Mặt sông cuồn cuộn đục ngầu, dưới mấy ngày mưa to liên tiếp càng lộ vẻ kinh người. Thiếu nữ một mình đứng ở bờ sông, thân hình mảnh khảnh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt mất, nhưng nàng lại không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi cơn sóng bình ổn.
Vượt qua con sông này sẽ rời khỏi nhân gian, tiến vào rừng U Minh. Mẫu thân nói chỗ này có rất nhiều chuyện không lường được, u hồn và quái thú, vô cùng nguy hiểm. Nhưng nàng không hề do dự, bởi vì nàng biết, chỉ cần xuyên qua nơi đó là nàng có thể đến được cửa chính của Minh giới, tìm kiếm tung tích Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền...... Hoàng Tuyền, đối với rất nhiều người mà nói đây là từ ngữ không may mắn, nhưng đây cũng là tên người nàng yêu. Nàng rất ít khi mở miệng gọi tên của hắn, nhưng lại luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Hắn nói hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ, được phát hiện ở cạnh dòng suối bẩn, vì vậy được gọi là Hoàng Tuyền. Người trong thôn thay nhau nuôi lớn hắn, để cho hắn phụ trách trông coi bầy cừu của cả thôn. Hắn không phải Quý tộc vương hầu ở nhân gian, cũng không có huyết thống của thần, nhưng đối với nàng mà nói, hắn đặc biệt hơn mọi người.
Mỗi khi hắn đến gần thì tim nàng sẽ nóng lên, mỗi lần bị hắn nhìn chăm chú, nàng sẽ hốt hoảng không biết làm sao, rồi lại vui sướng giống như chìm đắm trong mật đường.
Nàng chưa từng nói với Hoàng Tuyền, trước khi hắn chủ động nói chuyện với nàng, nàng đã chú ý hắn. Nàng đã từng thấy hắn một mình đối mặt với con sói đói khát mà không có chút vẻ sợ hãi nào, cũng đã thấy hắn dịu dàng trấn an chú cừu nhỏ bị giật mình. Con ngươi của hắn thâm thúy giống như ánh sao ban đêm, nơi đó có dải Ngân Hà đẹp nhất. Nàng yêu hắn, mặc dù không cách nào nói rõ phần yêu này là từ đâu đến, nàng chỉ biết phần yêu này là thật, nhưng mẫu thân lại nói hắn không xứng với nàng.
"Sinh mạng người phàm ngắn ngủi, năng lực thì như con kiến hôi. Hắn làm sao có năng lực bảo vệ con, nói gì đến chăm sóc con." Mẫu thân nói thế này: "Con tưởng rằng đó là yêu, nhưng thật chất chỉ là tuổi trẻ ý loạn tình mê, chỉ cần gặp được đối tượng tốt hơn, con sẽ tỉnh táo lại."
Nàng rất ít khi chống lại quyết định của mẫu thân, nhưng lần đó nàng rất kiên trì nói cho mẫu thân biết nàng chỉ muốn sống chung với Hoàng Tuyền. Từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh mẫu thân, nàng không phải chưa từng thấy các thần linh hoặc anh hùng ở nhân gian khác, cũng không thiếu đối tượng lấy lòng nàng, nhưng chỉ có Hoàng Tuyền làm cho nàng động lòng.
Từ trước đến giờ mẫu thân luôn thương yêu nàng, không chịu được sự kiên trì của nàng nên đã đưa ra một điều kiện. Đó chính là Hoàng Tuyền nhất định phải hoàn thành ba khảo nghiệm của anh hùng do mẫu thân đưa ra, trong khảo nghiệm này, Kha Nhu không được ra tay giúp hắn.
Vì để cho mẫu thân an lòng, cũng vì xác nhận tâm ý của Hoàng Tuyền đối với nàng, nàng đã đồng ý yêu cầu của mẫu thân, rồi chuyển đạt cái điều kiện này đến Hoàng Tuyền. Hoàng Tuyền đồng ý không chút do dự, một mình đi lên hiểm cảnh chưa từng có người phàm nào gặp phải.
Lúc đó, nàng cho rằng áo choàng mình đan cho hắn có thể bảo vệ hắn bình an. Dù sao áo choàng đó nàng đã tặng cho hắn trước khi mẫu thân nói ra khảo nghiệm, không tính là làm trái với yêu cầu của mẫu thân, mà quả thật Hoàng Tuyền cũng đã hoàn thành hai khảo nghiệm, nhưng...... Nàng vẫn còn quá ngây thơ......
"Tiểu cô nương, cô nương muốn qua sông sao?"
Âm thanh xa lạ vang lên ở bên tai nàng, Kha Nhu kinh ngạc quay đầu lại, liền gặp được một vị bà bà lớn tuổi. Lão bà bà ăn mặc giống như là nông phụ (*) người phàm, không hề có chỗ nào đặc biệt, trên mặt tràn đầy nếp nhăn làm cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra năm tháng bà đã từng trải qua. Nhưng nụ cười trên mặt bà lại cực kỳ hòa ái, khiến người ta rất dễ sinh hảo cảm.
(*): Người phụ nữ làm nông.
Người phàm không có khả năng xuất hiện ở bờ con sông này, biết rõ thân phận của lão nhân trước mắt rất khả nghi, nhưng Kha Nhu vẫn không tự chủ được gật đầu một cái, lão bà bà lại cười nói: "Ta ở trong khu rừng đối diện, nhưng trời mưa quá nhiều ngày, nước chảy xiết như vậy, ta vẫn luôn không có biện pháp qua sông để trở về. Cô nương có thể cõng ta qua sông hay không?"
Ở trong rừng U Minh, tuyệt đối không thể nào là người bình thường. Huống chi người bình thường làm sao nhờ Kha Nhu, loại thiếu nữ mảnh khảnh, tay trói gà không chặt này cõng qua sông. Tuy biết đây có thể là một cái bẫy, nhưng nàng lại mềm lòng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để từ chối.
"Không trở về nhiều ngày như vậy, nhất định tỷ muội của ta ở nhà rất nóng lòng chờ..... Ôi...... Tiểu cô nương, nếu như cô nương cảm thấy khó xử cũng đừng ngại, chờ thêm vài ngày nữa, sau khi nước rút ta lại tự mình qua sông."
Mắt thấy Kha Nhu chần chờ, lão bà bà uốn eo, cười khoát tay áo, tựa hồ cũng không có ý ép buộc nàng. Kha Nhu suy nghĩ một chút, nhìn lại dòng nước đã không còn chảy xiết như vậy, không tự chủ được nói: "Nếu như bà không ngại bước chân của ta không vững mà nói...... Ta có thể thử cõng bà đi qua."
"Vậy thì phiền cô, tiểu cô nương." Lão bà bà cũng không từ chối, cứ như chuyện đương nhiên nằm ở trên lưng Kha Nhu. Mặc cho Kha Nhu từng bước một gian khổ đi tới giữa sông.
Mặc dù nguyện ý cõng lão bà bà, nhưng trong lòng Kha Nhu vẫn còn hơi sợ, bởi vì nước chảy xiết hơn tưởng tượng của nàng. Nàng sợ mình không cẩn thận té ngã làm hại đến bà bà, cũng hơi sợ bà bà là yêu quái trong rừng U Minh, lại bất thình lình đè nàng chìm xuống nước sông cuồn cuộn. Nhưng nàng biết mình sợ cũng không có tác dụng gì, là nàng tự nguyện cõng lên bà bà, giống như việc nàng tự nguyện đi hết con đường nhấp nhô này.
May mắn là cuối cùng nàng cũng thuận lợi qua sông, được tá túc một đêm ở nhà lão bà bà, cũng biết được lão bà bà và hai vị tỷ muội của bà đều giỏi về đan dệt. Đại tỷ phụ trách chuốt tơ tằm, nhị tỷ của lão bà bà thì đan các sợi tơ lại, còn tam muội thì cắt tỉa tơ tằm đã được dệt tốt.
Mặc dù thần lực thiên phú là đan dệt nhưng Kha Nhu cũng không nhìn ra ba tỷ muội dùng cái gì để chuốt thành sợi tơ dệt. Mọi thứ họ dệt ra đều rất huyền diệu, nhìn tối tăm tầm thường, trong nháy mắt lại vô cùng rực rỡ, rồi cũng gấm vóc hoa lệ ấy, có thể lại trở nên hư hỏng, mục nát.
Nhưng để cho nàng kinh ngạc hơn là khi vị bà bà thứ ba cầm cây kéo cắt xén tơ tằm đã nói một câu: "Sợi tơ này bị cắt đứt, chính là đứt, giống như có những duyên phận đã hết, bất cứ ai cũng không thể nối lại."
Tiếng xé rách chói tay vang lên, bà bà lại nói: "Hài tử à, ta biết rõ rừng U Minh không phải mục đích của ngươi, cửa chính Minh giới mới thật sự là nơi ngươi muốn đến. Có lẽ người ngươi muốn tìm ở nơi đó, nhưng ngươi có nghĩ tới sau khi đi vào Minh giới, hắn đã không phải người trong trí nhớ của ngươi."
Kha Nhu không nói gì, đại tỷ và tam muội vừa dệt vừa ngâm xướng lên khúc ca cổ xưa.
"Thân thể người yêu của ta đã sớm mục nát, mặc dù hắn đang ở trước mặt của ta, ta vẫn không thể nhận ra."
"Người yêu của ta bị lạc ở bờ Vong Hà, mặc dù ta ở trong tầm mắt của hắn, hắn vẫn khó có thể nhớ."
"Cửa chính Minh giới mãi không đóng, đất nước tử vong luôn hoan nghênh người bước vào."
"Con đường này có đi không về, đến được thì dễ mà rời đi thì khó."
"Được rồi các ngươi." Nhị tỷ cắt đứt giọng của tỷ muội, nhỏ giọng trấn an Kha Nhu: "Họ cũng chỉ có ý tốt, tiểu cô nương, ngươi tuổi trẻ xinh đẹp lại chịu nhiều đau khổ như vậy, thật làm cho người khác thương tiếc."
Lão bà bà nói tới chỗ này, trong mắt lộ ra thương xót: "Huống chi cho dù như thế, cô nương chưa chắc có thể tìm được hắn, càng không thể nào mang hắn trở lại nhân gian."
Đôi mắt lão nhân vô cùng trong trẻo, giống như là đang nói lời tiên tri cho một vận mệnh không thể thay đổi được. Trong nháy mắt đó, Kha Nhu đột nhiên nhận ra họ biết được tất cả. Rất rõ ràng, mặc kệ nàng bỏ ra cái giá gì cũng không thể đưa người yêu của nàng về.
"...... Cho dù như thế, ta vẫn phải đi tìm hắn." Kha Nhu nghe được chính mình run rẩy nói: "Ta phải tìm được hắn mới thôi."
Đúng vậy...... Bất kể bỏ ra giá cao bao nhiêu, nàng phải tìm được hắn mới thôi. Bởi vì cho tới bây giờ nàng vẫn chưa kịp nói cho hắn biết tâm ý của nàng dành cho hắn. Huống chi nếu không phải vì nàng...... Nếu không phải vì nàng......
Đau khổ giống như có bàn tay dưới vực sâu liều mạng kéo nàng vào trong bóng tối. Kha Nhu không ngừng giãy giụa, thật vất vả mới mở mắt ra được, nhìn thấy tầng tầng màn che giường hoa lệ làm nàng vô cùng hoang man. Nàng nhớ rõ mình đang ở bờ Vong Hà, không ngừng đan dệt hoa bỉ ngạn (*) nhưng nó chưa từng nở hoa, đã lâu không ngủ ở trên giường, vì sao sẽ tỉnh lại ở nơi xa lạ này.
(*): Đây là tên loại thực vật cất giữ kí ức của Kha Nhu với người yêu. Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa. Hoa bỉ ngạn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương”.
Theo truyền thuyết người ta hay kể rằng hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền, trước khi linh hồn đi qua cầu Nại hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn. Dù là đau khổ tột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó. Cũng có người lại nói rằng, vào những ngày người trần gian gặp người âm giới, hoa bỉ ngạn là nơi trú ngụ của những linh hồn.
Nàng chống người ngồi dậy, quan sát gian phòng. Phòng ngủ này rộng rãi và hoa lệ, khắp nơi trang trí tinh xảo, có rất nhiều tinh phẩm, dù nàng thân là nữ nhi thuần huyết của thần linh cũng chưa từng thấy qua. Nhưng màu sắc bố trí hơi u ám làm cho người ta mơ hồ có cảm giác bị áp bức.
Vốn cho rằng có lẽ mình ở chỗ của Mễ Nhi Tháp, bây giờ nhìn lại rất không có khả năng. Lúc nàng muốn xuống giường dò xét đến cùng thì một cỗ lực lượng vô hình lại vững vàng áp chế nàng. Cùng lúc này, bóng dáng cao lớn của nam nhân im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên giường, cất giọng trầm thấp và tràn đầy từ tính: "Ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt."
Kha Nhu cả kinh, ngẩng đầu lên liền chống lại một đôi mắt sâu và đen như đêm.
Đối với thần tiên ở nhân gian mà nói, Minh vương Ngoã Đa Tư rất ít được nhắc tới. Địa vị của hắn quá mức cao thượng, cộng thêm việc cai quản đất nước của người chết, có rất ít người dám nghị luận xằng bậy. Hơn nữa từ trước đến giờ hắn không thích xuất hiện ở trước mặt người khác, cũng rất ít tham gia cuộc chiến yêu hận của các chư thần, vì vậy Kha Nhu biết rất ít về hắn.
Nàng mơ hồ nghe người ta đề cập tới, Minh vương tuấn mỹ không thua gì thần Thái Dương (*). Hơn nữa lại có sở trường là âm nhạc, vào thời đại thượng cổ, không biết có bao nhiêu nữ thần xinh đẹp phải lòng hắn, đáng tiếc hắn không cảm thấy hứng thú với bất cứ ai, chỉ thích thanh tĩnh ở trong Minh giới.
(*): Thần Mặt Trời.
Lúc đó Kha Nhu cũng không có đặt chút chuyện bát quái (*) này ở trong lòng. Dù sao đối với nàng mà nói, Minh vương xa đến không thể chạm tới, có lẽ đây là đối tượng cả đời nàng cũng rất khó gặp. Mãi cho đến lần trước, ở bờ Vong Hà, gặp được vị đứng đầu Minh giới trong truyền thuyết này, nàng mới phát hiện chí ít trong truyền thuyết cũng có chuyện là sự thật. Vị thần quyền cao chức trọng này quả thật tuấn mỹ vượt quá tưởng tượng. Chính vì vậy, Kha Nhu hoàn toàn không hiểu vì sao lần đầu tiên gặp được hắn, nàng lại nhận lầm hắn thành Hoàng Tuyền.
(*): Những lời đồn thổi.
Coi như hai người đều có tròng mắt đen thâm thúy và tóc đen giống nhau, nhưng tướng mạo một trời một vực, tính cách lại càng khác nhau hoàn toàn. Cố tình chỉ một lần ngộ nhận cũng đủ để cho khi Kha Nhu nhìn thấy Minh vương thì không thể không tìm kiếm bóng dáng Hoàng Tuyền qua hắn.
Mặc dù Kha Nhu phục hồi tinh thần lại rất nhanh, cúi đầu một mực cung kính hô một tiếng "Minh vương bệ hạ." Nhưng một cái nhìn ngắn ngủn kia cũng làm cho tâm tư thật vất vả mới bình tĩnh như nước hồ thu của Ngoã Đa Tư lại nổi lên từng trận gợn sóng lăn tăn.
Trong nháy mắt, hắn rất hi vọng người mà đáy mắt Kha Nhu muốn nhìn thấy nhất chính là hắn, nhưng đây chỉ là chuyện không thể nào, Ngoã Đa Tư chỉ có thể tâm phiền ý loạn lấy giọng điệu lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe, chờ sau khi thân thể khôi phục thì rời khỏi Minh giới."
Kha Nhu cả kinh, còn chưa kịp nói gì, Ngoã Đa Tư lại nói: "Thần lực của ngươi không chịu nổi hao tổn như vậy, thần cách lại bị tổn hại nghiêm trọng, kiên trì nữa cũng chỉ có một con đường chết. Người chết ở Minh giới đã đủ nhiều, ta không có ý định nhiều thêm một việc nữa."
"Bệ hạ, xin ngài...... Xin ngài để cho ta thử một chút......"
"Ta đã cho ngươi rất nhiều ngoại lệ, cho ngươi vào Minh giới, cho ngươi cùng Phán quan và Tử Thần tìm kiếm trong sổ sinh tử, thậm chí còn để mặc cho ngươi ở Minh Thổ trồng vật không thuộc về Minh giới. Những người tới Minh giới tìm người trước kia cũng chưa từng được khoan dung như vậy. Chuyện này ta đã quyết định, ngươi không cần bàn lại."
"Van cầu ngài, bệ hạ, cho ta thêm một chút thời gian, nếu cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm được hắn......"
Kha Nhu muốn quỳ lạy cầu xin hắn, nhưng nàng bị lực lượng vô hình áp chế, không thể rời khỏi cái giường kia, chỉ có thể không ngừng đau khổ cầu khẩn. Nhưng Ngoã Đa Tư chỉ lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, che giấu cảm xúc phức tạp của mình.
Lúc đầu, khi nghe nói về nàng thì hắn chỉ muốn cho nàng một cơ hội, không hề để ý sống chết của nàng. Nhưng bây giờ, Ngoã Đa Tư phát hiện mình không thể trơ mắt nhìn nàng suy yếu mà chết đi như vậy.
Trong khoảng thời gian nàng hôn mê này, chỉ cần y quan (*) rời khỏi, phần lớn thời gian hắn đều ngồi ở bên giường nhìn nàng, nhìn dung mạo thanh lệ của nàng, nghĩ tới nàng mỉm cười quyến rũ dưới ánh mặt trời. Khi ở bờ sông ôm nàng lên thì nàng cứng ngắc lạnh lẽo như thế, hoàn toàn khác với vẻ ấm áp mềm mại trong ký ức.
(*): Quan ngự y.
Hắn muốn sưởi ấm cho nàng, nhưng có lẽ thân là Minh vương, chính hắn còn lạnh lẽo hơn nàng bây giờ. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng tối mấy ngày trước, khi cánh môi tái nhợt của nàng dính vào một chút huyết sắc thì hắn không nhịn được cúi người xuống thưởng thức. Sau khi hồi tỉnh lại hắn rất kinh ngạc vì chính mình không tự kìm chế được.
Hắn đã chịu đủ buồn lo đốt lòng không biết từ đâu mà đến, cũng chịu đủ không hiểu tại sao mình lại quan tâm nàng. Ngàn vạn năm nay, hắn chưa bao giờ lâm vào bể tình, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn không biết rõ ma lực của ái tình. Tình yêu sẽ làm cho người ta điên cuồng, sẽ khiến cho người ta không màng sống chết. Kha Nhu vì gọi Hoàng Tuyền về, không tiếc đánh cược sinh mạng ở Minh giới. Còn hắn lại có thể sẽ vì lấy được Kha Nhu mà làm ra những chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Dưới tình huống này, đuổi nàng ra khỏi Minh giới là tốt nhất. Rời khỏi Địa phủ, ít nhất nàng sẽ không chết mòn ở chỗ này, chỉ cần nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn cũng không đến nỗi chìm đắm trong mê muội như vậy.
Nếu Minh vương đã hạ quyết tâm thì chưa bao giờ mềm lòng. Hắn cho rằng lần này có thể chấm dứt mọi chuyện, nào biết hắn vừa đi về phía trước một bước, đang định rời khỏi, sau lưng lại truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất và áo bào của hắn cũng bị nắm chặt.
Không cần quay đầu lại Ngoã Đa Tư cũng biết chuyện gì xảy ra. Kha Nhu yếu đuối lại có thể tránh thoát áp chế của hắn, vì ngăn cản hắn rời khỏi mà ngã nhào xuống giường.
Ngoã Đa Tư sợ mình mềm lòng, không muốn nhìn nàng, Kha Nhu lại nắm thật chặt góc áo của hắn, nghẹn ngào: "Bệ hạ...... Van cầu ngài...... Van ngài để cho ta gặp hắn một lần, cái gì ta cũng nguyện ý làm, dù phải bỏ ra cái giá cao nào cũng có thể......"
Ngoã Đa Tư không nói gì, Kha Nhu đau khổ lôi kéo hắn. Cứ giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng Minh vương cũng xoay người lại, cúi đầu xuống nhìn thiếu nữ quỳ trên mặt đất đang nhìn lên hắn.
Nàng mới vừa khỏi bệnh, sắc mặt cũng không tính là tốt, đầu tóc rối bời, vẻ mặt hoảng hốt, nói là điềm đạm đáng yêu, không bằng nói cực kì nhếch nhác. Thế nhưng loại giãy giụa trong tuyệt vọng này lại đẹp mê hoặc.
Ngoã Đa Tư nghĩ chắc hẳn Hoàng Tuyền chưa từng thấy bộ dáng này của nàng. Ở trước mặt thiếu niên, thiếu nữ vĩnh viễn hoàn mỹ thuần khiết như vậy, xa không thể chạm. Ngay cả khi hắn lấy dũng khí chạm vào nàng cũng tốn thời gian lâu như vậy, chỉ sợ không thể nào nghĩ tới có một ngày thiếu nữ sẽ vì hắn mà té ngã trên đất, bất chấp tất cả nắm chặt người khác khổ sở van xin.
Ở trong trí nhớ kia, cho tới bây giờ Kha Nhu chưa từng chủ động đi tìm thiếu niên, càng chưa từng nói với hắn một tiếng yêu. Đôi lúc Ngoã Đa Tư rất muốn biết, rốt cuộc Hoàng Tuyền có biết tình yêu của Kha Nhu dành cho hắn sâu đậm như vậy không? Hắn đoán hắn ta không biết, đối với thiếu niên bình thường như vậy mà nói, khát vọng con gái của thần gần như là một loại tội. Hắn chỉ có thể không ngừng bỏ ra tất cả, chờ đợi lấy được vẻ mỉm cười của nàng, được nàng đáp lại đã là vô cùng may mắn, trước khi được tán thành, thiếu niên nào dám vượt rào.
Nhưng Ngoã Đa Tư có thể cảm nhận được, thật ra khi thiếu niên vén lên mái tóc rối bời của nàng, kì thật là hắn muốn hôn nàng, khi thiếu niên hỏi nàng có nguyện ý sống chung với hắn hay không, thật ra là hắn muốn ôm nàng. Hắn yêu nàng thuần khiết đẹp đẽ, nhưng đồng thời, hắn cũng khát vọng lấy thân thể phàm tục của mình làm bẩn nàng, bẻ gãy cánh chim của nàng, làm nàng vĩnh viễn không thể bay trở về phía chân trời xa không thể chạm tới.
"Bệ hạ...... Van cầu ngài...... Đừng đuổi ta đi, muốn ta làm cái gì cũng được...... Ta có thể vì ngài dệt hắc bào, cũng có thể vì người yêu của ngài dệt ra Thải Y (*). Chỉ cần ngài để cho ta tiếp tục tìm kiếm hắn ở bờ Vong Hà, ta sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho ngài."
(*): Tơ lụa nhiều màu sắc.
Ngoã Đa Tư cúi người xuống, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt và mái tóc rối bời của nàng: "Ta biết rõ ngươi vì muốn lấy được sổ sinh tử đã đan cái gì cho Phán quan và Tử Thần, cũng biết ngươi đưa cho Mễ Nhi Tháp một tấm lụa che mặt làm lời cảm ơn. Đáng tiếc ta không cần những thứ kia, đừng dễ dàng hứa hẹn sẽ trả giá cao với ta."
"Bệ hạ, van cầu ngài, ta thật sự nguyện ý làm bất cứ chuyện gì."
Nhìn ra sự kiên trì của Ngoã Đa Tư, Kha Nhu hoảng hốt, nắm thật chặt tay hắn, chỉ sợ hắn đột nhiên biến mất. Bị nàng cầm thật chặt như vậy, vẻ mặt Ngoã Đa Tư sâu xa, hắn nhìn Kha Nhu hồi lâu, không nói một câu. Nàng bị hắn nhìn đến lòng dạ rối bời, không dám buông tay, cũng không dám xoay tầm mắt.
Sau một lúc lâu, đôi môi mỏng của Minh vương hơi nhếch lên một đường cong vừa mê người vừa lạnh lùng: "Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa. Chỉ cần ngươi thị tẩm (*), từ đó trở thành người của Minh giới, ta liền để cho ngươi tìm hắn ở bờ Vong Hà."
(*): Nghĩa gốc chữ Thị nghĩa là hầu, Tẩm nghĩa là ngủ. Tức chỉ kẻ tôi tớ ngủ cùng và hầu hạ ông chủ hay phi tần hầu hạ nhà vua.
Xuất xứ từ này trong tác phẩm " Nghĩ cổ đông phi bá lao ca" của Lý Hà đời Đường: “谁家女儿抱香枕,开衾灭烛愿侍寝" (Phiên âm Hán Việt: Thuỳ gia nữ nhi bão hương chẩm, khai khâm diệt chúc nguyện thị tẩm), nghĩa là: Cô gái nhà ai ôm gối thơm, trải chăn tắt đuốc hầu người ngủ.
Kha Nhu cả kinh, không tự chủ được buông tay ra, khẽ lui về phía sau. Dù Ngoã Đa Tư bận nhưng vẫn ung dung thu tay lại, đứng lên gợn sóng lăn tăn nói: "Thần cách của ngươi đã bể tan tành, không tiện đi xa, ta sẽ cho ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Thời gian này ngươi cứ ở trong tòa tẩm điện này, không được rời khỏi. Ta sẽ không trở lại, cũng không muốn cò kè mặc cả với ngươi, chờ sau khi thân thể ngươi khôi phục, Tu Phổ Dạ sẽ trực tiếp đưa ngươi trở về nhân gian."
Dứt lời, Ngoã Đa Tư đang định rời đi, lại bị Kha Nhu bắt được vạt áo. Lần này hắn gần như bị chọc giận, nở nụ cười châm biếm, mắt lạnh nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt nói: "Bệ hạ...... Không tìm được hắn...... Ta...... Ta không thể rời đi."
"Cho nên?"
Ngoã Đa Tư hít một hơi thật sâu, tránh cho mình phản ứng quá mức kích động ở trước mặt của nàng: "Minh giới không phải là nơi mặc cho người đến người đi, tiểu cô nương, ngươi chẳng có gì cho ta, thì tại sao muốn ta dễ dàng tha thứ lần nữa."
Ngoã Đa Tư lạnh lùng nói thẳng, bàn tay Kha Nhu đang bắt lấy vạt áo của hắn vô cùng run rẩy. Trên đường đi tìm Hoàng Tuyền, nàng từng gặp phải rất nhiều khổ nạn, nhưng không có một chuyện nào làm nàng khó chịu như thế. Nàng không hiểu tại sao vị Minh vương không gần nữ sắc này lại nói với nàng yêu cầu như thế.
Kha Nhu không hề cho rằng mình có chỗ nào đủ để hấp dẫn vị Thần Chí Cao này, cũng không tin hắn thật sự muốn chiếm đoạt nàng. Trong đám suy nghĩ lung tung kia, nàng chỉ có thể khẳng định, nếu buông tay, nàng thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi Minh giới.
Mắt thấy nàng không muốn buông tay, đáy mắt Ngoã Đa Tư càng thêm giễu cợt. Hắn không cho Kha Nhu giãy giụa quá lâu, một tay lặp tức ôm lấy nàng từ trên mặt đất lên, ném ở trên giường. Khi nàng hốt hoảng không biết làm sao thì hắn chống hai tay ở trên mặt nàng, lạnh lùng nhìn xuống nói: "Không muốn rời đi thì ngươi phải trả giá cao."