Hai phu thê đi đến Thọ Khang cung, vừa bước vào chỉ thấy Thái hậu ngồi tựa ghế, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi phía bên cạnh chính sắc mặt hai người cũng không mấy là tốt đẹp, lại thấy Hàn Viễn và Kha Tuyết Lệ đang quỳ phía trước, cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai người đi tới phía trước quỳ xuống hành lễ “Nhi thần thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an phụ hoàng, thình an mẫu hậu.”
Bây giờ trong đầu Thái Hậu, Hoàng Thượng đang phân vân một vấn đề, làm thế nào để giải thích với Hàn Duyệt.
“Tất cả đều đứng lên đi.”
Thái Hậu xua tay, chuyện này thật đau đầu, tân nương bị tráo gạo cũng đã nấu thành cơm, đổi làm sao được nữa chứ, chỉ sợ nói đến đứa trẻ này lại không chịu khóc la om sòm thì khổ.
“Tạ hoàng tổ mẫu.”
Đồng thanh đứng dậy, chờ đợi phán xét tiếp theo.
“Duyệt nhi, mau qua đây.”
Thái Hậu nhìn Hàn Duyệt vẫy tay, khuôn mặt già nua hiền lành cũng hiện lên tia cười tươi.
“Hoàng tổ mẫu.”
Nhìn thấy Thái Hậu gọi, Hàn Duyệt vội vàng chạy đến đầu nhào vào trong ngực Thái Hậu còn giòn giã gọi một tiếng.
“Đứa trẻ này, đã có nương tử rồi mà vẫn như ngày nào.”
Thái Hậu ngón trỏ ấn nhẹ trán hắn cưng chiều mà nói.
“Duyệt nhi, nương từ mà phụ hoàng chọn con có thích không?”
Hoàng Thượng liền lên tiếng thăm dò, chỉ cần đứa trẻ này thích vấn đề sẽ được dễ giải quyết hơn.
“Thích, nhi thần thích.”
Hàn Duyệt nghe nhắc tới nàng, nét mặt hối ửng hồng hiếm thấy vội vàng gật đầu.
Nghe lời hắn nói tim của Kha Tuyết Nhã đập có chút nhanh, huống gì chỗ này cũng là nơi đông người, nàng cũng biết ngại a.
“Nào, mau qua đây.”
Nhìn thấy biểu hiện của Hàn Duyệt, Thái Hậu bật cười, xem ra đứa trẻ này biết yêu rồi, cũng rất thích cô nương kia, liền ngoắc tay về phía Kha Tuyết Nhã.
“Vâng.”
Kha Tuyết Nhã cũng từ từ đi tới, Thái hậu cũng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, đánh giá một lượt, gật đầu hài lòng, chỉ cần đứa trẻ này thích dù là nhầm tân nương không phải không tốt a.
Hàn Viễn và Kha Tuyết Lệ nhìn thấy cảnh này một tia ghen ghét hiện lên trong lòng, đáng lẽ vị trí bên cạnh thái hậu là của hai người bọn họ mới đúng, lại để một tên ngốc giành được.
“Tĩnh Vương phi, chuyện đã lỡ rồi hay là cứ thuận theo hiện tại đi.”
Hoàng Thượng mở lời, dù sao chuyện này nói với Hàn Duyệt cũng không có tác dụng, chi bằng hỏi ý kiến người bị hại.
“Nhi thần nghe theo chủ ý của phụ hoàng.”
Kha Tuyết Nhã nhỏ nhẹ đáp, chuyện đã thế này còn hỏi nàng làm gì nữa, hoàng thượng cũng đã lên tiếng, nếu nàng còn cố chấp có khi lại thành thiếp trong phủ người ta.
“Duyệt nhi, nếu tân nương của con bị nhầm con có muốn đổi lại không?”
Thái Hậu suy nghĩ một hồi lên tiếng, xem phản ứng của Hàn Duyệt.
“Nương tử là nương tử, không đổi, không ai được cướp nương tử của nhi thần.”
Hàn Duyệt vẻ mặt bực bội, bọn họ nói gì hắn không hiểu nhưng không được cướp nương tử của hắn.
“Không cướp, không ai cướp hết.”
Thái Hậu vỗ vỗ tay hắn trấn an, nhìn sang Hoàng Thượng gật đầu ra hiệu.
“Hảo, chuyện nhầm tân nương, tuy không phải là lỗi của hai bên, đổi lại thì cũng không được, thôi thì nếu đã lỡ rồi cứ như vậy đi, chuyện này tới đây thôi.”
Hoàng Thượng gật đầu hài lòng chỉnh giọng tuyên bố, chuyện này được giải quyết êm xuôi rồi.
“Chuyện nhầm này xem ra cũng là phúc.”
Thái Hậu lắc đầu cười, nắm lấy tay Kha Tuyết Nhã đặt lên tay của Hàn Duyệt, như đang gửi gắm.
“Mẩu hậu nói chí phải, chí phải.”
Trong lòng Hoàng Thượng sớm đã biết rõ, việc này chắc chắn Hàn Viễn cũng nhúng tay vào.
“Ai gia mệt rồi, các người về hết đi.”
Thái Hậu xua tay, chuyện cũng đã xong, gặp sớm đuổi khách tránh lại có thêm chuyện xảy ra.
“Nhi thần cáo lui.”
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đứng dậy hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Kha Tuyết Nhã cùng Hàn Duyệt cũng xin phép cáo lui, Kha Tuyết Lệ và Hàn Viễn cũng đi ở phía sau.
“Tỷ tỷ, thật là muội không cố ý giành phu quân của tỷ đâu.”
Kha Tuyết Nhã dừng bước, nàng đã muốn né rồi mà cũng không để cho nàng yên nữa a, quay lại nhìn Kha Tuyết Lệ ưu nhã cười “Không sao, mọi chuyện đều có số, sao ta lại trách muội được chứ.”
“Thật là tốt quá, muội và vương gia sớm đã trong lòng có nhau, nếu tỷ giành lại muội làm thiếp cũng cam lòng.”
Kha Tuyết Lệ nhìn Hàn Viễn, vẻ mặt như là đang thiệt thòi cam chịu, đưa khăn tay chấm chấm nước mắt ra vè tội nghiệp.
“Thật là bổn vương chỉ yêu thương mình nàng, lúc trước là do ta không can đảm nói ra, cũng may trời không phụ lòng người.”
Hàn Viễn ôm Kha Tuyết Lệ vào lòng nói ra lời chân tình.
Bọn họ tình chàng ý thiếp là đang diễn cho nàng xem đây mà.
“Mừng cho muội còn không hết, ta nào nỡ chia cắt hai người.”
Kha Tuyết Nhã bề ngoài vẫn tươi cười, nàng đây không muốn dùng chung phu quân đâu, huống hồ nếu thật sự như vậy nàng sẽ là một kẻ mặt dày thiên hạ cười chê.
“Tam hoàng huynh trong cung hàng ngày đưa thuốc đến huynh vẫn uống đều độ chứ.”
Hàn Viễn nhìn sang Hàn Duyệt, uống lâu như vậy vẫn chưa có tác dụng gì sao? hay chưa đủ liều.
“Bổn vương, không bò thuốc, không cần mét mẫu hậu.”
Hàn Duyệt liên tục lắc đầu, vẻ mặt hơi sỢ sệt khi nghe đến thuốc.
“Sao đệ lại mét mẫu hậu được chứ, huynh nhất định phải uống đầy đủ bệnh mới mau khỏi được, có biết không?”
Hàn Viễn tỏ vẻ hài lòng, hằng ngày đều có người kiểm tra thuốc của Hàn Duyệt đã uống hay chưa rồi thông báo lại.
“Vương gia đây là…”
Kha Tuyết Lệ lấy khăn tay che miệng cười thầm không để lộ cho người khác thấy, cũng may không phải là nàng a.
“Nàng không biết đó thôi, vương huynh đầu óc có chút không tỉnh táo, chẳng khác nào như hài tử nhỏ.”
Hàn Viễn nói thêm, Hàn Duyệt mặt dù bây giờ đã là thể ngốc nhưng vẫn là chướng ngại lớn nhất để hắn được ngồi vào vị trí thái từ.
“Thì ra là như vậy, tỷ tỷ phải cực khổ rồi suốt này trông một đứa trẻ chẳng khác nào nhũ mẫu.”
Kha Tuyết Lệ châm chọc, nếu là nàng dù làm thiếp, cũng nhất định không chịu gả cho một tên ngốc.
“Có lần huynh ấy không chịu uống thuốc, mẫu hậu bất đắc dĩ mới dùng hạ sách để huynh ấy uống thuốc đầy đủ.”
Hàn Viễn nói như đang ca ngợi công lao cao cả của Hoàng Hậu.
“Nương tử, bổn vương muốn đi chơi.”
Hàn Duyệt nắm tay Kha Tuyết Nhã lắc qua lắc lại, nghe bọn họ nói chuyện đến mức nhàm chán nhức thời không đứng yên một chỗ.
“Hay để đệ dẫn hoàng huynh đi chơi được không?”
Hàn Viễn trừng mắt nhìn Hàn Duyệt đe doạ, tuy bên ngoài nhìn vào sẽ nói hắn là người tốt, nhưng ai biết được lòng dạ bên trong của hắn.
“Không cần, bổn vương chỉ muốn đi chối với nương tử.”
Nhớ lời Kha Tuyết Nhã nói, lần này Hàn Duyệt không né tránh ngược lại còn trừng mắt nhìn Hàn Viễn.
“Thật ngại quá, ta phải đưa vương gia trở về, không thể trò chuyện cùng hai người được.”
Kha Tuyết Nhã nói rồi kéo Hàn Duyệt đi về, ở đây lâu càng trướng mắt thêm thôi.
Ánh mắt khi nãy có Hàn Duyệt khiến Hàn Viễn một tia thất thần, hắn hết ngốc rồi sao? bình thường hắn đều không dám trả lời huống gì là nhìn thẳng, hôm nay sao lại gan như vậy, hay nữ nhân đó đã tác động gì tới hắn.
“Vương gia, chàng đang nghĩ gì vậy.”
Kha Tuyết Lệ thấy Hàn Viễn ngây người ra, liền lên tiếng gọi hắn.
“Không sao, chúng ta hồi phù.”
Hàn Viễn bị gọi trở lại, liền xoay người rời đi..