Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 8: Đến Kha Phù





Theo phong tục xưa, ba ngày sau khi thành thân, tân lang và tân nương sẽ về nhà thăm hỏi phụ mẫu.

Sáng sớm Kha Tuyết Nhã cùng Hàn Duyệt đã chuẩn bị đến Kha phủ, mặt dù nàng một chút cũng không muốn đi.

“Nương tử, bổn vương thấy vẻ mặt nàng không được vui hay là chúng ta không đi.”
Hàn Duyệt kéo tay nàng lại, dù sao hắn cũng không muốn đến những nơi đó vô cùng phiền phức, toàn những kè nịnh hót.

“Không có việc gì, chúng ta mau đi thôi.”
kha Tuyết Nhã lắc đầu kéo hắn lên xe ngựa, đi sớm về sớm không phải tốt hơn sao? Nói về Kha Quốc Công – Kha Thành, ba đời đều là khai quốc công thần, một nửa binh quyền đều do ông ấy nắm giữ.

Lúc đầu Kha Thành bất chấp dư luận môn đăng hộ đối để cưới cẩm thị về làm thê tử, không lâu sau hạ sinh kha Tuyết Nhã, nhưng được mấy năm cẩm thị bị bệnh qua đời.

Kha Thành đi thêm bước nữa lấy Ninh thị thuộc dòng dõi con nhà quyền quý, sau này sinh ra Kha Tuyết Lệ.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Kha Phủ, Hàn Duyệt đỡ Kha Tuyết Nhã xuống ngựa, hai người bọn họ thong thả đi vào trong phủ, chưa vào tới đại sảnh đã nghe tiếng cười nói của mẫu tử Kha Tuyết Lệ.

“Tưởng ai xa lạ, hóa ra là đại tiểu thư của Kha gia.”
Ninh thị không thèm chào Kha Tuyết Nhã còn tỏ vẻ khinh bí cười nhạo nàng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Duyệt thì nụ cười trong phút chốc bị dập tắt đi.


“Hỗn xược, thấy vương phi của bổn vương sao không hành lễ.”
Lúc này nét mặt của Hàn Duyệt có chút nghiêm nghị xen lẫn tức giận trong đó, không giống như lúc hắn ngốc nghếch, khiến người khác nghe qua phải run sỢ.

“Tham kiếm vương gia, vương phi.”
Ninh thị vội vã quỳ xuống dập đầu hành lễ, không quên kéo theo Kha Tuyết Lệ quỳ xuống.

Dù là một tên ngốc thì hắn cũng là người được Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương vạn lần không thể đụng tới, càng không thể chọc giận hắn được.

Hàn Duyệt thấy hai mẫu tử họ quỳ xuống hành lễ, có chút hả dạ nhưng vẫn làm lơ ngó xung quanh một lúc mới lên tiếng “Đứng lên đi.”
Từ đầu tới cuối Kha Tuyết Nhã còn chưa kịp nói câu nào, chỉ thấy tên ngốc này đã ra mặt giúp nàng, coi bộ hắn cũng nhờ được a.

“Tạ ơn vương gia, vương phi.”
Ninh thị như được ân xá, mừng rỡ đứng dậy, nhưng không dám nhìn thẳng hai người bọn họ.

“Tỷ tỷ, hôm nay còn nhớ đường về thăm phụ thân nữa a.”
Kha Tuyết Lệ giọng có chút mỉa mai, không phải có tam vương gia chống lưng, hôm nay về được bình an vô sự sao? “Nương tử, ở đây rất chán bổn vương không muốn ở lại nữa.”
Hàn Duyệt lắc lắc tay nàng nhõng nhẽo, nhìn đi nhìn lại nơi này không có gì thú vị hết toàn là người xấu, càng nhìn càng chưởng mắt.

Kha Tuyết Nhã chợt nhớ ra khi nãy mấy hộp quà chuẩn bị vẫn còn để trên xe chưa đem vào, liền dỗ ngọt hắn “ Chàng ra ngoài, bảo Lý đại ca bưng một số quà vào đây, rồi chúng ta đi về có chịu không?” “Nàng đợi một chút, bổn vương đi liền.”
Hàn Duyệt liền vui vẻ gật đầu, nhanh chân chạy ra ngoài.

“Ây da, tường đâu là Tĩnh vương ngốc chỉ là đồn thổi ai ngờ là ngốc thiệt, cũng may Lệ nhi không lấy phải người như vậy.”
Ninh thị phe phẩy quạt trước ngực, khi nãy còn bị dọa tưởng đâu hắn giả ngốc cơ chứ, cũng may lúc đó tráo người thành công.

Dù sao chuyện cũng đã thành rồi bà ta còn nhắc lại làm gì, tỏ ra mình thông minh sao? hay muốn khoe con của bà ta tìm được chỗ dựa tốt, có tương lai ngồi lên phượng vị hay sao? “Nhị nương, sao không thấy phụ thân.”
Kha Tuyết Nhã lơ đi lời nói của Ninh thị, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm Kha Thành.

Vương gia nhà muội vơi phụ thân còn đang nghị sự, nào có thư thả như phu quân nhà tỷ.”
Kha Tuyết Lệ tiếp tục mỉa mai Hàn Duyệt, dù sao tương lai hoàng vị cũng thuộc về Hàn Viễn, nàng có gì phải nể với không nể một tên ngốc sắp thất thế.

“Phụ thân đang bận, vậy ta về trước.”
Kha Tuyết Nhã trước sau đều nhẫn nhịn, hôm nay đến đây chủ yếu là thăm phụ thân, nàng cũng không rảnh đâu mà cãi nhau với mẫu tử họ.

Nàng xoay người rời đi, thì bị Ninh thị cản lại, liền nói lời châm chọc nàng “Có người nghĩ lấy được vương gia, đeo vài món đồ trang sức đắt tiền thì là chim sè hóa phượng hoàng thật.”

“Cũng có mắt nhìn đấy chứ, chiếc vòng này thật đẹp.”
Kha Tuyết Lệ vừa nhìn đã thấy thích chiếc vòng trong tay nàng, vội vàng kéo tay nàng lên ngắm chiếc vòng.

“Thích thì tự đi mua đi, chẳng lẽ vương phủ của muội đến một chiếc vòng ngọc cũng không có khả năng mua?”
Kha Tuyết Nhã vội rút tay lại kéo ống tay áo lên che đi chiếc vòng, chẳng lẽ bọn họ muốn lấy món đồ này của nàng hay sao? “Nếu mua thì đâu còn gì vui nữa, mua tháo ra đưa cho muội đi a.”
Kha Tuyết Lệ trắng trỢn đe dọa, xòe tay ra vởi vẻ mặt chờ đợi.

“Không được, từ nhỏ thứ gì ta cũng nhường cho muội chỉ riêng thứ này là không.”
Kha Tuyết Nhã giấu tay ra sau lưng, bọn họ ức hiếp người quá đáng.

Mầu thân nàng qua đời sớm, ai bảo mẫu thân của nàng xuất thân không bằng Ninh thị, lại là chính thất, hai mẫu tử nhà họ nhân lúc phụ thân không có ờ nhà ra sức mà đày đọa bắt nạt nàng, hạ nhân trong phủ không ai dám lên tiếng bênh vực cho nàng.

Y phục đẹp, trang sức của nàng đều bị Kha Tuyết Lệ cướp hết, chỉ trách nàng thân cô thế cô, có thể làm gì được họ chứ, không sao nàng nhẫn nhịn, ngay cả phu quân cũng cướp của nàng, thì thôi đi nàng cũng không cần loại nam nhân đó.

Như vậy họ còn chưa thấy đủ hay sao? bây giờ đến chiếc vòng hắn tặng nàng cũng cướp mất, nàng nhìn đủ rồi, chuyện gì cũng có giởi hạn của nó.

“Có gì mà không được, nhìn ngươi đi xuất thân thấp hèn vật quý giá như vậy để ngươi đeo quả thực không xứng.”
Ninh thị đi vòng từ phía sau lôi tay nàng ra, tháo chiếc vòng từ tay nàng.

“Xứng hay không cũng không tới lượt bà phê phán.”
Kha Tuyết Nhã nhanh tay nắm lấy tay Ninh thị chặn lại, nhất quyết không để bà ta thực hiện được ý đồ.

“Đúng là không biết điều, mau buông tay ra.”
Ninh thị trừng mắt nhìn nàng đe dọa, hôm nay còn dám cãi lời nữa sao, gan cũng to hơn rồi nhỉ? “Ta không buông, đó là đồ của ta mấy người có quyền gì mà cướp.”

Kha Tuyết Nhã ra sức mà giành lấy, rõ ràng là đồ của nàng bây giờ lại giành qua giành lại, thật là bất công mà.

“Muốn giành với ta sao.”
Ninh thị thành công tháo được chiếc vòng từ tay nàng, môi nở nụ cười nham hiểm liền buông tay nàng ra.

“A…”
Giằng co một lúc lâu, Ninh thị lại đột nhiên buông tay, làm nàng có phần mất thăng bằng mà ngã xuống, nhưng sao nàng không thấy đau nhỉ, mà còn thấy êm êm nữa.

Ngước mặt lên nhìn đã thấy khuôn mặt của Hàn Duyệt, tay hắn còn đang ôm eo nàng, cũng may là hắn tới kịp lúc để đỡ nàng, nếu không thân này một trận đau rồi.

“Nương tử, nàng không bị thương chứ?”
Hàn Duyệt đỡ nàng đứng thẳng dậy, nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem nàng có bị thương tích gì không.

“Ta không sao.”
Kha Tuyết Nhã lắc đầu, vội giấu đi bàn tay ra sau lưng, sợ hắn phát hiện vết đỏ lúc nãy giằng co mà tạo nên.

“Các ngươi thật quá đáng, quá đáng, dám bắt nạt nương tử của bổn vương.”
Hàn Duyệt ánh mắt giận dữ nhìn mẫu từ Kha Tuyết Lệ, ngón trỏ chỉ về phía họ điểm mặt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.