Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gặp thổ phỉ Hàn Duyệt sao khi cùng Kha Tuyết Nhã ngù một giấc ngon lành thì hắn cùng Ngô thái phó đi thám thính tình hình trước.

Nghe nói bọn thổ phì ò phía bắc Bình Châu, lúc đầu bọn thổ phì đến chiếm cứ rồi bắt luôn bá tánh ờ đó làm con tin.

Cho nên nói ai muốn đi ngang qua nơi này bình an thì phải để lại lộ phí, còn nếu không hậu quà có đề đoán trước được.

"Nơi này xung quanh bốn bề đều không có nhà dân, chắc thường xuyên có cướp." Ngô thái phó quan sát xung quanh, biết đâu một lát lại có cướp hay thổ phì xuất hiện không chừng.

"Chuyện nhò mà gặp tên nào thì chém tên đó, chém hết thì thôi." Hàn Duyệt lên tiếng tay diễn tà như đang cầm kiếm chém người khác, dù sao hắn cũng không sd cứ đến hết đi.

"Đừng có khinh địch." Ngô thái phó nhắc nhờ, còn chưa biết sức lực cùa bọn thổ phỉ có mạnh hay không, vẫn là không nên khinh địch.

"Con biết rồi." Hàn Duyệt gật đầu, những


"Sai chỗ nào?" Lão đại lên tiếng vẫn chưa nhận ra được sai ờ đâu, hình như đúng mà.


"Núi này là ta trồng, cây này là ta mờ, nếu muốn đi qua đường này phài để lại tiền mãi lộ." Hàn Duyệt đọc lại lần nữa nhắc nhờ, ngu như thế sao làm thổ phỉ được nhì? Lão đại nghe xong xoa cằm suy nghĩ một lúc cũng gật gật đầu đồng tình "Sao ta không nhận ra nhi?"
"Còn nữa hai con mắt ngươi phải trỢn lên một chút, tướng đứng phải mạnh mẽ lên, cầm đao phải chắc một chút như vậy mới khiến người khác sợ" Hàn Duyệt vừa nói vừa làm thư thế và vè mặt cho mấy tên thổ phỉ đó xem, làm thổ phì kiểu này là chết rồi, có dọa được ai đâu.

"Bọn ta mà cần ngươi dạy sao?" Một tên thổ phi khác lên tiếng, bọn chúng là thổ phỉ mà cần phài dạy sao, có cảm giác bị coi thường.

"Nói nhiều quá, mau đưa tiền mãi lộ đây." Lão đại chìa mũi đao về phía Hàn Duyệt và Ngô thái phó đe dọa.

l "Đưa thì cũng được, nhưng mà hiện tại trong người chúng tôi không có mang theo ngân lượng." Ngô thái phó tò vè khó xừ như là thật sự không có mang theo bên người, dù có cũng không dại mà đưa ra.

"Nhìn cách ăn mặc cùa hai người nói không mang ngân lượng ai tin, tường bọn ta là tên ngốc chắc." Lão đại lên tiếng, nhìn cách ăn mặc loại vài mặc trên ngoài thừa biết bọn họ là người có tiền, là thuộc dạng quyền quý là đằng khác.

"Không mang chính là không mang ngươi không hiểu tiếng người sao?" Hàn Duyệt cãi lại, bọn này cứng đầu thật một nhắc giết chết cho rồi, nhìn mà chướng mắt.

"Tên tiều từ kia muốn chết sao? dám mắng lão tử." Lão đại nghe xong thì tức giận, hôm nay nhã hứng dẫn theo thuộc hạ đi cướp không ngờ lại bị một tên ngốc mắng.

Hóa ra tên đó chính là người cầm đầu nhóm thổ phì, hôm nay chặn đường cướp là muốn ra oai với thuộc hạ.

"Ta còn chưa kịp mắng ngươi, ngươi vội nhận làm gì, bộ ngươi thích bị chừi lắm hà?" Hàn Duyệt ngây thơ, rõ ràng là chưa kịp chửi mà mấy tên này đầu óc có vấn đề hay sao? "Ngươi...!ngươi...!
ngươi..." Lão đại nghe xong thì tức đến nói cũng bị lắp, đá chân xuống đất cho đỡ tức.

"Ta...!
ta...!
ta...!
làm sao?" Hàn Duyệt liền bắt chước tên đó nói ỉắp bắp theo, muốn đấu với hắn hà còn thua xa lắm.

"Lão đại đừng nói nhiều với bọn chúng nữa, chúng ta mau cướp đi còn phải sớm trờ về." Một tên thổ phỉ khác lên tiếng, cãi tay đôi kiểu này có khi đại ca bị nói lắp bắp luôn quá.

Lão đại hít thờ sâu lấy lại bình tĩnh, liền chĩa mũi đao về phía hai người bọn họ lần nữa mặt hung tợn đe dọa "Muốn sống thì giao ngân lượng ra đây."

"Nhưng mà bọn ta không muốn chết, cũng không có ngân lượng." Ngô thái phó sớm đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, đến kiếm cũng đã chuẩn bị rút ra.

"RƯỢu mời không uống muốn uống rượu phạt sao, các huynh đệ xông lên hôm nay ai giết được hai người họ ta sẽ thường lớn." Lão đại nói xong, càng làm tin thần của bọn kia tăng lên hăng hái xong vào.

Chì thấy Hàn Duyệt ngồi xuống, những tên thổ phi còn lạỉ đang xông lên cũng dừng lại lấy làm lạ chì thấy một tia sáng ngang qua, những tên đó liền trỢn mắtnhìn nhau rồi ngã lăn ra chết.

Lúc Hàn Duyệt ngồi xuống thì Ngô thái phó rút kiếm ra chiếm một nhát vòng tròn, thân thù vô cùng nhanh nhẹn trông chớp nhoáng khiến người ta không kịp trờ tay.

Lão đại vừa được xem một cành mờ màng, thân cũng là người luyện võ dĩ nhiên cũng nhìn ra được người vừa rút kiêm ra có thân thù thê nào, cũng phải thuộc hàng nội công thậm hậu.

Đề bào toàn tính mạng Lão đại nhân lúc Ngô thái phó và Hàn Duyệt lố là, nhanh chóng chạy thoát thân, giữ được núi xanh lo gì không có cùi đốt, chạy trước rồi tính sau.

"Tên kia đứng lại ta còn chưa chòi đù mà." Hàn Duyệt đứng dậy nhìn theo Lão đại vẫy tay gọi, chưa gì đã chạy rồi không phài lúc nãy ra oai lắm sao, không vui gì hết.

"Bọn chúng cũng không có gì gọi là lợi hại, chi giòi dọa người." Ngô thái phó quan sát mấy cái xác nằm đó, vè cao to này chì bắt nạt được bá tánh thôi.

"Con thấy bọn kia gọi tên vừa chạy mất là lão đại, có khi nào đó chính là kè cầm đầu cùa nhóm thổ phỉ không?" Hàn Duyệt nhớ lại quá trình lúc nãy, nhìn cách cư xừ nói chuyện cùa tên đó cũng có khả năng lắm chứ, "Cũng đúng, xem ra là có người đưa đường dẫn lối." Ngô thái phó gật đầu đồng tình, bây giờ trước tiên phải tìm được đầu xò trước đã, bọn thổ phl này thì dễ đối phó rồi.

"Là ai thế sư phụ." Hàn Duyệt đưa mắt nhìn Ngô thái phó chẳng lẽ mới đây sư phụ đã biết ai là kè đứng sau rồi sao? "Làm sao ta biết, bây giờ trờ về điều tra.


" Ngô thái phó nói rồi rời đi, nếu biết thì đã sớm xong việc rồi, còn đứng ở đây suy đoán làm gì.

"Sư phụ chờ con, người nỡ đề con ờ lại nơi hèo lánh một thân một mình sao?" Hàn Duyệt vừa chạy theo vừa nói, đi hai mà về một là không được đâu.

Con là Tĩnh vương là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chứ có phài nữ nhi đâu?" Ngô thái phó đứng lại nhìn Hàn Duyệt nghi ngờ, không phải ngốc đến mức thành liễu yếu đào tơ đấy chứ? "Cái này là con lo trước một chút." Hàn Duyệt cười trừ, còn nói tiếp chắc sư phụ hiểu lầm hắn đoạn tụ quá.

Ngô thái phó cũng không nói gì nhưng là giữ khoảng cách hơi xa đối với Hàn Duyệt một tí cho an toàn.

"Sư phụ, con rất bình thường, người làm gì mà phải né tránh." Hàn Duyệt thấy vè mặt này là biết chắc là mấy câu hồi nãy làm sư phụ hiểu lầm hắn rồi.

"Ta có né gì đâu." Ngô thái phó lắc đầu, chỉ là còn đi nhanh hổn lúc nãy thôi.

Hàn Duyệt thờ dài, thôi rồi lỡ đâu sư phụ đi nói với nương từ thì thanh danh cùa hắn bị hùy hoại mất, chì là khi nãy hắn đùa một chút thôi mà.

***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.