Trong tân phòng một màu sắc đỏ ánh nến đỏ rực, lay động chiếu sáng cả căn phòng, bên ngoài tiếng náo nhiệt vẫn còn chưa dứt.
Bên giường thoáng hiện một bóng hình tân nương xinh đẹp, khẽ cúi thấp đầu, đôi má ưng hồng, đôi mắt nước dưới hàng mi dài rậm khẽ lóe lên chút bối rối, tay đặt ở trước ngực không ngừng ngọ nguậy, có thể thấy nàng đang rất hồi hộp, lén lút vén khăn trùm đầu lên.
Hóa ra hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng thất, Dự Vương và Tĩnh vương cùng lúc lấy hai tỷ muội nhà Kha Quốc công, chẳng phải là song hỷ lâm môn hay sao? Người đời đều nói Dự vương sau này sẽ được lập làm trữ quân, còn ai lấy phải Tĩnh Vương thì xem như tương lai mù mịt, mặc dù Tĩnh vương được thái hậu và hoàng thượng hết mực yêu thương, nhưng đối với một tên ngốc thì có tương lai gì chứ? Nhưng thật ra đối vơi nàng mà nói chỉ cần người đó đối xử tốt với nàng là được.
Càng suy nghĩ Kha Tuyết Nhã có chút căng thẳng tân lang của nàng là Dự vương, người này nàng cũng chỉ gặp qua vài lần, hôm nay nàng được gả cho ngài ấy…
“Cạch.”
Nghe được tiếng động mờ cửa, vội vàng che khăn lại, chỉnh người ngồi ngay ngắn lại một tia hồi hộp chờ đợi.
Nam tử vận hỷ phục bước vào, nhưng đợi mãi cũng không thấy đến gỡ khăn hỷ cho nàng, càng làm cho Kha Tuyết Nhã thêm lo lắng, liền cất giọng nhắc nhờ “Vương gia…”
Nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ nghe được tiếng sột soạt phát ra nãy giờ, Kha Tuyết Nhã cũng không đợi nữa bàn tay nhẹ nhàng vén khăn hỉ lên, một cảnh hiện ra trước mắt làm nàng phải sững sờ.
Nam tử vẫn còn hăng say ngồi ăn các món trên bàn, khoan mà người này là Tĩnh Vướng! Chuyện gì xảy ra sao lại là Tĩnh Vương? chẳng phải nàng được gả cho Dự Vương hay sao?
Thảo nào nàng cứ thấy là lạ, Kha Tuyết Lệ được gả cho Tĩnh vương liền im lặng không nói tiếng nào, bình thường chẳng phải rất thích hơn thua với nàng sao?
Còn nữa hôm nay kiệu hoa đi hướng khác nàng đã thấy làm lạ, phủ Dự vương ờ hướng đông, kiệu hoa của nàng lại đi hướng tây, lúc đó nàng còn lấy làm lạ nhưng rồi cũng cho qua, nào ngờ lại vô tình giúp mẫu tử nhà họ dùng cách tráo tân nương thành công.
Đang còn thẫn thờ đi một giọng nói vang lên bên tai nàng, từ lúc nào nam tử đã ngồi cạnh nàng trên tay còn cầm dĩa bánh, miệng không ngừng nhai bánh ngây ngô nhìn nàng “Có phải nàng đói bụng rồi không, bổn vương nhường bánh cho nàng.”
“Vương gia, kiệu hoa bị tráo rồi ta là Kha Tuyết Nhã không phải Kha Tuyết Lệ, ta không phải là nương từ của ngài.”
Kha Tuyết Nhã nhìn hắn giải thích mong sau hắn có thể hiểu được vấn đề đang xảy ra.
Hàn Duyệt nghe xong thì ngưng nhai, khóe mắt hơi rưng rưng nhìn nàng, quăng đi dĩa bánh ôm chặt lấy một bên cánh tay của nàng “Oa…nương tử, sao không phải là nương tử, nương tử có không cần bổn vương nữa.
Lời nói vừa dứt hai hàng nước mắt của hắn cứ thê mà tuôn ra, càng khóc lớn hơn khiến người bên ngoài hớt hãi chạy vào “Vương gia…”
Những người khác gấp gáp rồi, liên tục không ngừng đi tới khuyên hắn nín khóc, nhưng ngược lại hắn còn lau nước mắt khóc lớn lên, luôn miệng lập lại một câu nói “Oa…oa…oa, nương tử không cần bổn vương.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Kha Tuyết Nhã như tội đồ làm vương gia khóc.
Hình như nàng đã sai lầm khi đi giải thích với tên vương gia ngốc này thì phải? “Cô là Kha đại tiểu thư mà?”
Lý Nghĩa nhìn một lúc thì nhận ra, trước đây hắn có gặp qua Kha Tuyết Nhã vài lần, tuy không phải là thường xuyên nhưng có thể khẳng định được người trước mặt là ai.
Lý Nghĩa là thuộc hạ thân cận của Hàn Duyệt từ lúc nhỏ đến giờ.
“Phải là ta.”
Kha Tuyết Nhã gật đầu, một tia vui mừng cuối cùng cũng có người nhận ra nàng a.
“Chuyện gì thế này người vương gia lấy là Kha nhị tiểu thư mà?”
Chương ma ma nghe xong thì một tia hoảng hốt, bị nhầm tân nương rồi, chuyện này nên giải quyết làm sao? “Nương từ…bổn vương làm gì sai, nàng lại không cần bổn vương.”
Hàn Duyệt ngước nhìn nàng, xong lại vùi mặt dụi dụi vào cánh tay của nàng, nước mắt của hắn càng lúc càng nhiều hơn.
“Ta thấy dù sao cô nương cũng được gả cho vương gia bọn ta rồi, bây giờ có đổi lại cũng không kịp nữa đâu, hay là cô nương cứ an phận mà chấp nhận đi.”
Lý nghĩa thở dài khuyên nhủ, dù sao vương gia cũng rất thích cô nương ấy một hai bám lấy không chịu buông thì thôi cứ đành như vậy đi.
“Phải đó, phải đó, chuyện này đã lỡ rồi thì lỡ tới cùng đi a.”
Chương ma ma liền tán thành ý kiến của Lý nghĩa, nhanh chóng kéo Lý nghĩa ra ngoài đóng cửa lại.
Chẳng lẽ bây giờ chạy đến Dự vương phủ nói nàng mỏi là tân nương, biết đâu khi vào đó còn thấy được một màn gạo nấu thành cơm a, chuyện này chắc chắn Hàn Viễn cũng biết, có khi đã sớm thông đồng với mẫu tử Kha Tuyết Lệ thực hiện kế hoạch này, nam nhân này lại đeo đeo theo nàng, nàng còn có thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
Kha Tuyết Nhã phút chốc nhìn nam nhân bên cạnh thở dài “Chàng buông tay ta ra đi.”
“Không được, buông rồi nương tử sẽ chạy đi mất.”
Hàn Duyệt một hai ôm cánh tay của nàng, lắc đầu nhất quyết không buông, như sợ rằng buông rồi nàng sẽ bò hắn mà đi.
“Ta không đi nữa.”
Kha Tuyết Nhã nhẹ nhàng khuyên bảo hắn, kiếp trước nàng đã làm gì sai a, kiếp này lấy phải một tên ngốc đeo bám nàng như sam.
“Thật không?”
Hàn Duyệt lập tức dừng khóc lại, khuôn mặt tràn đầy nước mắt của hắn nâng lên nhìn nàng, như muốn nàng khẳng định vởi hắn một lần nữa.
“Thật.”
Kha Tuyết Nhã gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn.
Nghe nói trước đây hắn là đại tướng quân oai phong lẫm liệt, lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đại thọ ba năm trước của thái hậu, hoàng thượng bị hành thích, hắn lấy thân mình che chắn nên bị ngã từ bậc cao xuống, thành ra như thế này.
Đúng là tiếc thật a, nhưng nhìn kỹ lại so về tướng mạo và nhan sắc thì coi thuận mắt hơn Hàn Viễn, mà hắn hình như là nam tử đẹp nhất kinh thành, gương mặt thì anh tuấn, ngũ quan phong độ, toát khí chất vương giả tìm ẩn, nếu hắn không ngốc chắc chắn sẽ làm điên đảo nữ tử, mỗi tội thân hình người lớn mà đầu óc như đứa trẻ bảy tám tuổi thôi.
“Nương tử nàng đừng nhìn nữa bổn vương biết mình hảo soái, sau này ngày ngày đều cho nàng ngắm.”
Thấy Kha Tuyết Nhã nhìn hắn chằm chằm, Hàn Duyệt ngây ngô vỗ ngực hắn nói lớn lấy vẻ đẹp làm tự hào.
“Tự luyến.”
Kha Tuyết Nhã quăng khăn tay cho hắn, nàng mới không thèm nhìn hắn, nàng cũng sắp bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê mẩn rồi a.
“Nương tử, bổn vương buồn ngủ rồi.”
Hàn Duyệt ngáp dài một cái, mí mắt nặng trĩu như sắp ngủ rụt, hai tay dang ra phía trước.
“Chàng làm gì vậy a?”
Kha Tuyết Nhã một tia khó hiểu nhìn hắn, buồn ngủ thì đã đành, giơ tay ra làm gì.
“Thay y phục, không thay y phục làm sao mà ngủ.”
Hàn Duyệt mở mắt ra nhìn nàng ngây thơ mà nói, vẻ mặt như sắp hết kiên nhẫn.
Hắn không tự thay được hay sao? sao nàng thấy bây giờ lại giống nhũ mẫu của hắn hơn.
Chưa kịp làm gì thì người nào đó đã ngã lên người nàng ngủ một cách ngon lành, nhanh như vậy đã ngủ? Khó khăn lắm nàng mới đẩy được hắn ra khỏi người nàng, kéo chăn qua đắp cho hắn, chẳng lẽ đây là số phận của nàng hay sao?.