Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 45: Không Đủ Ỉn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhảy hố truyện: Nương tử, bổn vương bị bắt nạt - Kha Tuyết Nhã -Hàn Duyệt
Tác giả: Vô Tĩnh
Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 45: Không đủ ỉn
Tuy là Hàn Duyệt ngồi chờ nhưng vẫn thấy chán không thôi, nên quyết định lén đi đến nhà hếp tìm Kha Tuyết Nhã, nhưng chì dám lấp ló nhìn trộm ngoài cừa chứ không dám đi vào trong.

Bánh hoa đào này làm cũng không phải cầu kỳ lắm, Kha Tuyết Nhã đang đem bánh bò vào xừng hấp thì thấy một bóng dáng lấp ló biết ngay là Hàn Duyệt chạy tới đây, cũng may là nàng làm xong rồi.

Kha Tuyết Nhã già vờ như không biết người bên ngoài là ai, già vờ lên tiếng hòi
"Ai đang lấp ló bên ngoài kia thế?"
Hàn Duyệt nghe gọi thì giật mình một cái, muốn bước ra nhưng lại không dám, nhưng rồi hắn lấy can đàm quyết định bước ra "Nương từ là bổn vương."
"Chàng không ngoan rồi sao lại vào đây?" Kha Tuyết Nhã nhìn thấy bộ dáng rụt rè của hắn không khòi che miệng cười thầm.

"Không ai chơi với bổn vương." Hàn Duyệt đi đến cạnh nàng kéo nhẹ tay áo nàng, lại chì chì tay vào xửng hấp đang
bốc lên khói nghi ngút kia.

"Chưa chín đâu." Kha Tuyết Nhã lắc đầu, rõ ràng là đợi không được bánh chín nên mới chạy tới đây.

"Vậy bao giờ bánh mới chín? Bổn vương đói rồi." Hàn Duyệt xoa bụng nhìn chăm chăm vào xừng hấp, lâu như vậy còn chưa chín hắn sắp đói chết rồi.




Hàn Duyệt thấy nàng gấp ra dĩa, rồi lại bưng dĩa đi một mực chạy đến ngăn cản.

"Chàng lo ăn đi ta mang cho bọn họ một ít." Kha Tuyết Nhã đổi đường đi khác, dù sao cũng làm nhiều bánh mang cho hạ nhân một ít cũng có sao đâu.

"Nàng mang đi rồi, bánh đâu bổn vương ăn." Hàn Duyệt bất mãn nhìn dĩa bánh kia, miệng vẫn không ngừng nhai bánh.

"Chàng có phần cùa chàng, không thiếu đâu mà lo." Kha Tuyết Nhã liếc hắn, cái tên nhỏ mọn này dù hắn ăn mạnh cỡ nào cũng không thiếu được đâu.

Sao khi mang một ít bánh đưa cho Chướng ma ma phát cho hạ nhân trong phù, Kha Tuyết Nhã quay trờ lại vẫn thấy Hàn Duyệt cặm cụi đứng đó ăn bánh.

"Nương từ, bánh." Hàn Duyệt vừa thấy nàng đã chạy tới, đưa một cái bánh lên trước miệng nàng.

"Ta...!ta tự ăn được." Kha Tuyết Nhã vốn dĩ muốn tự mình ăn, nhưng Hàn Duyệt
vẫn không chịu một hai vẫn muốn đút cho nàng ăn, nàng đành miễn cưỡng há miệng đón lấy.

"Có muốn ăn nữa không? bổn vương lấy cho nàng." Hàn Duyệt mặc dù là hòi thế nhưng tay đã lấy thêm một miếng bánh nữa đưa tới miệng nàng, cứ như thế đút cho nàng thêm hai cái nữa.

"A Duyệt, đù rồi ta không ăn nữa." Kha Tuyết Nhã né tránh miếng bánh tiếp theo đưa tới miệng, nàng sao có thề ăn một lúc nhiều như vậy, mà hắn không ngừng đưa tới miệng nàng.

"Vậy bổn vương ăn." Hàn Duyệt cũng ngừng đút cho nàng nữa, đem miếng bánh bò vào miệng hắn, tiếp tục sự nghiệp ăn uống.

"Chàng không thấy no sao?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, nàng hấp một xừng lớn, chia cho hạ nhân một ít, nhanh như vậy hắn đã ăn hết.

"Bổn vương vẫn còn thấy hơi đói." Hàn Duyệt lắc đầu nhìn miếng bánh cuối cùng vừa ăn hết, hắn muốn ăn nữa nhiêu đây
không đù no.

"Bao từ chàng không đáy sao." Kha Tuyết Nhã đi tới vỗ vỗ bụng hắn, sao mà toàn múi không thê này, có thấy mỡ đâu.

"Hay là bổn vương ăn nàng?" Hàn Duyệt vòng tay qua ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng đối diện với hắn.

"Chàng..." Kha Tuyết Nhã bị kéo bất ngờ, đưa tay lên lồng ngực hắn càn lại, hắn tính làm gì vậy a, ờ đây là phòng bếp mà.


"Không được sao?" Hàn Duyệt đưa môi lướt nhẹ qua môi nàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng quan sát.

Kha Tuyết Nhã bị hành động cùa hắn làm cho ngượng ngùng cúi mặt xuống không nói tiếng nào.

Hàn Duyệt thấy nàng e thẹn không nói gì( cố tình hỏi lại lần nữa "Nương tử, sao nàng không nói tiếng nào?"
"A Duyệt chàng buông ta ra đi, ờ đây không tiện đâu a." Kha Tuyết Nhã nhìn xung quanh cố gắng đầy hắn ra, lỡ đâu có người đi vào thì sao a.

"Sao lại không tiện, bổn vương thấy rất
thích hợp là đằng khác." Hàn Duyệt cũng đào mắt nhìn một lượt, ngược lại thấy chỗ này vô cùng thích hợp là đằng khác.

"Chàng mau buông..." Kha Tuyết Nhã càng vùng vẫy cố thoát ra thì càng bị ôm chặt hơn, khuôn mặt cũng vì thế mà kề sát mặt hắn môi cũng chạm vào nhau khiến nàng mờ to mắt ra nhìn hắn.

"Vương gia, vương phi có người từ..." Lý Nghĩa đi vào dẫn theo một công công đi tới thấy cành này hai người hóa đá một lúc, vội quay đi chỗ khác.

"Hình như lão nô đến không đúng lúc." Lão công công kia nói nhò với Lý Nghĩa, hay người này ờ đây là nhà bếp mà.

Kha Tuyết Nhã bị hai người phía trước nhìn thấy, hận không thể tìm được chỗ chui xuống đất vì thẹn, vội đầy Hàn Duyệt ra, thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác.

"Chuyện gì." Hàn Duyệt bị đẩy ra vè mặt lúc này cùa hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hai người phía trước.

"Thái hậu dặn dò lão nô, mang một ít vài lụa, trang sức, cùng thuốc quý, đồ bổ đến cho vương gia vương phi dùng." Lão công công liền bẩm báo lại mà toát cả mồ hôi, bình thường vương gia rất hiền mà còn khuôn mặt bây giờ như muốn giết người vậy.

"Vậy ngươi về đây." Hàn Duyệt đuổi khách, tự nhiên đâu ra một tên phá đám, làm nàng không ôm hắn nữa.


"Lão nô cáo lui, không làm phiền vương gia vương phi nghỉ ngơi." Lão công công vừa nói vừa cười thầm, tình càm cùa phu thê vương gia tốt đến như vậy, xem ra
Thái hậu lo xa rồi.

"Thuộc hạ, tiễn công công về." Lý Nghĩa cùng tìm cơ hội chuồn đi, vừa xong hay người đã kéo nhau đi trước.

"Sao hoàng tổ mẫu lại cho người đem đến nhiều thứ thế kia?" Kha Tuyết Nhã đứng một bên thắc mắc, bình thường có đem đến cũng không nhiều như vậy a.

"Đem đồ đến là phụ, thăm dò chúng ta mới là chính." Hàn Duyệt đi đến bên cạnh nàng, khi nãy còn chưa xong, bây giờ tiếp tục được không nhỉ?
"Thăm dò?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, chẳng lẽ thái hậu chưa tin lời nói cùa hắn, nên mới cử người đến.

"Xong rồi, về sau không ai làm phiền chúng ta, nướng từ nàng nói xem chuyện khi nãy có nên tiếp tục không?" Hàn Duyệt càng lấn tới chỗ nàng, khóe môi cong lên cười tà mị, tự nhiên lại muốn trêu nàng một chút.

"Ta...!đi về phòng trước." Kha Tuyết Nhã vội tìm cái cớ nhanh chóng chạy đi, nàng thấy trong mấy cái chuyện này hắn không
ngốc tí nào.

Hàn Duyệt đứng ờ đó nhìn theo hướng nàng, nương từ này cùa hắn cũng thú vị thật, dù sao nàng cũng là người cùa hắn không vội từ từ mà thu phục nàng.

***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.