Nương Tử Của Hoàng Tuyền

Chương 6: Hồi cuối (1)



Edit: Kim Phượng

Mùa xuân ở nhân gian, ánh mặt trời rực rỡ, băng bắt đầu tan ra, bên cạnh suối nước róc rách là dải thảo nguyên xanh mượt, đàn cừu trắng đang vây quanh một chỗ kiếm ăn trên đồng cỏ, áo choàng mộc mạc theo bước chân trầm ổn của thiếu niên mà phất phới, đàn cừu vẫn chuyên chú vào đám cỏ xanh ngay trước mắt, không hề bị giật mình.

Thiếu niên da ngăm khôi ngô đi tới một gốc cây xiêu vẹo trên đồng cỏ rồi dừng lại, lấy tứ huyền cầm trên lưng xuống, nhẹ nhàng gảy vài âm điệu, sau đó chính là tiếng nhạc tuyệt vời cùng với cảnh xuân từ trong tay hắn dần dần truyền đi.

Thiếu nữ men theo tiếng nhạc tìm thấy thiếu niên, khóe miệng mang theo nụ cười định lặng lẽ đến gần. Nào biết khi nàng đang muốn đi ngang qua bầy cừu thì bầy cừu đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, rồi sau đó một con lại một con lông tròn mềm mại liền phủi đất chạy tứ tán khắp nơi.

Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, thiếu niên và thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ đang mỉm cười khẽ bĩu môi hồng, hơi mất mát mở miệng nói: "Trước kia chúng nó sẽ không tránh ta đâu."

Thiếu niên đứng dậy, mỉm cười đi về phía thiếu nữ, trong con ngươi đen tràn đầy cưng chiều cùng với thâm thúy không nên có ở cái tuổi này của hắn: "Trước kia nàng là thiếu nữ thần của nhân gian, nhưng bây giờ đã là Minh giới chi thần, rất dễ dàng kinh động chúng nó."

"Khác nhau rất nhiều sao?"

Nét mặt Kha Nhu có chút vô tội, lúc nghiêng đầu, tóc vàng lộn xộn đáp xuống trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, thiếu niên vươn tay ra nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau tai, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Không có, đều xinh đẹp như nhau."

Gương mặt của thiếu nữ nhiễm một tia đỏ ửng, nhịn không được liếc hắn một cái nói: "Ta nói chuyện nghiêm túc với chàng, chàng tiếp cận chúng nó đều không tránh chàng, tại sao phải tránh ta?"

Minh vương vốn muốn nói cho nàng biết, hắn nói chuyện từ trước đến giờ đều rất nghiêm túc, nhưng đối mặt với vẻ mặt mất mác của nàng, hắn vẫn vẫy vẫy tay tụ tập bầy cừu lại, khiến chúng nó kì kèo mè nheo tiến lại gần nàng.

"Những động vật rất nhạy cảm, nàng mới thành thần, không áp chế được thần uy của mình, Chủ Thần Cách lại là chứng nhận của Minh Hậu, chúng nó tránh nàng cũng rất bình thường."

Thấy Kha Nhu vẫn hơi uất ức, hắn không nhịn được lại an ủi: "Đàn cừu vốn  sợ người lạ, người bình thường đến gần, chúng nó cũng sẽ chạy trốn, chờ nàng học được cách thu lại hơi thở của Minh giới và thần uy, chúng nó sẽ không tránh nàng nữa."

"Thật sự? Nhưng phải học bao lâu?"

Kha Nhu đưa tay sờ sờ chú cừu mập mạp trước mắt, thấy bộ mặt lúng túng của nó, cuối cùng vẫn là vỗ vỗ nó để nó đến bên cạnh ăn cỏ.

"Chỉ cần nàng muốn học, ta sẽ tự mình dạy nàng, chỉ cần thường xuyên luyện tập, sẽ không mất nhiều thời gian."

Ngoã Đa Tư nắm tay nàng, dịu dàng nói, Kha Nhu gật đầu một cái, cùng hắn tay trong tay dạo bước trên đồng cỏ.

Tuy Địch Mật Thắc có tham gia hôn lễ của hai người, nhưng bà thật sự không muốn Kha Nhu gả cho Ngoã Đa Tư, vì vậy sau khi hôn lễ kết thúc liền vội vã rời khỏi. Kha Nhu không hy vọng mẫu thân vẫn mãi đau lòng, liền năn nỉ Minh vương đưa nàng trở lại nhân gian bồi mẫu thân. Vì muốn lấy lòng ái thê, Ngoã Đa Tư một lời đồng ý yêu cầu của Kha Nhu, đưa nàng trở lại nhân gian mấy tháng, cho đến khi Địch Mật Thắc rốt cuộc nghĩ thông một chút, hai người mới bắt đầu hưởng tuần trăng mật ở nhân gian.

Nói là trăng mật chẳng qua cũng chỉ là đi thăm thú khắp nơi, nhớ lại những nơi hai người gặp nhau và yêu nhau. Vì để tránh cho thân phận của Minh vương ở nhân gian đưa tới phiền toái, ở nhân gian hắn vẫn như cũ là thiếu niên Hoàng Tuyền.

Một lát sau, Kha Nhu đột nhiên kéo Ngoã Đa Tư lại, thận trọng hỏi: "Chàng có oán trách lúc ấy mẫu thân đối với chàng như vậy hay không?"

Mặc dù Ngoã Đa Tư nguyện ý mang Kha Nhu đi tới nhân gian, cũng cùng nàng ở lại nhân gian một thời gian, nhưng trừ lúc bắt đầu có đi gặp Địch Mật Thắc ra, sau đó hai người không còn gặp nhau. Kha Nhu biết mẫu thân không nỡ gả nàng nên bày sắc mặt rất khó coi với Ngoã Đa Tư, ngoài việc này ra, ban đầu giết Hoàng Tuyền chính là Địch Mật Thắc, dưới loại tình trạng này, Kha Nhu cũng không tiện cưỡng cầu hai người có thể kéo gần quan hệ.

Nhưng dù sao Địch Mật Thắc cũng là mẫu thân mà nàng yêu quý, còn Ngoã Đa Tư lại là phu quân nàng yêu sâu đậm, nàng không dám hy vọng xa vời giữa bọn họ có thể xảy ra chuyện gì tốt đẹp, nhưng ít ra hi vọng hai bên có thể ít khúc mắc một chút.

Ngoã Đa Tư cúi đầu xuống nhìn Minh Hậu đáng yêu của mình, lắc đầu nói: "Sẽ không, chuyện đã qua, huống chi ta biết rõ bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho nàng."

Kha Nhu hơi thấp thỏm nhìn hắn, một lúc lâu, nàng mới yên lòng dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói ra: "Ta biết ngay chàng tốt nhất."

Hắn ôm nàng, khẽ hôn tóc của nàng, cảm thụ hương thơm và sự tốt đẹp trong ngực. Hắn biết Kha Nhu vẫn rất lo lắng chuyện này, nhưng trên thực tế, Ngoã Đa Tư thật sự không có để chuyện này ở trong lòng. Hắn thân là Minh vương, sống rất nhiều năm, biết có một số chuyện nên nhìn xa một chút, chấp nhất thù hận ở trước mắt không có bất kỳ ích lợi nào.

Nếu lúc ấy Địch Mật Thắc không có hạ sát thủ, hắn chỉ có thể lấy thân phận thiếu niên bình thường khiến Kha Nhu gả đi. Dưới sự ngăn trở của Địch Mật Thắc, chỉ sợ cũng rất khó cùng Kha Nhu trải qua cuộc sống ngọt ngào như keo như sơn. Nhưng Địch Mật Thắc giết Hoàng Tuyền làm cho hắn trở về thân phận của Minh vương, Kha Nhu chính là Minh Hậu danh chánh ngôn thuận của hắn, không ai cướp đi được, hắn muốn ngày ngày cùng Kha Nhu dính chung một chỗ cũng không có ai dám nhúng tay. Phương diện nào đó mà nói, hắn thật đúng là nên cảm tạ Địch Mật Thắc đã xuống tay độc ác.

Trừ chuyện đó ra, Kha Nhu vì hắn, rời khỏi mẫu thân một mình đi tới Minh giới. Vì hắn ăn khổ nhiều như vậy, hai người thật không dễ dàng mới được bên nhau, cảm nhận của Kha Nhu đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù sao Địch Mật Thắc cũng là mẫu thân thân sinh của Kha Nhu, nếu là vì chuyện lúc trước trách tội Địch Mật Thắc, chắc chắn Kha Nhu sẽ lâm vào tình thế khó xử, dần dà, tình cảm giữa hắn với Kha Nhu nhất định sẽ có vết rách. Cứ canh cánh trong lòng chuyện Địch Mật Thắc giết chết Hoàng Tuyền tương đương với việc đẩy Kha Nhu ra xa, Minh vương cũng không muốn làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Thân thể mềm mại của tiểu thê tử trong ngực, hơi thở ngọt ngào, Ngoã Đa Tư ôm nàng thật chặt, có chút khoái chí. Trước kia Minh vương chưa bao giờ hiểu mọi người tại sao lại chìm đắm trong ái tình không thể thoát ra, nhưng mà bây giờ hắn đã vô cùng rõ loại cảm giác đó, cảm giác cả ngày lẫn đêm muốn nàng cũng không đủ, lòng tràn đầy chỉ muốn lúc nào cũng cùng nàng hợp lại làm một.

Kha Nhu ngẩng đầu lên muốn nói với hắn điều gì đó thì Ngoã Đa Tư đột nhiên hôn nàng thật sâu. Dưới ánh nắng rực rỡ của vùng quê, hắn lại làm cử chỉ thân mật trắng trợn như thế, khiến Kha Nhu có chút xấu hổ, nhưng dưới sự thuần thục trêu chọc của hắn, Kha Nhu nhanh chóng đắm chìm, mặc cho hắn càn rỡ xâm lược thành trì.

Lưỡi thiếu niên quét nhẹ qua hàm răng thiếu nữ, quyến rũ ra chiếc lưỡi hồng phấn của nàng, cùng lưỡi nàng nhảy múa. Hắn hóa thân thành người thiếu niên bình thường, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng hơn Minh vương thường ngày, dưới ánh mặt trời sáng lạn, nụ hôn nóng bỏng như thế không nghi ngờ chút nào đốt lên lửa cháy hừng hực trên cơ thể hai người.

Kha Nhu ý loạn tình mê ôm chặt đầu của hắn, hấp thu hơi thở mê người của hắn, đồng thời, càng tự dâng lên bản thân. Đối mặt nàng tích cực đáp lại như thế, Ngoã Đa Tư càng cuồng nhiệt hôn trả lại nàng, đồng thời, đôi tay cũng bắt đầu không an phận dao động ở trên người nàng. Khi tay hắn thăm dò vào trong váy dài của nàng, tiến lên đùi thì Kha Nhu rốt cuộc thoáng tỉnh táo lại, thở hổn hển đẩy hắn ra.

"Bệ hạ......" Giọng nói của thiếu nữ thường ngày êm ái dịu dàng, lúc này quyến rũ tận xương, kéo dài âm cuối mang theo nũng nịu: "Ban ngày, chú ý thân phận của ngài."

"Thân phận, thân phận gì?" Ngoã Đa Tư cười như không cười nhìn nàng, rồi sau đó đột nhiên đưa tay bồng nàng lên, chọc nàng kinh hô ra tiếng. Nàng sợ mình té xuống, chỉ có thể ôm cổ hắn, hốt hoảng nhìn cừu non bốn phía tò mò nhìn bọn họ, khẩn trương nói.

"Minh vương...... Ở nhân gian...... Ban ngày ban mặt tuyên dâm...... Không...... Không tốt lắm đâu?"

Sau khi bị Minh vương cưỡng chiếm, Kha Nhu có thể cảm nhận được Minh vương đòi hỏi vô độ trong tình dục, chẳng qua dưới tình huống khi đó, nàng căn bản không thể chống cự. Sau tân hôn, hai người như keo như sơn, vì vậy Kha Nhu cũng từ từ quen loại giao hoan không hề tiết chế này. Nhưng sau khi trở lại nhân gian, đối mặt với bầu trời sáng sủa và ánh mặt trời rực rỡ, nhớ tới tình yêu cực kì thuần khiết giữa mình và Hoàng Tuyền, mặt Kha Nhu đỏ tới mang tai. Nàng bắt đầu hoài nghi nghênh hợp hắn thời thời khắc khắc đòi lấy mình như vậy, có phải quá mức sa đoạ hay không?

Vì vậy gần đây, chỉ cần Ngoã Đa Tư động tay động chân đối với nàng vào ban ngày, Kha Nhu đều sẽ cố gắng chống cự. Trước đó ở trong lãnh địa của Địch Mật Thắc, vì tránh chọc giận mẫu thân Kha Nhu, Ngoã Đa Tư chỉ có thể tận lực tiết chế, mà bây giờ thật vất vả thoát khỏi giám thị của Địch Mật Thắc, Ngoã Đa Tư sao có thể nguyện ý nhịn nữa.

"Kha Nhu, ta là phu quân của nàng, phu quân muốn thê tử, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?" Ngay lúc nói chuyện, hắn đã ôm Kha Nhu trở lại bên cạnh đại thụ nghiêng ngiêng đứng yên kia, cái tay kéo xuống áo choàng trải lên thân cây, dịu dàng đặt Kha Nhu xuống.

Kha Nhu đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn hắn chằm chằm, không biết nên nói cái gì cho phải. Ngoã Đa Tư cũng không vội áp chế nàng, chỉ ngồi ở trước người của nàng, nghiêm túc đưa mắt nhìn nàng nói: "Ta vẫn là Hoàng Tuyền của nàng, Hoàng Tuyền thời thời khắc khắc đều khát vọng nàng."

"Hoàng Tuyền......" Trước mắt là gương mặt của thiếu niên nàng yêu, quả thật làm cho tim Kha Nhu nhảy loạn như nai con, chỉ là nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, quay mặt qua chỗ khác oán trách: "Hoàng Tuyền lúc đó chỉ đụng phải tay của ta cũng sẽ đỏ mặt, chàng sẽ không như vậy...... Túng...... Dục......"

Ngoã Đa Tư cười, cười vô cùng dịu dàng, nếu thuộc hạ của Minh vương nhìn thấy hắn cười như vậy, sợ rằng đều sẽ bị hù dọa rớt con mắt, cũng may Minh vương chỉ cười như vậy với tiểu thê tử của hắn. Hắn nhẹ nhàng nắm lên tay của nàng, đặt ở ngực hắn nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là lúc nàng ngồi ở dưới gốc cây này."

Kha Nhu hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, liền nghe hắn tiếp tục nói: "Khi đó ta chỉ muốn, nếu ta có thể đến gần nàng là tốt rồi, nhưng ta biết rõ, nàng không phải là người ta có thể tùy ý đến gần."

Đây là hồi ức Ngoã Đa Tư chưa bao giờ bày tỏ với nàng, vì vậy Kha Nhu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe. Sau đó thiếu niên chậm rãi nói cho nàng biết, hắn từng ở dưới ánh mặt trời, theo khe hở giữa đám cây cỏ, lặng lẽ nhìn nàng vô số lần.

"Ta vẫn cho là chỉ cần có thể thỉnh thoảng thấy nàng xuất hiện, biết nàng tồn tại, ta nên thỏa mãn. Dù sao nàng tốt đẹp, lại xa không thể chạm như vậy, cho đến có một ngày, ta nằm mơ thấy nàng."

Trước đó, thậm chí thiếu niên Hoàng Tuyền cũng không dám hy vọng xa vời có thể nằm mơ thấy Kha Nhu. Hắn cảm thấy ngay cả nằm mơ thấy nàng, sợ rằng cũng là một loại khinh nhờn, càng làm cho hắn xấu hổ hơn là trong mộng, hắn thật sự khinh nhờn nàng.

"Ta không dám hôn nàng, chỉ dám đưa tay vén tóc nàng lên, nàng cười với ta, ta nhịn không được mở cờ trong bụng, cũng khắc chế không nổi dục vọng của mình nữa......"

Trong giấc mộng không thể tưởng tượng nổi đó, Hoàng Tuyền không dám trực tiếp hôn nàng, cho nên cái hôn đầu tiên là rơi trên mi mắt nàng. Động tác của hắn thành kính như thế, Kha Nhu bị hắn mê hoặc sao có thể nhẫn tâm chống cự, chỉ có thể mặc cho nụ hôn của Ngoã Đa Tư chậm rãi hạ xuống.

Lông mi thiếu nữ như quạt, từ trên môi hắn gãi ra ngứa ngáy đáy lòng khó nhịn, Ngoã Đa Tư than thở, vuốt ve bả vai mảnh khảnh của nàng. Bàn tay thô ráp tiếp xúc với da thịt mềm mại của nàng không ngừng đưa tới rung động. Vì vậy khi hắn kết thúc nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thứ hai liền rơi trên đường cong xương quai xanh đẹp đẽ của nàng.

Nụ hôn này không ngây thơ như nụ hôn đầu tiên, còn mang theo ướt át mập mờ, ‘chậc chậc’ mút da thịt thiếu nữ làm làn da không tì vết xuất hiện vết đỏ. Đồng thời ngay lúc này, tay của thiếu niên vuốt ve mắt cá chân xinh xắn của nàng, chậm rãi tiến lên bắp đùi. Kha Nhu run rẩy mở hai mắt ra muốn cự tuyệt, lại sa vào trong cái nhìn sâu thẳm của hắn.

"Hoàng Tuyền......" Toàn thân nàng vô lực, khẽ rên rỉ, còn thiếu niên mỉm cười lên tiếng: "Là ta."

Ngoã Đa Tư đã sớm phát hiện, Kha Nhu đặc biệt khó có thể cự tuyệt Hoàng Tuyền. Nếu như hắn lấy thân phận Minh vương đối mặt với nàng, sau khi nàng kêu vài tiếng bệ hạ, thường sẽ khôi phục lý trí đẩy hắn ra, nhưng nếu dùng thân phận Hoàng Tuyền dụ dỗ nàng, Kha Nhu rất nhanh sẽ buông khí giáp đầu hàng, cho nên mới vừa rồi hắn mới dùng hồi ức của Hoàng Tuyền hấp dẫn nàng.

Kha Nhu không phải không biết quỷ kế của Ngoã Đa Tư, nhưng nàng sao có thể chạy thoát được cái lưới Minh vương cố ý quăng ra, chỉ có thể vô lực thì thào nói: "Làm sao chàng lại hư như vậy chứ......"

"Còn có tệ hơn đây này......"

Hắn nhẹ nhàng cười quyến rũ như yêu ma, ngón cái vốn phủ ở trong đùi nàng đã đè giữ hoa hạch khẽ thức tỉnh của nàng. Vết chai trên ngón tay tiếp xúc chỗ mẫn cảm của nàng, từng vòng miêu tả ra tê dại dụ người sa đoạ, chọc cho nàng thở gấp ra tiếng. Sau khi nhận thấy nàng động tình, hắn liền ác ý đưa ngón tay giữa thăm dò vào khe hở hoa huy*t đang chảy tràn ra chất mật, bắt đầu nhàn nhạt rút ra cắm vào.

Tay Ngoã Đa Tư thăm dò cũng không sâu, nhưng sức lực rất đủ, cũng đã chọc tới điểm thịt non yếu ớt nhất ở lối vào hoa kính một lần. Kha Nhu thở hổn hển đưa tay khoác lên trên vai hắn, hoảng hốt cảm giác mình nên đẩy hắn ra, nhưng đầu ngón tay mềm mại lại vùi sâu trên cánh tay bền chắc của hắn.

Khi Kha Nhu run rẩy bị đưa lên một đợt cao trào khó nhịn, mật dịch theo ngón tay chảy tí tách vào trong lòng bàn tay của hắn. Ngoã Đa Tư hài lòng thu hồi tay, liếm liếm chất lỏng mập mờ trên tay, nhỏ giọng mà nói ra.

"Khi đó, hèn mọn như ta chỉ nên nằm rạp ở dưới chân nàng, nhưng ta lại muốn làm bẩn nàng, tránh cho nàng giương cánh bay đi, cho nên nàng đoán...... Ta làm cái gì đây?"

"Hả? A...... Hoàng Tuyền...... Đừng...... Đừng như vậy a a a......"

Tiếng rên rỉ kiều mỵ của thiếu nữ vang lên trên đồng hoang, đồng thời ngay lúc này, thiếu niên đã hoàn toàn vén làn váy của nàng lên, vùi sâu vào giữa hai chân nàng, không chút khách khí bắt đầu thưởng thức đóa hoa chớm nở của nàng. Chậc chậc liếm láp cánh hoa màu hồng nhạt đến đỏ tươi, toả ra hương thơm mê người. Lưỡi thiếu niên như gió, nhẹ nhàng ra ra vào vào bên trong đoá hoa, càn rỡ hấp thu mật hoa trong đó, vui vẻ thưởng thức ngọt ngào thuộc về riêng hắn.

Trong đêm đại hôn của hai người, Ngoã Đa Tư đã từng dùng miệng phục vụ Kha Nhu. Mặc dù Kha Nhu cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng chứng kiến môi lưỡi của hắn ra vào giữa đùi nàng, đối với nàng mà nói thật sự là một chuyện quá mức xấu hổ. Vì thế, về sau chỉ cần đốt đèn, Kha Nhu đều sẽ cố gắng cự tuyệt Minh vương làm chuyện như vậy.

Trước đây không lâu nàng mới trở thành Minh Hậu, mặc dù thân thể sớm đã được Minh vương hoàn toàn dạy dỗ, bị thúc ra hương thơm quyến rũ, nhưng ở trên ý thức về tình yêu, phương diện nào đó nàng vẫn là thiếu nữ dễ dàng xấu hổ. Mà hôm nay, dưới ánh mặt trời sáng rực như vậy, Ngoã Đa Tư lấy thân thể Hoàng Tuyền đùa bỡn nàng như vậy, càng làm cho Kha Nhu xấu hổ đến mức toàn thân đều muốn thiêu cháy.

"Hoàng Tuyền...... Van chàng...... Dừng lại...... a a...... Sẽ bị người khác thấy a......"

"Yên tâm...... Sao ta có thể để cho bộ dáng đáng yêu này của nàng bị người khác thấy." Ngoã Đa Tư dừng lại an ủi nàng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào giữa đóa hoa mất hồn.

Đối với hoa huy*t nhạy cảm mà nói, cảm giác bị đầu lưỡi xâm phạm và cảm giác bị ngón tay xâm phạm hoàn toàn khác nhau. Mỗi một tấc lưỡi lồi lõm đối với thịt non của hoa huy*t đều là hành hạ mãnh liệt, mỗi lần tiến vào trong huyệt đều kích thích nàng không ngừng run rẩy, huống chi môi Ngoã Đa Tư còn mút lấy thân thể của nàng.

Hoàn toàn khác với nụ hôn dịu dàng trước đó, mỗi một lần Ngoã Đa Tư bú mút ở hạ thân nàng cũng giống như hận không được mút ra hồn phách của nàng, mỗi một lần mút, thân thể của nàng liền mãnh liệt tan vỡ trong từng đợt sóng khoái cảm. Kha Nhu nghi ngờ mình có thể sẽ bị hắn mút cạn bất cứ lúc nào, nhưng thân thể nàng lại không chịu thua kém, nó như  là một dòng suối không ngừng dạt dào chảy ra thủy dịch mặc hắn hấp thu.

Trừ chuyện đó ra, từ lúc ngón tay đùa bỡn đến bây giờ là môi lưỡi bú mút, vẫn luôn chỉ có lối vào hoa kính được an ủi. Nhưng nàng cũng không phải thiếu nữ không biết việc đời, vì vậy chút ít tê dại sảng khoái này đã tà ác đánh thức khát vọng sâu trong cơ thể nàng, làm cho nàng bị lửa tình dục đốt người, lại không thể thoát ra.

Thân thể của nàng bị lưỡi của hắn quấy thành nước, lại bởi vì môi của hắn đốt lên ngọn lửa nên trong đôi mắt xinh đẹp đều mờ mịt tình dục. Một bên bắp đùi của nàng bị hắn mở ra, còn chân bên kia thì mở rộng dựa trên mái tóc đen dày của hắn, bàn tay nhỏ bé siết thật chặt, nửa người trên dựa vào thân cây, quần áo xốc xếch, mồ hôi đổ đầm đìa, hoàn toàn là một mị thái sa đoạ. Nhưng Ngoã Đa Tư vẫn cảm thấy chưa đủ, lúc hoa huy*t co rút hôn trả lại thì hắn phóng túng mình hoàn toàn lấy môi lưỡi lấp kín khe hở ngọt ngào kia, rồi sau đó đưa hai tay ra bắt đầu vuốt ve bầu ngực mềm mại trắng nõn của nàng.

Lúc trước vì tìm kiếm Hoàng Tuyền, Kha Nhu chịu hết khổ sở nên gầy gò không ít, Ngoã Đa Tư hổ thẹn với nàng, phí hết tâm tư lấy vô số món ăn quý và lạ muốn nuôi cho nàng béo. Nhưng không thấy Kha Nhu tăng thêm bao nhiêu thịt, chỉ có bộ ngực sữa của nàng mượt mà hơn vài phần, khiến Ngoã Đa Tư vừa khổ não vừa vui sướng.

Mỗi khi Ngoã Đa Tư vuốt ve bầu ngực của nàng đều hết sức thích thú, nhưng bị Ngoã Đa Tư đùa bỡn như vậy Kha Nhu lại càng khó chịu. Ngọn lửa sâu trong thân thể đã bị hắn nhóm lên, bầu ngực nhạy cảm đều bị hắn nắm giữ, nhũ nhụy sưng đỏ bị hắn nghiền bóp sẽ càng không ngừng kích động và nhạy cảm. Trong khoái cảm liên miên không dứt, thân thể trống rỗng vô cùng khát vọng được nam nhân lấp đầy, nhưng Ngoã Đa Tư lại chậm chạp không muốn buông tha nàng.

Kha Nhu cũng nhịn không được nữa, đưa tay thăm dò vào trong tóc đen của hắn, hai mắt yêu kiều nức nở: "Không nên như vậy...... Không nên như vậy a...... Thân thể...... Thân thể không chịu nổi a a a......"

Lưỡi Ngoã Đa Tư một rút một đẩy, Kha Nhu lập tức bị đưa lên cao trào mãnh liệt, rồi sau đó cả người liền mềm yếu, tê liệt ngã xuống trên áo choàng. Gió từ từ thổi tới, ánh mặt trời chiếu vào làm những chiếc lá đang rơi trở nên sặc sỡ, tóc tai thiếu nữ rối bù, bộ mặt đỏ ửng, quần áo hoàn toàn bị đẩy tới trên vòng eo mảnh khảnh, toàn thân tản ra quyến rũ sau khi giao hoan, nhưng Ngoã Đa Tư thương yêu vừa mới bắt đầu mà thôi.

Hắn đứng dậy thưởng thức ái thê đã hoá thành xuân thủy dưới thân hắn, sau đó ung dung thong thả rút đi trói buộc trên người. Trong tầm mắt mơ màng của Kha Nhu, hắn ngậm đôi môi hồng khẽ mở của nàng. Trong lúc hai lưỡi tham lam quấn quýt nhau, thắt lưng bền chắc của thiếu niên ép xuống, mông hẹp cường tráng hạ xuống, gậy th*t to lớn ở hạ thân liền thổi phù một tiếng biến mất vào trong thân thể nàng.

"A...... Hoàng Tuyền...... Không nên ở chỗ này...... A...... Ừm a......"

Kha Nhu rên rỉ quyến rũ tận xương, trong miệng tuy là cự tuyệt, thân thể lại không nghi ngờ chút nào là nghênh hợp, nhục bích ướt át mút thật chặt côn th*t nóng bỏng, không ngừng tiết ra chất lỏng hấp dẫn tà vật đi tới. Đồng thời ngay lúc này, nàng vặn vẹo hông, còn khẽ nâng cao mông để hắn có thể thuận lợi rút ra cắm vào hơn.

"Nói không muốn, nhưng lại mút chặt như vậy......"

"Rõ ràng...... Đều là chàng...... Đều là bị chàng làm hư...... A......"

Thiếu niên cười như không cười, tròng mắt đen mê hoặc lòng người, thiếu nữ vô lực rên rỉ lại không ngừng sa đoạ. Dưới sự dạy dỗ hàng đêm của Minh vương, thiếu nữ thuần khiết đã sớm trở thành dâm phụ chỉ thuộc về hắn, tất cả khoái cảm đều bởi vì hắn mà có, tất cả cao trào đều bởi vì hắn mà ra. Mỗi khi phân thân của hắn xỏ xuyên qua nàng, cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng sẽ len lỏi khắp tứ chi bách hài của nàng, chứ đừng nói hắn còn là người nàng một lòng yêu thương, cùng hắn kết hợp tạo ra khoái cảm dễ dàng cắn nuốt lý trí của nàng.

"Nhưng nàng không phải rất thích bị ta làm như vậy sao...... Hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.