Nương Nương, Thỉnh Thăng Cấp!

Chương 13: Trở mình, kiêu ngạo



Editor: Vĩ Nguyên

Bạch Tiểu Du được tấn phong thành Quý nhân, Hương Lăng và Tiểu Hân Tử cũng thật cao hứng, trên mặt vui vẻ lui xuống. Dù sao nếu chủ tử thăng cấp, người làm nô tài như bọn họ mới sống dễ chịu.

Sáng sớm, theo lệ cũ, đi thỉnh an hoàng hậu. Đợi đổi một thân cung trang màu tím nhạt xong mới mang theo Hương Lăng cùng đi cung Phượng Tê.

Đến lúc thỉnh an, chúng phi vừa định cáo lui thì nghe thấy hoàng hậu gọi tên nàng trước mặt mọi người.

"A, đúng rồi, hôm qua hoàng thượng nghỉ ở chỗ Bạch Mỹ nhân hả? À không đúng, hiện tại hẳn là Bạch Quý nhân"

Hoàng hậu vừa dứt lời, tất cả ánh mắt các phi tử đều tập trung trên người Bạch Tiểu Du, có hâm mộ, có ghen ghét, có nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, có xem thường, có cao hứng khi người gặp họa,... Cái gì cũng có.

Sát( ý là đổ mồ hôi) ! Bạch Tiểu Du nghe xong lập tức muốn đập đầu vào tường! Hoàng hậu đang để mọi thù hận nhằm vào nàng sao? Muốn nàng bị những nữ nhân như lang như hổ dùng ánh mắt lăng trì sao? Ngài còn cố ý nhắc nhở nàng đã thăng Quý nhân, là muốn nhắc nhở nàng tai mắt ngài rất nhiều sao? Buổi sáng hoàng đế vừa phong hào tới giờ cũng chỉ có một canh giờ, ý chỉ còn chưa hạ, ngài có thể nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch), hoàng hậu, xin bái phục!

Ra sức kiềm chế kích thích muốn giết người ở bản thân, Bạch Tiểu Du tỏ vẻ mặt e lệ rụt rè, khom người nói: "Đêm qua là nô tì may mắn được hoàng thượng chú ý, hát hoàng thượng nghe mấy khúc, người cực kì vui mừng, cho nô tì ân điển: thăng lên Quý nhân"

Hoàng hậu cười khanh khách: "Ha ha, vậy cũng tốt. Ta còn sợ ngươi quá e lệ rụt rè, một mực trốn tránh, hoàng thượng không thấy điểm tốt của muội muội. Có điều muội vừa hát đã hấp dẫn tâm của hoàng thượng, chắc chắn tiếng ca vô cùng động lòng người. Nếu không phải hôm nay bổn cung mệt mỏi, thật đúng là muốn nghe ngươi hát một chút"

"Phượng thể nương nương quan trọng hơn, về sau nếu hoàng hậu nương nương muốn nghe, nô tì lại hát cho nương nương nghe" Chỉ mong vĩnh viễn không có ngày này... Bạch Tiểu Du vừa nói xong liền yên lặng cầu nguyện dưới đáy lòng.

"Ngươi có tấm lòng này là được rồi" Hoàng hậu nhẹ gật đầu mới lại nói với mọi người: "Được rồi, bổn cung mệt mỏi, lát nữa còn phải xử lí sổ sách trong nội cung, các ngươi đều về hết đi, nên làm cái gì thì làm cái đó" Nói xong đứng dậy, vịn tay cung nữ, đi xuống bậc thang, tiến vào nội điện.

"Chúng nô tì cung tiễn hoàng hậu nương nương, nguyện (mong) phượng thể nương nương an khang!"

Chúng phi cung kính quì xuống, đợi bóng dáng hoàng hậu biến mất mới đứng lên, lần lượt rời đi. Bạch Tiểu Du cũng chỉnh lại quần áo đi ra ngoài.

Vốn định trở về hưởng thụ một ngày tốt lành, kết quả vừa ra cửa cung liền gặp hai phi tử nàng chướng mắt nhất ---- Thiện Mỹ nhân, Trang Mỹ nhân không biết đang xì xào bàn tán cái gì, ngẫu nhiên còn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt thập phần khinh thường!

Ta nản! Đi ra ngoài xui xẻo, gặp phải cặn bã! Ánh mắt hai người đó là gì, bản thân cặn bã lại còn khinh bỉ nàng? Có lầm hay không! Bạch Tiểu Du liếc mắt, nội tâm dần khó chịu.

Vốn nàng không có ý định tìm hai người kia tính sổ nhưng nếu bọn họ đã chặn đường vậy thì đừng trách ai hết. Hừ! Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là Quý nhân nhưng nàng vẫn cao hơn một bậc, thấy nàng còn phải quỳ đấy!

Bạch Tiểu Du nghĩ thế liền thả chậm cước bộ đi về phía hai nữ nhân Thiện, Trang.

" Ơ hay, đây không phải là hai vị Mỹ nhân tỷ tỷ sao?" Dừng lại trước mặt hai người, Bạch Tiểu Du kinh ngạc nói, sau đó lại vội vàng sửa lại, " Ôi, ta quên mất, hiện tại phải gọi là hai vị muội muội rồi" Những cái xưng hô tỷ tỷ muội muội trong cung chỉ là dựa theo phân vị mà chia ra cho nên giờ Bạch Tiểu Du là Quý nhân gọi hai Mỹ nhân là muội muội cũng không sai.

Thiện Mỹ nhân và Trang Mỹ nhân thấy Bạch Tiểu Du đi tới, sững sờ ngơ ngác một chút, sau đó mới hồi phục tinh thần. Nghe lời Bạch Tiểu Du rõ ràng đang giễu cợt các nàng mà, trong mắt bốc lên vô số lửa giận. Nhưng lại ngại hiện tại thân phận Bạch Tiểu Du cao hơn các nàng một bậc cũng chỉ có thể đè xuống, sau đó dù trong lòng bất bình cũng cúi người hành lễ với Bạch Tiểu Du.

" Thiếp thân bái kiến Bạch Quý nhân!"

" Hai bị muội muội à, chúng ta tốt xấu gì cũng nhận thức nhau lâu rồi, cần gì Quý nhân đi Quý nhân đến, không cần thiết" Bạch Tiểu Du che miệng cười nói

Thiện, Trang Mỹ nhân nghe vậy rõ ràng khóe miệng co giật một cái. Qua một lúc mới thấy Trang Mỹ nhân ngượng ngùng nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, bọn muội đã hiểu, về sau sẽ không khách khí như vậy"

"Vậy thì tốt. Trước kia hai vị muội muội chiếu cố bổn cung rất nhiều, về sau bổn cung nhất định sẽ hảo hảo mà báo đáp hai vị muội muội. Dù sao trong cung nhiều phi tử như vậy, có thể thân như chúng ta không có nhiều" Bên ngoài Bạch Tiểu Du cười nói nhưng bên trong lại hận nghiến răng nghiến lợi.

Thiện, Trang Mỹ nhân cũng không phải người ngu, nghe lời nàng nói cũng không thật cho rằng Bạch Tiểu Du sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, thân thể không khỏi run lên. Trong cung, lòng người khó phòng, đắc tội một người thấp hơn mình dù chỉ một bậc cũng không được, không dám chắc rằng ngày khác người kia sẽ có quyền thế rồi quay lại trả thù.

Lúc trước hai người chọn thời điểm tuyển tú động tay chân, khiến dung mạo Bạch Tiểu Du dù xuất sắc hơn các nàng cũng không trúng tuyển lại thấy hơn nửa năm Bạch Tiểu Du cũng không tấn chức mới châm chọc. Không thể tưởng tượng mới có mấy ngày gắn ngủn, nàng một đường lên tới vị trí Quý nhân, có thể đè đầu các nàng.

Nghĩ đến đây, hai người đều hối hận nhưng oán hận lại càng nhiều hơn, dựa vào cái gì mà Bạch Tiểu Du, một con gái Ngũ phẩm Ngự Sử lại có thể leo nhanh như vậy mà các nàng có phụ thân quan chức cao lại mãi không thăng tiến. Nhưng dù hận các nàng cũng không dám thể hiện ra ngoài, nếu Bạch Tiểu Du mượn đề tài đó để nói chuyện, dù chỉ bị nói vài lời, các nàng đương nhiên càng không dễ chịu gì.

"Đa tạ tỷ tỷ còn nhớ đến chúng ta, bọn muội muội thật sự vô cùng cảm kích" Thiện Mỹ nhân cười một tiếng, đáp.

"Muội muội không cần khách khí, bổn cung luôn luôn là người dễ kết giao" Điều kiện đầu tiên là các ngươi không được chọc đến ta bằng không đợi đến lúc nàng nổi bão rồi... Sẽ để côn trùng hành hạ chết các ngươi! Ha ha! Vế sau Bạch Tiểu Du nói thầm trong lòng sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ vào đình nghỉ mát cách đó không xa nói, "Hai vị muội muội, đứng ở chỗ này nắng quá, không bằng chúng ta tới lương đình (đình nghỉ mát) ngồi một chút nhé?"

Tuy rằng hỏi nhưng Bạch Tiểu Du không đợi hai người trả lời đã đi trước. Hai người Thiện, Trang thoáng liếc nhau một cái, cuối cùng đành hậm hực đuổi theo.

Bạch Tiểu Du đi thẳng, nội tâm thầm nghĩ muốn giày vò hai nữ nhân đằng sau như thế nào. Chẳng lẽ lại để côn trùng hạ thuốc xổ như tối hôm qua? Không được, dược kia rất lợi hại, vạn nhất hai người kia ''đi'' đến ngất xỉu thì nàng phiền lắm, dù là ai cùng nghi ngờ nàng đấy. Vậy phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Du buồn bực, trước sau không nghĩ ra biện pháp, đành cầu côn trùng giúp đỡ lần nữa. Giật nhẹ tay áo, tóm lấy côn trùng, một tay giả như quạt quạt, sau đó nháy mắt ra hiệu cho côn trùng: Nghĩ biện pháp giúp ta thu thập cặn bã đằng sau!

Cũng may côn trùng hiểu, cái loại nháy mắt của Bạch Tiểu Du nhìn giống như co mắt, nếu là người khác chắc tưởng nàng bị thần kinh.

Côn trùng liếc mắt nhìn trời, lại liếc nhìn hai Mỹ nhân đằng sau, rất bất đắc dĩ bay đến bên cạnh hai người kia, thừa dịp các nàng không chú ý, cắn một cái trên mu bàn tay, sau đó bay về trong tay áo Bạch Tiểu Du.

"A!"

"A!"

Trên tay Thiện, Trang Mỹ nhân hình như bị cái gì đó cắn một cái, lập tức kêu lên đau đớn, sau đó không ngừng phất tay bị cắn.

Bạch Tiểu Du đi phía trước nghe thấy hai nữ nhân kêu đau, cười trộm chốc lát mới kinh ngạc xoay người: "Ồ, hai vị muội muội làm sao vậy?"

"Hình như chúng ta bị côn trùng cắn, đau quá!"

Thiện, Trang hai người cẩn thận từng li từng tí nâng tay bị cắn, trên tay đã bắt đầu sưng đỏ, lại còn nổi lên một đống xung quanh, hơn nữa hình như rất đau, trên đầu hai người đều bốc lên không ít mồ hôi lạnh.

"Ôi, cái gì đó cắn à? Sao lại thành như vậy? Thật đáng sợ! Không được, mau tranh thủ thời gian gọi thái y đến..." Nhìn cái tay sưng đỏ kia, Bạch Tiểu Du không khỏi thấy hoảng sợ, trong lòng còn sợ hãi lần trước bản thân bị côn trùng cắn một ngụm vào tay. Má ơi, chẳng lẽ côn trùng có độc? Bọn họ bị cắn một cái đã bị như thế, lần trước nàng có phải là rất may mắn mới không bị côn trùng phóng đọc khi cắn?

Nuốt nước bọt, Bạch Tiểu Du vội gọi Hương Lăng: "Hương Lăng, mau tìm thái y đến nhìn tay hai vị Mỹ nhân!" Hương Lăng đáp rồi vội vã rời đi.

"Hai vị muội muội nhịn một chút, đợi chút nữa thái y liền tới rồi" Đợi Hương Lăng rời khỏi, Bạch Tiểu Du xoay người an ủi hai người Thiện, Trang.

"Tạ tỷ tỷ quan tâm" Hai người Thiện, Trang thấy Bạch Tiểu Du gấp gáp cho người mời thái y, trong nội tâm cả kinh, sau đó cúi đầu đáp.

Chốc lát, đã có thái y đến, vừa hạ hòm thuốc xuống liền bắt mạch cho hai người Thiện, Trang nhưng từ đầu đến cuối cũng không tra ra là côn trùng gì cắn chỉ xác định độc tính không lớn, đắp thuốc mỡ lên, qua mười ngày nửa tháng liền không sao. Hai người Thiện, Trang lúc này mới yên lòng, sau đó sắc mặt tối sầm. Mười ngày nửa tháng mới khỏi, không phải là bảo trong thời gian này hoàng thượng sẽ không điểm bài(1) các nàng sao?

--- ------ -------

(1): Cái này các nàng xem phim cổ trang cung đình chắc biết, thường thì trước khi đến chỗ một phi tư nghỉ ngơi, sẽ có một công công cầm thẻ có ghi tên các phi tử để hoàng thượng xem rồi lựa chọn đó.

--- ------ -------

Trong lòng Bạch Tiểu Du cười trộm, côn trùng chính là chả giống bất cứ loài nào mà là tiểu tinh linh hệ thống, thái y ngươi tra được mới là lạ! Ha ha, mặc dù chỉ tay sưng nhưng mười ngày nửa tháng hai người kia chắc cũng chả vui vẻ gì.

"Haizzz, vốn còn muốn nói chuyện một chút nhưng giờ xem ra không được, được rồi, lần sau chúng ta họp mặt. Bọn muội muội nhanh về đắp dược nghỉ ngơi đi" Vẻ mặt Bạch Tiểu Du tiếc nuối, cảm thán nói

Đợi hai người đi xa, Bạch Tiểu Du mới không nhịn được bật cười, sau đó mang theo tâm tình thật tốt trở về điện Thủy Lộ.

Trở lại sườn điện, Bạch Tiểu Du không nhịn được hỏi côn trùng: Vì sao lúc nàng bị cắn không bị sưng đỏ?

Côn trùng đáp: "Tại ta không hạ độc thôi, làm sao, ngươi muốn thử hả?"

Bạch Tiểu Du nghe xong vội vàng chạy cách xa côn trùng mấy trượng, ''tuki'' vẽ vòng tròn tại chỗ. Ôi, côn trùng quả nhiên không đáng yêu chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.