Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 8: Dược vương



" Lão nhân chết tiệt ". Cả hai người đồng thanh la lên.

" Ắt xì "

Lão Dược Vương đang ngồi nghỉ ngơi bỗng hắt hơi một cái, thầm nghĩ trongđầu, chắc là hai người kia đã đọc được bức thư rồi. Hắc hắc, dù sao thìbây giờ Nguyệt nhi đã đi với lão rồi, hai người các ngươi muốn chửi rủathì cứ chửi đi, lão già ta đây không sợ.

Hàn Nguyệt Chi ngồi kếbên cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống trà. 3 năm nay việc sư phụ cùng phụ thân và ca ca cứ như kẻ thù, hễ gặp nhau là phải đấu khẩu với nhauvài lời mới chịu được. Dù sao sư phụ cũng không có người thân, nên người luôn coi nàng như cháu gái, khó trách có ý muốn tranh giành với phụthân cùng ca ca.

Trong một nhà trọ ở gần đó, hắc y nam tử đangngồi đọc những lời báo cáo của ám vệ. Qua thời gian một khắc, hắn liềnbuông giấy xuống rồi mở lời.

" Hiện tại nàng đang ở đâu? Còn về lão nhân kia, các ngươi đã điều tra được thân phận của lão chưa? "

" Bẩm giáo chủ, chúng thuộc hạ đã điều tra ra. Hàn cô nương đang ở mộtquán trà gần đây, còn lão nhân kia chính là Dược Vương, Hoàng Dực. Theo như những gì chúng thuộc hạ tra được, hình như Hàn tiểu thư là đệ tửcủa Dược Vương. Nhưng theo như trên giang hồ nói, thì đệ tử của DượcVương chỉ có Tử Nguyệt "

" Tử Nguyệt? "

" Vâng. Tử Nguyệtlà đệ tử duy nhất của Dược Vương, cô ta lúc nào cũng vận hồng y, luônđeo mặt nạ trên mặt. Đặc biệt ở chỗ là chiếc mặt nạ này có hình hoa đào, nghe nói Tử Nguyệt rất thích hoa đào "

" Hưm? Các ngươi nói nàng đang ở quán trà gần đây? Vậy hiện tại nàng đang vận y phục màu gì? "

" Bẩm giáo chủ, Hàn tiểu thư đang vận lam y "

" Các ngươi cứ tiếp tục theo dõi, nếu vài ngày sau kế bên Dược Vương làTử Nguyệt mà không phải Hàn Nguyệt Chi thì Tử Nguyệt chính là nàng. Hãylàm thật kín đáo, tránh để bứt dây động rừng "

" Thuộc hạ tuân mệnh"“. Nói rồi hắn xoay người rời đi

Nói về hắc y nam tử thì có thể là ai khác ngoài Lãnh giáo chủ. Hiện tại hắn đang có ý định muốn tham gia Đại hội võ lâm, đương nhiên lý do không ai khác ngoài Hàn Nguyệt Chi. Biết nàng có ý định muốn giúp sư phụ nêntham gia Đại hội võ lâm, hắn không tự chủ được mà muốn đến đó bảo hộ cho nàng.

Gặp nàng vào lúc đó chỉ là một sự tình cờ, nhưng hắn lạikhông thể gạt bỏ hình ảnh của nàng ra khỏi đầu được. Một cô nương lạnhnhạt, bóng dáng nàng luôn thể hiện sự bi thương ,cô đơn, hắn cũng khônghiểu vì sao mình lại đắm chìm vào nàng.

Ngẩn người một lúc, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

" Nói đi ". Giọng của hắn trở lại lạnh lùng như trước kia.

" Bẩm giáo chủ, người đã bắt được rồi. Hiện tại đang bị giam trong địa lao, tùy giáo chủ định đoạt "

Nghe nói đến tên phản bội đó, cả người Lãnh giáo chủ hiện lên một tầng hànkhí. Lúc trước gia quyến của hắn chỉ vì có người phản bội nên gặp họadiệt môn, hắn là người duy nhất còn sống. Nên chỉ cần tận tâm trungthành, hắn tuyệt không bạc đãi. Nếu tâm có ý phản bội, hắn sẽ khiến kẻđó sống không bằng chết.

" Các ngươi làmviệc cũng nhanh lắm, thưởng cho tất cả mỗi người 1 tháng nghỉ ngơi. Tacũng phải cho hắn biết, đắc tội với ta thì hậu quả sẽ như thế nào ". Nói rồi hắn cất bước đi đến địa lao.

Huyết giáo tuy tồn tại mới hơnmột năm, nhưng lực lượng lại trải rông khắp bốn phương tám hướng. Khắpnơi nếu như không phải là quán trọ, thì cũng là địa lao để thuận lợi cho việc tra khảo tù nhân vừa bắt được.

Địa lao được xây dựng dướilòng đất, khắp nơi đều treo những dụng cụ dùng để tra khảo, nhìn vàothôi cũng thấy ghê sợ. Hiện tại, khắp nơi đây đều có một mùi máu tanh.Tuy chỉ mới bắt được tên đó nửa canh giờ trước nhưng giờ khắp cả ngườihắn đầy vết thương. Vết roi, vết đao chém… thậm chí còn có những vết kim châm. Sau khi an tọa, lúc này Lãnh giáo chủ mới lên tiếng.

" Tình trạng bây giờ của hắn như thế nào? "

" Giao chủ, sau khi áp giải hắn đến đây chúng thuộc hạ đã dụng hình trakhảo nhưng hắn nhất quyết không chịu khai. Hắn chỉ mới vừa ngất đi,chúng thuộc hạ đang chuẩn bị dội nước cho hắn tỉnh thì giáo chủ đến"

" Trước khi các ngươi làm cho hắn tỉnh, trộn thêm muối vào nước đi ". Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Nghe theo lời hắn, bọn hạ đổ thêm muối vào thùng nước, sau đó dội thẳng vàongười tên kia. Nước muối chạm vào vết thương khiến toàn thân hắn đau xót mà tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy giáo chủ đang ngồi ngay trước mắt,hắn biết mệnh của mình đã đến lúc tàn.

" Ôn Thục, ngươi đã biết tội của mình chưa? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.