Nương Tử Của Hoàng Tuyền

Chương 6-2: Hồi cuối (2)



Edit: Kim Phượng

Thiếu niên lấy bàn tay thô ráp áp chế bàn tay nhỏ bé mềm mại của thiếu nữ ở bên người nàng, chuyển động mông eo theo quy luật, đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng. Mỗi một lần đâm sâu nữ thể đều bị đâm đến không ngừng phập phồng, bức bách nàng chuyển động kịch liệt theo hắn.

"A a a...... Mới không có...... Ta mới không có...... Ô......"

"Không thích thì ta dừng lại?"

Ngoã Đa Tư cố ý chậm lại động tác, nữ thể sớm đã bị hắn dấy lên ham muốn cho nên sự trống rỗng này gần như muốn nàng hỏng mất. Kha Nhu cắn chặt môi dưới, ngửa mặt tròn lên, cố gắng muốn khắc chế ham muốn trong cơ thể. Nhưng khi hắn xấu xa lấy côn th*t nghiền nát lối vào hoa kính, còn lấy lưỡi liếm đẩy ra cánh hoa của nàng, Kha Nhu rốt cuộc bắt đầu khẽ khóc cầu xin tha thứ.

"Đừng có ngừng...... Đừng có ngừng a......"

"Vậy nàng thích ta đối với nàng như vầy phải không?"

"Ô...... Thích...... Thích...... A!"

Từ trước đến giờ Minh vương luôn rất hào phóng với ái thê của mình, chỉ cần nàng đáp lại hắn một tiếng, hắn sẽ không tiếc cho đi. Trong lúc nàng thở gấp, hắn lại bắt đầu rong ruỗi trong cơ thể nàng, lấy phân thân tà ác của hắn chống đỡ hoa kính, đâm vào nơi nhăn nheo mẫn cảm nhất của hoa huy*t, kích thích ra dòng nước ngọt ngào. Trong lúc nàng run rẩy hắn hung hăng chôn sâu phân thân, rồi lại rút ra theo triều dịch của nàng.

Trên đồng cỏ hoa nở khắp nơi, bầy ong đang cần mẫn lấy mật hoa, dưới gốc đại thụ nghiêng nghiêng, thiếu niên cần cù chăm chỉ cày cấy trên người thiếu nữ, tiếng va chạm ‘bốp bốp’ ái muội liên miên không dứt, thậm chí kinh động bầy cừu đang ăn cỏ ở phụ cận.

Chỉ là nếu chúng nó vừa nhai cỏ xanh vừa ngẩng đầu nhìn quanh, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng cây lay động trong gió, mà không thấy bóng người. Ngoã Đa Tư làm sao có thể để cho bất luận kẻ nào, hoặc bất kỳ con cừu nào thấy sự quyến rũ của Kha Nhu, đối với Ngoã Đa Tư mà nói, cũng chỉ có hắn mới có thể thưởng thức nàng sa đoạ dâm đãng như vậy.

Mỗi một lần hắn chôn sâu đều có thể lấp đầy tất cả khe hở sâu bên trong, trên mặt dương v*t đột nhiên nổi gân xanh, kích động kéo căng tầng tầng thịt non, một chút lại một chút đâm vào nơi thẹn thùng chưa thức tỉnh, mang đến khoái cảm mất hồn. Mặc dù cơ thể thiếu niên không cường tráng bằng nam nhân trưởng thành, nhưng vai rộng mông hẹp và đường cong rắn chắc của cơ thể cực kỳ mê người, cộng thêm da thịt toàn thân ngăm ngăm, đè trên thân thể mềm mại trắng như tuyết tạo nên sự đối lập cực kỳ bắt mắt.

Thiếu nữ băng cơ ngọc cốt (*), lúc này da thịt toàn thân đã nhiễm màu hồng phấn, một giọt lại một giọt mồ hôi trong suốt từ trên trán nàng rơi xuống. Mồ hôi làm ướt tóc của nàng, lại không dập tắt được ngọn lửa cháy hừng hực do thiếu niên dấy lên trong cơ thể nàng. Kha Nhu khi thì rên rỉ, khi thì cầu khẩn, khi thì cố gắng muốn bắt lại lý trí, ngăn cản mình đắm chìm vào vui sướng khi giao hoan tại nơi dã ngoại này, nhưng chỉ cần môi của hắn đặt lên nàng, lý trí mà Kha Nhu thật vất vả ngưng tụ được sẽ tan thành mây khói.

(*): Thanh cao thoát tục.

Trong cao trào liên miên không dứt, khi thiếu niên lần lượt hung hăng đâm sâu, thiếu nữ rốt cuộc hoàn toàn trầm luân thành nô lệ tình dục của hắn. côn th*t sẫm màu đánh phá thân thể xinh đẹp của nàng, buộc nàng sa đoạ đến mức chỉ có thể hứng lấy khoái cảm, dâm loạn đong đưa thân thể nghênh hợp cho hắn tận tình đùa bỡn.

"Y a...... Tuyệt quá...... Tuyệt quá a a...... Ưmh...... Sâu hơn một chút...... Hoàng Tuyền...... Sâu hơn một chút nữa......"

Thân thể trắng như tuyết của thiếu nữ bị thân hình ngăm đen bền chắc của thiếu niên áp chế, nhìn như bị cưỡng hiếp, kì thực hoàn toàn trầm luân không có biện pháp tự kềm chế. Trong mắt Kha Nhu chứa đựng tình dục, môi hồng bị hắn hôn ra nước miếng trong suốt, dâm loạn khát cầu Ngoã Đa Tư cho nhiều hơn. Nhưng khi Ngoã Đa Tư dùng sức đâm một cái rất sâu, phá vỡ miệng tử cung của nàng, khiến cho nàng sung sướng gần như muốn ngất xỉu thì lại đột nhiên hoàn toàn rút ra.

"A...... Hoàng Tuyền...... Tại sao...... Đừng ngừng a......"

Cơ thể vốn đã chuẩn bị tốt phải tiếp nhận mị dược nóng rực rót vào, mất đi khoái cảm mãnh liệt khi bị lấp đầy, toàn thân bắt đầu run rẩy, nàng bám lấy thân thể của hắn, bất lực rên rỉ. Ngoã Đa Tư ôm lấy nàng trở mình một cái, để cho nàng nằm ở trên người hắn, lấy côn th*t nóng bỏng nghiền nát hoa huy*t đẫm nước của nàng, dùng giọng nói say lòng người của hắn dụ dỗ: "Muốn ta sao?"

"Ừ...... Muốn a......"

"Ta ở ngay phía dưới nàng, nàng có thể tha hồ hưởng dụng......"

Gió từ từ mơn trớn khiến Kha Nhu khẽ tỉnh táo lại, nhưng hạ thân tê dại lại khiến nàng đói khát khó nhịn. Nàng rất rõ ràng, Minh vương chính là lần lượt dụ dỗ nàng, dạy nàng, làm cho thân thể của nàng không thể rời bỏ hắn. Nhưng nàng có thể làm gì được, hắn đứng đầu Minh giới chí cao vô thượng, cũng là thiếu niên Hoàng Tuyền mà nàng mến yêu, ngoài việc khiến cả người hoàn toàn sa đoạ ở trong lòng hắn ra, nàng không còn cách nào khác.

"Ngoã Đa Tư...... Chàng hư quá đi, chàng......"

Kha Nhu thở hổn hển, vươn tay ra bắt lấy côn th*t to lớn đang làm chuyện xấu  giữa đùi nàng, đong đưa mông eo khiến hoa huy*t lần nữa ngậm vào. Nhục huyệt đã sớm ướt đẫm lại bị nhục bổng đút ra cắm vào khai thác qua nên không trở ngại chút nào khi nhét côn th*t vào. Thế nhưng cảm giác mãnh liệt lấp đầy vẫn vẽ ra ở chỗ sâu trong đầu hai người một đường ánh sáng trắng.

"A...... Ách...... Ta làm sao có thể thích...... Thích chàng cái này...... Bại hoại a......"

Kha Nhu đỏ bừng cả khuôn mặt, dạng chân đong đưa thân thể ở trên bụng dưới của hắn, thở gấp oán trách hắn không đàng hoàng. Ngoã Đa Tư nằm trên áo choàng dù bận vẫn ung dung chậm rãi ưỡn lên mông eo cường tráng, khẽ cười nói: "Đúng vậy a...... Ta làm sao lại may mắn như vậy, được một vị nữ thần chân thành yêu......"

"Ưmh a a...... Chán ghét chàng...... Chán ghét chàng...... Bại hoại...... Ô a......"

"Ta lén nhìn nàng sống tốt trong thời gian dài, mãi cho đến lần nằm mơ đó ta mới lấy dũng khí xuất hiện, bởi vì ta biết, nếu không thể tiến thêm một bước về phía trước, ta sớm muộn sẽ nổi điên."

Câu này của Ngoã Đa Tư khiến mặt Kha Nhu càng đỏ hơn, nàng đặt tay trên ngực hắn, chống đỡ cơ thể bắt đầu tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, thở hổn hển nũng nịu nói: "Chàng...... A...... Cái đồ hư hỏng này...... Nếu ta biết rõ...... Chàng làm cái loại...... Mộng đó...... Mới xuất hiện...... Ta mới...... Không...... A a...... Để ý đến chàng đâu...... A a......"

Ngoã Đa Tư dùng sức đâm lên, lập tức đội lên chỗ non mềm của Kha Nhu, sảng khoái khiến nàng lớn tiếng rên rỉ, thân thể run rẩy, tung tóe văng ra lượng lớn mật dịch. Còn chưa kịp lấy hơi, thân thể sớm đã bị làm hư của nàng cũng đã thừa dịp xoắn chặt lấy hắn, dầy đặc mút lấy dương v*t của hắn, cố gắng ép ra nhiệt dịch nóng bỏng từ trên người hắn.

Nhưng làm thần linh ngàn vạn năm lãnh tình, đương nhiên là sự nhẫn nại của Minh vương mạnh hơn thiếu nữ Minh Hậu rất nhiều. Khóe miệng hắn cười sủng nịnh, nắm eo nhỏ của nàng rút ra, côn th*t vốn bị nhục huyệt liều mạng mút bỗng rút ra cả gốc.

Mất đi côn th*t to lớn chống đỡ, cơ thể giống như không xương, run rẩy gần như muốn xụi lơ xuống, cũng may côn th*t đã dính đầy dâm mật rất nhanh lại liều mạng bị nhục huyệt khép mở hút vào.

Sung sướng khi bị hắn lấp đầy lập tức khiến Kha Nhu ném chút cáu giận này lên chín tầng mây. Nàng cố gắng bắt lấy tay hắn, bắt đầu điên cuồng rong ruỗi trên người hắn, phóng túng nhục huyệt dâm loạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào leo lên mỗi một tấc côn th*t của hắn, nỗ lực hoàn toàn cuốn lấy hắn. Mỗi một lần Ngoã Đa Tư tiến thoái, côn th*t và nhục huyệt đều sẽ ma sát ra nhiệt liệt hoa hoả, vọt đốt tới tất cả ngõ ngách trong thân thể hai người.

Kha Nhu đã hoàn toàn quên chuyện hai người đang giao hợp ngoài trời giữa ban ngày, trong lòng của nàng chỉ có Ngoã Đa Tư, trong thân thể cũng chỉ có hắn. Cho tới nay, nàng khát vọng hắn cũng không hề ít hơn hắn, nhưng nàng luôn luôn bị buộc đến mức tận cùng mới biểu đạt ra phần tình cảm mãnh liệt này.

Ở dưới bóng cây, trong làn gió xuân, thiếu nữ nửa thân trần ngồi ở trên người thiếu niên, eo uyển chuyển như rắn nước, vặn vẹo dâm đãng, hai nhụy điểm tròn tròn, đỏ tươi nổi bật, lóa mắt đến mất hồn trên bộ ngực sữa. Nàng mị nhãn như tơ, tóc vàng tán loạn vì tình dục, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua khe hở lá cây càng làm cho nàng xinh đẹp đến mất hồn.

Vào lúc này, nàng không phải là thiếu nữ thần thuần khiết, càng không phải là Minh Hậu tôn quý, mà là yêu tinh mê hoặc con người chìm vào ái dục. Nàng yêu thiếu niên chăn cừu phàm trần, bất chấp tất cả quyến rũ hắn, quyến rũ hắn say sưa giao hoan cùng với nàng, cũng hoàn toàn giao ra nguồn nước sinh mệnh của mình.

Thiếu niên đã trở thành tù binh của nàng, khi nàng điên cuồng quyến rũ, hắn hoàn toàn không giữ lại buông thả chính mình ở trong cơ thể nàng. Tinh dịch nóng bỏng như dung nham nấu chảy lục phủ ngũ tạng của nàng, vô thượng khoái cảm khiến nàng gần như muốn bất tỉnh. Nhưng đối với nàng mà nói như vậy còn chưa đủ, nàng biết thiếu niên còn có thể dâng hiến nhiều hơn, vì vậy nàng ôm lấy mặt hắn, lấy môi khơi lên một vòng truỵ lạc nữa.

Bọn họ cứ phóng túng dây dưa không hề tiết chế như vậy, dấn thân vào trong khoái cảm bất tận, đợi đến lúc Kha Nhu tỉnh táo lại thì trời đã tối. Nàng nằm ở trên người Ngoã Đa Tư, nhìn những con cừu lớn lớn bé bé chậm chạp bước trên đường về, nhớ lại cả một ngày sa vào giao cấu, có một loại kích động muốn chôn chính mình.

Lúc này, Ngoã Đa Tư đã dùng thuật pháp rửa sạch chất bẩn trên cơ thể hai người, hắn vuốt tấm lưng trần bóng loáng của nàng, vừa hài lòng lại vừa đắc ý, sau một lúc lâu, Kha Nhu buồn buồn nói: "Ban đầu không nên để ý tới chàng......"

Ngoã Đa Tư cười, cười đến vô cùng vui vẻ: "Nhưng nàng đã để ý tới ta...... Kha Nhu...... Nàng không biết khi nàng hứa hẹn sẽ xuất hiện lại, ta là bực nào mừng như điên."

Thời điểm đó hắn hai bàn tay trắng, vừa thô bỉ lại cực kỳ bình thường, hắn tiếp cận nhưng nàng lại không khước từ. Thân là Hoàng Tuyền thì hắn đã từng thấp thỏm lo sợ nàng thương hại hắn, hoặc chỉ là mềm lòng không quen cự tuyệt người khác. Nhưng lúc hắn trở về thân phận của Minh vương, lấy kinh nghiệm nhiều năm lịch lãm của mình xem xét, cuối cùng hắn mới hiểu ra, Kha Nhu nhận lời gặp lại đều không phải vì những lý do mà hắn đã suy đoán.

Hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, nhịn không được hỏi: "Lần đầu ta xuất hiện nói muốn gặp lại nàng, kì thật hơi đường đột, tại sao nàng không cự tuyệt?"

Kha Nhu hừ một tiếng, không trả lời, Ngoã Đa Tư cũng không ép buộc nàng, chỉ là ôm nàng thật chặt, có chút đùa giỡn nói: "Tóm lại...... Bây giờ mộng đẹp của ta thành sự thật, hoàn toàn cám dỗ được Thiên nữ của ta, khiến cho nàng sa đoạ trong lòng ta."

"...... Khi đó còn giả bộ trung hậu như vậy, căn bản đầy bụng ý nghĩ xấu."

Kha Nhu khẽ coi thường hắn, khiến nụ cười của Minh vương sâu hơn, hai người lại cọ sát lẫn nhau một lúc lâu, Ngoã Đa Tư mới vì nàng mặc tốt y phục, ôm nàng lên, đi về phía đồng cỏ dưới ánh trời chiều ngả màu vàng kim.

Kha Nhu dựa vào trong ngực hắn, khóe môi mỉm cười ngọt ngào. Nàng nghĩ có lẽ có một ngày, nàng sẽ nói cho hắn biết, trước kia, nàng bị tiếng đàn của hắn hấp dẫn, lặng lẽ chú ý tới hắn, thậm chí có lần còn trêu đùa, đưa ý thức bám vào trên người chú cừu nhỏ, cọ đến bên cạnh hắn muốn nhìn hắn rõ ràng.

Nhưng nàng còn chưa kịp quan sát kĩ hắn liền luân hãm vào trong nụ cười lóa mắt và cái vuốt ve dịu dàng. Khi hắn dùng giọng nói mê người, rất cưng chiều gọi cừu non bằng tên Kha Nhu thì nàng đột nhiên dâng lên một loại khát vọng muốn chân chính được hắn gọi tên.

Sau hôm ấy, nàng bắt đầu cố ý xuất hiện, lấy tư thái đẹp nhất của nàng ngồi ở trên đồng cỏ, chờ hắn phát hiện, chờ hắn đến gần. Hắn nói nàng là Thiên nữ hắn vô cùng khát vọng muốn làm bẩn, nhưng nàng lại làm sao không phải cố ý bỏ xuống vũ y, để được ở bên cạnh hắn...... Nhẹ nhàng đến gần.

[center]《 Nương tử của Hoàng Tuyền 》【 hết 】

[/center]

Lời cuối sách

Mị nói nhiều, mị nói nhiều, mị nói nhiều, mị nói nhiều, mị...... (cừu ở đâu ra) (là người làm mai - cừu non Kha Nhu đang ăn thiệp mừng tìm lại mặt mũi) (nổ)

Sau khi viết Hoặc Tinh, 99 vốn là muốn viết một bài viết khôi hài thịt thịt, nhưng bởi vì tháng cô hồn nên 99 lại đột nhiên muốn viết một bài chuyện ma ướt át kích thích a a a a! Giữa gây cười thịt thịt và chuyện ma ướt át kích thích, đấu tranh thật lâu cuối cùng 99 lại rơi vào cái hố không khôi hài, rất âm trầm, không hương diễm, cũng không đủ kích thích này, thật là lệ rơi đầy mặt, từng phút đồng hồ bị chính mình gài bẫy a! ( khóc khóc, hãm hại không nổi người hoa tâm!)

Mặc dù chuyện xưa này không hương diễm, không kích thích, không khôi hài, nhưng 99 vì trấn an tinh thần ngày ngày bị chính mình gài bẫy ( tự gây nghiệt......) nên đem quyển《 Nương tử của Hoàng Tuyền 》này định nghĩa thành "Câu chuyện tình yêu thê mỹ động lòng người", dù sao thiếu nữ vì tìm kiếm người yêu đã chết, một mình đi tới Minh giới bắt đầu đan đan đan, đan đan đan, đan đến cuối cùng gả cho Minh vương, là cỡ nào chăm chỉ hướng lên a! (đợi chút, không phải nói thê mỹ động lòng người sao? Tại sao lại biến thành chuyện xưa chăm chỉ???)

Kha Nhu hẳn là nữ chính chịu khổ nhất mà 99 từng viết? Từ đầu tới cuối vẫn ở trạng thái khổ, đến cuối cùng thật vất vả mới có một chút ngọt, 99 cũng rất nỗ lực muốn cho nàng một chút bồi thường, để cho nàng luôn ưu thương của trước kia có thể làm nũng, ngọt giận đối với người mình yêu.

Lại nói chuyện xưa này nếu không phải là thần thoại (đồng thoại?), thật đúng là một tấn bi kịch. Hoàng Tuyền chết đi là một bi kịch, Kha Nhu kiên trì đi Minh giới tìm hắn cũng là bi kịch, Minh vương chậm chạp không khôi phục trí nhớ, nếu như thật sự bức tử Kha Nhu, sớm muộn cũng thành bi kịch. Hơn nữa chuyện xưa thê mỹ dường như vẫn thích hợp bi kịch, nhưng 99 là một phái kiên định hài kịch, dù sao trên thế giới chuyện bi thảm nhiều như vậy, ít nhất để cho chúng ta hạnh phúc ở trong chuyện xưa đi ô ô ô ô ô.

Bởi vì là loại chuyện xưa thần thoại cho nên trong chuyện xưa dùng rất nhiều điển cố thần thoại, trên căn bản là lấy cơ sở từ thần thoại Hy Lạp, Minh vương Hắc Ám trắng trợn cướp đoạt Minh Hậu của hắn, cộng thêm rất nhiều nhân vật có liên quan hoặc không có liên quan cùng đặt ra.

Thí dụ như nói thiếu niên chăn cừu và thiếu nữ thần chuyên ngành dệt, ít nhiều có bóng dáng của Ngưu Lang Chức Nữ. Ở U Minh chi sâm trợ giúp Kha Nhu chính là ba nữ thần vận mệnh, ám chỉ duyên phận giữa Kha Nhu và Hoàng Tuyền trong vận mệnh đã bị cắt đứt, muốn tiếp tục cũng không dễ dàng. Bỉ ngạn chính là thạch hoa, màu đỏ bình thường được gọi là Bỉ Ngạn Hoa hoặc Mạn Châu Sa Hoa, cho nên lúc Kha Nhu và Ngoã Đa Tư kết hôn, cái hình ảnh đó hẳn là rất đẹp! Bề ngoài có hoa cũng rất đẹp! (đây coi như là tự biên tự diễn sao?)

99 cảm thấy mình viết thịt thịt mất nhiều thời gian, hình như Nam Nữ Chủ càng ngày càng âm trầm (uy), hi vọng gần đây có thể viết một chuyện xưa vui vẻ, coi như nữ chính không đủ hoạt bát, ít nhất nam chính cũng phải hoạt bát bà tám như vậy (đợi chút, như vậy thật sự ổn không?)

Cuối cùng, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, hi vọng mọi người thích chuyện thần thoại xưa từ đêm thất tịch đến tết Trung thu này. Dù sao có Ngưu Lang, có Chức Nữ, có mẹ già gậy đánh uyên ương, có Minh giới, còn có Bỉ Ngạn Hoa, còn có thịt nướng đoàn viên, đêm thất tịch cũng hợp với tình hình. (Sai lầm lớn) tiếp theo thiên chuyện xưa 99 sẽ phải mở trường thiên, muốn viết cái gì vẫn còn đang đấu tranh (lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại) (mỗi lần đều bị mình gài bẫy), chỉ mong lần này có thể đấu tranh ra một chuyện xưa khôi hài, 99 thật muốn viết một chuyện xưa khôi hài a a a a a a a! (lệ rơi)

[center]

【 hết 】

--- ------oOo---- -----[/center]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.