Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 37: Tưởng niệm



Gần đây trong hoàng cung tràn đầy không khí khẩn trương, chẳng những trong cung thị vệ tăng cường tuần tra lớp lớp, phòng ngừa những người có dấu hiệu lạ, mà Lý Trạch Dương, Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ cũng tự mình kiểm tra tất cả tư liệu của cẩm y vệ cùng ở đại nội thị vệ, phát hiện khả nghi lập tức đuổi khỏi cung.

Lần trước ở bãi săn xuất hiện thích khách, bọn họ liên thủ đấu lại mười lăm tên sát thủ, chết thì chết, chạy đã chạy, chỉ có tên sát thủ giả mạo cẩm y vệ kia bị bắt. Từ trước đến giờ bên ngoài bãi săn Hoàng gia luôn đề phòng nghiêm ngặt, có rất ít người có thể xông vào, nhưng lần này hơn mười tên thích khách có thể dễ dàng thẳng bước đi vào, cũng không ngờ tới bọn họ sẽ xuất hiện, mà trước thời gian mai phục. Rất rõ ràng trong hoàng cung có nội gián, cho nên gần đây trong cung tăng cường đề phòng, ban đêm trừ thị vệ tâm phúc ra đều cấm người đi lại bên ngoài cung.

Trong phòng nghị sự cung Hoa Dương, Tiêu Dật Phong cùng Lý Trạch Dương, Tề Diệp Lỗi, Lục Phi Vũ ba người thương nghị sự kiện hành thích này.

“Việc lần này xem ra kẻ chủ mưu là người trong cung!” Lý Trạch Dương trầm ngâm nói.

“Trong cung sao?” Lục Phi Vũ quơ quơ ngón tay nói: ”Bàn Tử, ý của ngươi không phải là ám chỉ...... Người trong hoàng thất?” Tranh đấu cung đình luôn không chừa thủ đoạn nào, vì quyền lực chuyện gì cũng có thể làm, thân tín bên cạnh cũng thường là kẻ địch không ngờ nhất.

“Tám chín phần rồi, kể từ điện hạ được sắc phong Hoàng Thái Tử tới nay, ám sát đã thành quen, rất rõ ràng là vì tranh đoạt vị trí thái tử!” Tề Diệp Lỗi nhớ tới những mưa gió ba năm này: ”Ta có dự cảm, hành thích như vậy sau này vẫn còn tiếp tục, địch trong tối ta ngoài sáng, thật là khiến người khó lòng phòng bị.”

Tiêu Dật Phong ngồi ở chủ vị cười lạnh: ”Như vậy càng hay, ta còn sợ bọn họ không đến, hành thích càng nhiều thì sơ hở càng nhiều, tìm được đầu mối cơ hội cũng tăng lên.” Hắn tựa vào ghế, khóe môi từ từ băng hàn: ”Ta nhân cơ hội này đem những thứ phản thần có ý đồ mưu phản kia toàn bộ diệt hết!”

Lục Phi Vũ nghe liền bội phục chậc chậc nói: “Điện hạ thật là đủ dũng, đủ mãnh, khiến ta bội phục. Khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có người như ngài, cực kỳ khác thường, lại mong đợi người khác tới ám sát mình!”

Lý Trạch Dương bĩu môi vung tay lên, cũng không biểu lộ tán thành: ”Cũng không phải là chuyện cường thân kiện thể gì, có cái gì mà bội phục; huống chi không phải lần nào cũng may mắn như vậy, minh thương dễ tránh, các ngươi có chủ kiến gì hay thì nói ra đi!”

“Điện hạ có suy nghĩ gì không?” Tề Diệp Lỗi hướng Tiêu Dật Phong hỏi.

“Âm thầm điều tra, yên lặng theo dõi biến hóa.” Tiêu Dật Phong lạnh nhạt nói, cặp con ngươi lạnh như băng chí cực, giờ phút này trở nên càng thêm u ám hờ hững: ”Còn nữa, đem cẩm y vệ giả mạo đó nghiêm hình tra hỏi, không được để hắn tự sát!”

“Đã biết, ngược lại, điện hạ thật không tới xem Hạ cô nương sao?” Đối với kỳ nữ tử dũng cảm lại si tình này Tề Diệp Lỗi hết sức thưởng thức.

“Lão Nhị nói đúng, điện hạ, người nên đi thăm nàng đi, dù sao nàng là vì người mà bị thương!” Lý Trạch Dương cũng nói giúp một tiếng.

Tiêu Dật Phong tựa hồ chấn động, tròng mắt đen chợt lóe một tia thương tiếc, nhưng hắn khéo léo che giấu, không ai phát hiện ra.

“Không có nàng ta cũng có thể tránh.” Hắn mặt không thay đổi bỏ xuống một câu, sau đó đứng lên ra ngoài.

Lưu lại ba người ngồi chống cằm trong phòng khách, cảm thán, đồng tình với vị cô nương đáng thương đó, lại thích tên băng sơn không hiểu phong tình này, rõ là tự làm khổ mình a!

——————————–

“Dật Phong...... Dật Phong......”

Hạ Vân Hi khẽ tựa vào trên đầu giường, cánh tay phải quấn vải thật dày, thất hồn lạc phách ngó ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ảm đạm không ánh sáng.

Đã qua hai ngày, hắn quả thật không tới liếc nàng một cái, chẳng lẽ nàng trong lòng hắn thật một chút vị trí cũng không có sao? Hắn chán ghét nàng, một chút quan tâm nho nhỏ cũng không cho nàng.

Từng giọt lệ lấp lánh chảy tràn trong mắt.

Thật ra thì ngày đó nàng bị tức giận mới nói ‘không cần làm phiền hắn’, sau đó liền hối hận! Nàng thực ngốc, sao lại cự tuyệt hắn chăm sóc, dù hắn không tự nguyện nhưng ít nhất cũng có cơ hội ở chung, nàng sao lại không biết nhẫn nhịn như vậy?

Nhưng lời nói ra không thể thu hồi, hại nàng bây giờ nếm hết nỗi khổ tương tư, nàng thật là hối hận, hận không thể tự đánh chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.