mọi âm thanh đều tĩnh lặng trong đêm khuya, chỉ có gió đêm phất qua hàng cây ào ào rung động.

Trong rừng cây hắc ám, một bạch y nam tử đứng lẳng lặng, hai mắt lạnh lùng ngưng tụ lửa giận, cho thấy người đang đứng rất tức giận, muốn bộc phát một phen.

“Thất bại?” Giọng nói nhàn nhạt lạnh băng, mặt nạ bạc dưới ánh trăng tản ra ánh sáng quỷ dị.

“Bẩm chủ tử, vốn là có thể thành công, nhưng nửa đường nhảy ra một nữ nhân cản cho Tiêu Dật Phong một đao.” Hai hắc y nhân thoát được về báo cáo lại.

“Ta không muốn nghe nguỵ biện!” Tròng mắt đen của bạch y nam tử tóe ra hàn quang: ”Ta muốn kết quả mà không phải quá trình, lần này các ngươi thất bại, nên gánh chịu hậu quả.”

Hắc y nhân nghe được, nhất thời sắc mặt đại biến, song song quỵ xuống đất: ”Xin chủ nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội.”

Bạch y nam tử xoay người, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt hoảng sợ của bọn họ, giọng nói băng lãnh từ môi của hắn tuôn ra ——

“Người thất bại kết quả chính là —— chết!”

Vừa dứt lời, ánh lạnh lóng lánh, hai hắc y nhân kêu lên thảm thiết, thân hình tựa như cỏ khô héo ngã bay ra ngoài, nặng nề té lăn trên đất, mà cổ của bọn họ xuất hiện miệng vết thương vừa dài vừa sâu, máu tanh tuôn ra ào ào không dứt.

Bạch y nam tử lại như không có việc gì lau máu tươi trên thân kiếm, không liếc nhìn thi thể trên đất một lần, xoay người rời đi, biến mất trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.