Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 32: Bình Châu Có Nạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Truyen one mong cả nhà thông cảm vì hình ảnh nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Ngự thư phòng – “Hoàng Thượng, có thư hồi báo ở Bình Châu có thổ phỉ, hoành hành cướp bóc, chi phủ Bình Châu xin viện binh từ triều đình tới dẹp loạn.”
Ngô thái phó đứng lên phía trước bẩm báo, hai tay cầm một bản tấu sớ dâng lên.

Lưu công công nhanh chóng bước xuống lấy tấu sớ dâng lên cho Hoàng Thượng xem.

“Mấy năm nay một Phi Ưng trại còn chưa đủ sao, bây giờ lại đến thổ phỉ.” Hoàng Thượng xem xong có phần tức giận, chẳng lẽ có một đám thổ phỉ mà không giải quyết được, đến mức phải xin chi viện.

“Hoàng thượng bớt giận, bọn thổ phỉ trên dưới khoảng một trăm tên võ công cao cường, thân hình lại to lớn, có thể nói binh lính ở Bình Châu và lân cận đều bị đánh bại hết, còn bắt hơn phân nữa bá tánh làm con tin.” Ngô thái phó lên tiếng nói rõ hơn sự việc, vừa nhận được tấu sớ đã nhanh chóng vào cung dâng lên làm gì kịp mà điều tra rõ lý do, chỉ nghe trong thư viết.

“Vậy các khanh có cao kiến gì, lần này nên cử ai đi đến Bình Châu.” Hoàng Thượng nheo mày đưa mắt nhìn về Ngô thái phó, Kha Thành và Cao thừa tướng, giờ phải nhanh chóng cử người đến đó dẹp loạn mới yên được.

Cao thừa tướng nhân cơ hội này nhanh chóng lên kế hoạch, bước ra phía trước bẩm báo “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần xin tiến cử Tĩnh vương đến Bình Châu.”

“Hoàng thượng nếu người muốn lập Tĩnh vương thái tử, người phải chứng minh được Tĩnh vương có đủ tài đức nếu không thần e là nhiều người không phục.” Kha Thành lên tiếng, nhìn sơ qua ánh mắt Cao thừa tướng có thể nói chuyến đi này đối với Tĩnh vương là lành ít dữ nhiều.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tĩnh vương từng ra trận giết địch, võ công lại cao cường, chuyến đi lần này không ai có thể thích hợp hơn.” Cao thừa tướng cũng nhanh chóng bước ra tiếp lời trong lời nói lại chứa nụ cười nham hiểm.

Hoàng thượng nét mặt suy tư, lần này Cao thừa tướng không tiến cử Hàn Viễn mà lại đi tiến cử Hàn Duyệt, chuyện này chắc chắn có vấn đề, Kha Thành nói cũng rất có lý nhưng mà với tình trạng của Hàn Duyệt đến Bình Châu liệu có ổn?
“Hoàng thượng, bá tánh Bình Châu vẫn đang chờ chúng ta mang viện binh đến.” Cao thừa tướng thấy Hoàng Thượng hơi do dự, liên lên tiếng nhắc nhở, chuyến đi này dành cho Hàn Duyệt quá tốt rồi còn gì.

“Hoàng thượng nếu người chưa an tâm, lần đi này thần xin được đi theo hộ tống Tĩnh vương đến Bình Châu.” Ngô thái phó nhận ra được ý đồ của Cao thừa tướng, ngăn cản không phải là biện pháp tốt chi bằng đi theo hộ tống.

“Truyền ý trẫm, Bình Châu có nạn Tĩnh vương cùng Thái phó dẫn theo binh lính đến đó dẹp loạn.” Hoàng Thượng gật đầu đồng tình liền ra lệnh, lần này có Ngô thái phó đi theo cũng an tâm phần nào.

“Thần tuân chỉ.” Ngô thái phó nhận lệnh hành lễ rôi nhanh chóng lui ra trước chuẩn bị mọi việc.

“Còn hai khanh cũng lui ra đi.

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn hai người kia, xong việc rồi ở đây làm gì?
“Thần cáo lui.” Kha Thành và Cao thừa tướng nhanh chóng hiểu được vấn đề vội vã hành lễ rồi lui ra ngoài.

— Tĩnh vương phủ — Thánh chỉ nhanh chóng được đưa đến, Hàn Duyệt cũng không có cách từ chối, Kha Tuyết Nhã thì thở dài nhìn hắn, sao Hoàng thượng tự nhiên lại phái hắn đến đó, chẳng lẽ không biết tình hình của hắn hiện tại sao, không biết có diệt được thổ phỉ hay không hay thổ phỉ diệt hắn trước.

“Nương tử, nàng cũng đến Bình Châu với bổn vương đi.” Hàn Duyệt nhìn nàng vẻ mặt hắn lúc này không chút gì là lo sợ ngược lại còn vui vẻ là đằng khác.

“Ta đến đó làm gì?” Kha Tuyết Nhã nhíu mày nhìn hắn, nàng chân yếu tay mềm đến đó để bọn chúng bắt sao?

“Bổn vương mặc kệ, nàng không đi bổn vương cũng không đi.” Hàn Duyệt phồng má giận dỗi, nàng không đi cùng hắn sẽ rất buồn.

“Chàng đi diệt thổ phỉ không phải đến đó chơi biết không?” Kha Tuyết Nhã lắc đầu, giờ phút này rồi mà không chịu đi hắn muốn mang tội khi quân sao?
“Bổn vương biết, bọn chúng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là Bình Châu có nhiều cảnh đẹp bổn vương muốn dẫn nương tử đi theo.” Hàn Duyệt chống cằm nhìn nàng, đối với hắn được đi chơi mới quan trọng còn diệt thổ phỉ chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Đó là chuyện sống chết đó.” Kha Tuyết Nhã nhấn mạnh lần nữa, thử hỏi trên đời này có ai như hắn không?
“Bổn vương hiểu ý nàng nói, thật sự là không sao mà, nàng yên tâm đi.” Hàn Duyệt gật đầu, hắn nói thật mà sao nàng không tin hắn.

“Ta thật sự là không thể yên tâm hay là chàng đừng đi.” Kha Tuyết Nhã giữ tay hắn có chút lo lắng, lỡ đâu Hàn Viễn giăng bẫy chờ hắn đến rồi làm sao?


“Ta tin chàng được chưa, mau vào trong thu dọn hành lý đi a.” Kha Tuyết Nhã giục hắn, nếu không hắn sẽ nói tới sáng hôm sau mất.

“Bổn vương lập tức đi.” Hàn Duyệt gật gật đầu ngây người suy nghĩ một lúc rồi mới chạy vào trong.

Kha Tuyết Nhã nhìn theo hướng hắn đi không khỏi lắc đầu cũng nhanh chóng đi theo phía sau hắn, không biết hắn thu dọn được không hay lại phá nữa.


“Cái này… thêm cái này… Hàn Duyệt lấy hết thứ này đến thứ khác để trên bàn, chủ yếu là thức ăn và đồ chơi của hắn.

“Chàng định mang cả gương lớn theo sao?”
Kha Tuyết Nhã đẩy cửa bước vào, nhìn một đóng đồ trên bàn không khỏi ngạc nhiên, mang nhiều thế làm gì.

“Bổn vương sợ nương tử đi đường sẽ đói.” Hàn Duyệt nhìn nàng cười rồi tiếp tục lấy thêm trái cây đặt tạm lên bàn.

Coi nàng là heo sao? dù có đói cũng không thể ăn hết chỗ thức ăn này, còn mang theo đồ chơi nữa, hắn định dọn hết đến đó ở à, đáng ra nàng không nên nhờ hắn thu dọn hành lý nhỉ?
“Chàng ra ngoài chơi đi, để ta làm cho.” Kha Tuyết Nhã nhanh chóng kéo hắn ra ngoài đóng cửa lại, chỉ chỉ có phá hoại là giỏi thôi.

Hàn Duyệt bị đẩy ra ngoài, nhưng mà là nàng kêu hắn đi chơi nên hắn cũng không quan tâm đến những thứ bên trong nữa, chạy ra sau hậu viện chơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.