Nương Tử Của Yêu Nghiệt

Chương 18



Bên khung cửa sổ, một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi thẫn thờ nhìn những hạt mưa bay lớt phớt ngoài sân, vài ngày nay trời mưa liên tục giống như lòng nàng lúc nào, nặng trĩu vì suy tư. Hạ Lan Yên chống cằm nhìn vài cánh hoa đào bị gió cuốn vào cùng mưa, mấy ngày nay nàng thực sự rất đau đầu cũng chính vì chuyện buổi hôm đó, khi tiểu Huân nói muốn nàng làm nương tử của nó. Mặc cho nàng phản đối và giải thích ra sao thì hắn vẫn không chịu nghe, chỉ trầm ngâm rồi bảo hắn sẽ đợi, nàng nhất định sẽ là nương tử của hắn. Nàng vốn định chuyển qua bên viện của sư thúc bởi lúc này nàng cần nhất là bình tâm suy ngẫm nhưng Tiêu Huân nhất khoát bám chặt lấy nàng, hắn không cho phép nàng rời khỏi hắn nửa bước. 13 năm trôi qua, 13 năm xa cách Tiêu Huân dường như có chút thay đổi, hắn trở nên khó hiểu hơn và còn có cả bá đạo hơn.

Tiêu Huân vừa vào cửa liền bắt gặp cảnh tưởng đó, ánh mắt hắn hiện lên tia đau khổ, hắn biết mình là quá vội vàng, nàng chưa thể chấp nhận nhưng hắn không kìm lòng được. Hắn đã đợi 13 năm rồi, hắn không muốn đợi nữa. Từ ngày hôm đó nàng luôn tìm cách lảng tránh hắn, không nói chuyện với hắn, mỗi khi đối mặt với nhau trong mắt nàng chỉ có tia bối rối và khó xử, hắn không muốn vậy nhưng cũng không muốn buông tay.

Tiêu Huân đặt chén chè sen xuống bàn: “Yên Nhi, lại đây ăn chè đi”

Hạ Lan Yên chợt bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói quen rồi, rồi lại bối rối khi đối mặt với Tiêu Huân, nàng vẫn chưa thể quen được với cách xưng hô mới của hắn. Ngẩng mặt lên nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia đang tràn ngập u buồn, lòng nàng cũng như siết lại, nếu như hôm đó nàng không tin những gì Tiêu Huân nói thì mấy hôm nay với biểu hiện của hắn nàng đã có chút động tâm, nhưng bảo nàng phải chấp nhận một đứa bé nàng nàng nuôi lớn bao nhiêu năm, hằng tháng đều là nàng lén lút đưa đồ ăn với cho nó và sư thúc, rồi tiện ngắm nhìn thằng bé, nàng thực sự không làm được, nghĩ tới đây lòng nàng lại có chút u buồn.

“ Tiểu Huân à, ta có chuyện muốn nói với con” Giọng Hạ Lan Yên có chút nặng nề.

Tiêu Huân nhướng mày nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đợi nàng nói.

“ Chuyện là, ta tính xuống núi một thời gian”

“ Ta đi với nàng”

“ Không được, ta muốn đi một mình, con ở lại trên núi trú tâm tu luyện thì hơn” Hạ Lan Yên cố tránh ánh mắt của Tiêu Huân, có chút chột dạ nói, sao tự dưng nàng lại cảm thấy chột dạ thế này.

Tiêu Huân chợt bắt lấy tay của Hạ Lan Yên, đem tay mình bao chặt lấy tay nàng, giọng chứa đựng sự kiềm chế và cơn giận như sắp bùng nổ: “ Nàng ghét bỏ ta đến thế ư? Nàng muốn rời xa ta nhanh như vậy ư? Cô, chẳng lẽ cô muốn bỏ rơi tiểu Huân của cô ?”

Giọng điệu nghẹn ngào chua chát của Tiêu Huân làm lòng Hạ Lan Yên mềm hẳn đi, nàng không muốn vậy, thấy Tiêu Huân buồn mà lòng nàng cũng như thắt lại, nàng cũng đau lòng khi thấy thằng bé như thế này.

“Tiểu Huân à, ý cô không phải vậy, chỉ là…”

Tiêu Huân ôm chặt lấy Hạ Lan Yê, dường như sợ chỉ cần hắn hơi lỏng tay ra một chút là nàng sẽ biến mất.

“ Không được, nàng không được phép rời khỏi ta, nếu nàng rời bỏ ta, ta sẽ phát điên, ta sẽ hủy diệt mọi thứ, rồi ta sẽ chết mất,nhưng dù vậy, trước khi chết ta vẫn ước được nhìn thấy nàng, Yên Nhi, đừng chối bỏ ta nữa được không, ta là thật sự yêu nàng, không phải tình yêu dành cho người thân mà là tình cảm của một nam nhân dàng cho nữ nhân, cầu xin nàng, nàng không yêu ta cũng được, nhưng hãy để cho ta được ở bên nàng, đừng chối bỏ ta nữa. Nếu đến nàng mà cũng chối bỏ ta thì ta sẽ lại trở về làm quái nhân như ngày trước mà người đời khinh bỉ, rồi ta sẽ chết dưới sự phỉ nhổ của mọi người…”

Lời Tiêu Huân chưa hết Hạ Lan Yên đã lấy tay bịt mồm hắn lại, nước mắt đã lăn từng giọt trên mặt nàng. Nàng biết mỗi khi nhớ lại những tháng ngày khi xưa, Tiêu Huân luôn tràn đầy đau khổ, khi nghe hắn giãy bày lòng mình với nàng, nàng biết lúc này tiểu Huân nhỏ bé của nàng đang nghiêm túc hơn bao giờ hết. Tận sâu trong đáy lòng nàng không phải là chối bỏ hắn, chỉ là cái rào cản kia không phải chỉ chốc lát là có thể vượt qua được. Hạ Lan Yên đưa tay vỗ nhẹ lưng Tiêu Huân như khi nàng vẫn hay làm hồi bé với hắn.

“ Tiểu Huân à, con muốn cô phải làm sao đây, cô vẫn sẽ mãi mãi luôn bên con nhưng mà chuyện này con có thể cho cô thời gian được không?”

Tiêu Huân đang cúi mình trong nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ thì chợt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lan Yên, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “ Thật không, nàng sẽ suy nghĩ chứ? Không cần vội chỉ cần nàng đừng đẩy ta ra là được”. Tiêu Huân tràn đầy vui mừng ôm chặt Hạ Lan Yên, hắn còn nhấc nàng lên xoay mấy vòng làm cho đầu óc nàng choáng vắng phải giục mới hắn mới thả nàng xuống.

Hạ Lan Yên nhìn nụ cười yêu nghiệt của Tiêu Huân kia, lòng cũng có chút xao động, nàng là đã động tâm rồi, chỉ là lúc này nàng chưa biết điều đó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.